Chương 278: Đinh Tiểu Vân tự trách
"Đinh Tiểu Vân, ngươi điên rồi?". Hạ Thần giật mình đi tới kéo Đinh Tiểu Vân lại thấp giọng hỏi, ánh mắt lén lút nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, thấy hắn vẫn bình thường, hắn mới nhẹ thở ra.
"Ta điên? Ta nói sai cái gì sao? Lạc Cảnh Điềm làm cho chúng ta được cái gì? Hay là nói cô ta là gì của chúng ta? Lại bỏ ra cái gì? Chúng ta cùng Lạc Cảnh Thiên liều sống liều chết để có được những thứ ngày hôm nay. Còn cô ta? Cô ta thì sao? Lạc Cảnh Thiên hắn trong đầu chỉ có cô ta, có nghĩ qua cho chúng ta sao?!".
"Có chúng ta sao? Có sao?". Đinh Tiểu Vân kích động nói.
"Ngươi nói xong chưa?". Lạc Cảnh Thiên không mặn không nhạt, vô cùng bình thản lên tiếng.
"Lạc Cảnh Thiên, ngươi bình tĩnh một chút". Sở Như Mộng sợ hãi đi tới kéo Đinh Tiểu Vân lại, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nói. Hắn sợ Lạc Cảnh Thiên một giây sau sẽ bạo nộ, Đinh Tiểu Vân tuyệt đối chống không được.
"Ta có doạ người như vậy sao?". Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười nói.
"Vậy ngươi... ngươi muốn nói cái gì? Tiểu Vân nàng có chút kích động, ngươi đừng để ý". Sở Như Mộng nói.
Lạc Cảnh Thiên cười cười lắc đầu, sau đó nói.
"Không phải nàng kích động, mà là bị ngươi kích thích. Ngươi hiểu ta, biết ý ta là gì. Nhưng nàng không biết, ngươi lớn tiếng với nàng, cho nên nàng liền tức giận. Ta nói có đúng không?". Nói xong Lạc Cảnh Thiên liền nhìn qua Đinh Tiểu Vân hỏi.
"Ta tức giận hay không cùng ngươi có liên quan gì?". Đinh Tiểu Vân có chút chột dạ nhưng vẫn lớn tiếng đáp.
"Ra là vậy". Sở Như Mộng thở dài một hơi. Hắn hiện tại xem như hiểu vì cái gì Đinh Tiểu Vân lại kích động như vậy, thế là hắn liền lên tiếng giải thích.
"Tiểu Vân, ngươi có lẽ không hiểu Lạc Cảnh Thiên muốn nói gì. Hắn chỉ muốn nói nếu Lạc Cảnh Điềm ở đây hắn liền không cần lo lắng nhiều thứ như vậy. Hắn có cách kéo dài thời gian nếu như Lạc Cảnh Điềm ở bên cạnh".
"Mà không phải lo lắng như bây giờ. Hiểu chưa?!". Sở Như Mộng nói.
"Ta vẫn không quá hiểu. Ngươi đừng nhìn ta, ta chỉ không hiểu thôi. Chuyện này cùng... Lạc Cảnh Điềm có quan hệ gì?". Hạ Thần nói.
"Nói ngươi hữu dũng vô mưu quả không sai. Nhiều động não, đừng lúc nào cũng tỏ ra ngu xuẩn như vậy". Sở Như Mộng bất đắc dĩ nói.
"Có ẩn ý phía sau sao? Ta cũng không hiểu cho lắm". Lăng Thiên Sở cũng lên tiếng.
"Được rồi, không cần tranh cãi. Ta nói cho dễ hiểu". Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng lên tiếng.
Đám người nghe vậy im lặng xuống.
"Ta nói như vậy, không phải ta không lo lắng chuyện ở đây. Các ngươi ở Sở quốc nên không hiểu. Điềm Điềm nàng đang vướng phải một chút mưu đồ do Trần Tuệ Dung, cung chủ Băng Cung, cũng chính là bà ngoại của nàng bày ra".
"Nếu như trong vòng một năm tới mà không thể đưa nàng rời khỏi đó, hoặc bản thân nàng còn chưa bước vào Thánh cảnh trung kỳ, như vậy nàng phải cùng một tên Thánh tử có thiên phú mạnh nhất ở đó kết hôn".
"Cho nên ngươi liền lo lắng?". Đinh Tiểu Vân khó chịu hỏi.
"Ta còn chưa nói xong, ngậm miệng lại một giây thì sẽ chết?". Là phật cũng có ba phần hoả, Lạc Cảnh Thiên cũng vậy, hắn thật có chút khó chịu về thái độ của Đinh Tiểu Vân.
Đinh Tiểu Vân còn muốn nói gì, nhưng lại bị Sở Như Mộng kéo lại, nàng hừ một tiếng liền không nói thêm lời nào.
"Kế hoạch của bà ta chính là như vậy. Nhưng mà trong quá chính này sẽ xảy ra một chút sự việc. Bà ta sẽ cho Điềm Điềm ăn một loại độc dược mãn tính, sau một thời gian ngắn thì nàng sẽ mất hết lí trí, sẽ trở thành một cái xác không hồn bị người khác điều khiển".
"Nhưng cũng không phải là khống chế nàng đi chiến đấu hay để nàng tuân theo. Mà là vì biến nàng thành một cái... máy đẻ".
Vừa dứt lời, cả đám đều kinh hãi đến tột độ. Đinh Tiểu Vân gương mặt càng là biến thành màu xanh, nhìn không khác gì một người mới bị doạ sợ.
Lạc Cảnh Thiên âm thanh tiếp tục vang lên.
"Điềm Điềm nàng sẽ biến thành cái mày đẻ. Là chân chính máy đẻ. Mặt ngoài nhìn như là kết hôn, nhưng thực tế trong âm thầm sẽ cùng một tên Thánh Tử có thiên phú trác tuyệt không ngừng làm chuyện đó cho đến khi mang thai. Một năm sau khi sinh sẽ lại tiếp tục như thế. Sẽ liên tục sản xuất ra những đứa bé nắm giữ thiên phú hơn người".
"Không biết, câu trả lời này, ngươi... hài lòng chưa?". Lạc Cảnh Thiên âm thanh vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn Đinh Tiểu Vân nói.
Chuyện này hắn cũng mới biết cách đây không lâu. Mặc dù ban đầu hắn rất tức giận, nhưng mà sau đó liền nhẹ nhõm rất nhiều. Có Thượng Cổ Chi Linh bảo vệ, nàng sẽ không bị cái gì. Hắn chẳng qua là chờ không được, cũng tránh không được mà thôi.
Đột nhiên nhảy ra một cái Thần địa đảo lộn toàn bộ kế hoạch của hắn. Hắn hiện tại không chỉ phải đối phó Thánh địa, còn phải đối phó cả Thần địa. Thánh địa còn dễ nói, dù sao hắn cũng đã thâm nhập vào trong, hiểu biết tình hình cũng nhiều.
Nhưng Thần địa, hắn một chữ bẻ đôi cũng không biết. Ngoài cái tên ra, cái gì cũng không hiểu. Hắn sợ khi trận chiến giữa yêu tộc và Thánh địa diễn ra, Thần địa sẽ nhảy ra quấy phá.
Ngay cả đế quốc, một trong những cấm kị của Thánh địa chúng còn dám tấn công. Chúng sẽ biết e ngại mà không đi quấy rối sao?!
Đến lúc đó, có lẽ Lạc Cảnh Điềm có Thượng Cổ Chi Linh bảo vệ sẽ không có nguy hiểm, nhưng những người khác của Tây Mạc Ma Tộc sẽ thế nào?!
Hắn lo lắng chính là thứ này.
Nếu Lạc Cảnh Điềm ở đây, hắn có thể kéo tất cả họ vào không gian kính chuyên tâm tu luyện không cần lo lắng cái gì, cũng chẳng quan tâm thời gian dài hay ngắn.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ. Sự thật là mấy người Lam Khả Vi phải chiến thắng được Thánh địa thì hắn mới có được điều kiện kia. Nhưng nếu như thất bại đây? Tây Mạc Ma Tộc sẽ xuất thủ cướp Lạc Cảnh Điềm về sao? Sẽ vì hắn mà cùng Thánh địa tuyên chiến sao?!
Hiển nhiên là không!
Cho nên, thời gian của hắn rất ngắn. Chỉ còn có một năm mà thôi.
Nghe được Lạc Cảnh Thiên giải thích, mấy người khác rung động không thôi. Đó là Thánh địa, mà không phải thổ phỉ.
Làm sao lại làm loại chuyện đáng sợ như vậy?!
Nhưng mà họ tin Lạc Cảnh Thiên không nói dối, vì hắn trước giờ cũng không ưa thích nói dối. Tin tức này... hẳn là thật.
"Xin lỗi, là do ta không đúng, không nên nói ngươi cùng Lạc Cảnh Điềm như vậy". Đinh Tiểu Vân vô cùng dứt khoát đi lên, cúi đầu 90 độ xuống xin lỗi.
Nhìn qua liền biết nàng vô cùng có thành ý. Hơn nữa lời nói cũng rất thành khẩn.
"Ta không trách ngươi. Ngươi nói đúng, ta hẳn là nên lo lắng cho các ngươi. Cho nên, ta tại hoàng cung nội viện có thiết lập một cái ma pháp trận, nắm giữ chiều không gian kính. Hơn nữa còn là cửa một chiều. Các ngươi nếu gặp nguy hiểm liền trốn trong đó. Chỉ cần đi vào ta liền có thể biết được".
"Hiện tại ta phải trở về. Nếu gặp nguy hiểm, nhất định nhớ trốn nhanh một chút. Ta không muốn vì các ngươi nhặt xác đâu". Lạc Cảnh Thiên nói xong, không chờ đám người lên tiếng liền mở ra cổng không gian đi vào biến mất tại chỗ.
"Xem ra hắn là thật sự tức giận". Sở Như Mộng thở dài nói.
"Ngươi làm sao biết? Hắn không phải rất bình thường sao? Không có dấu hiệu nào là không bình thường a???". Hạ Thần khó hiểu nói.
"Đó là vì Đinh Tiểu Vân là nữ nhân của ta. Hắn cho ta mặt mũi mà thôi. Đổi lại là người khác, sớm đã chết vạn lần rồi. Ta vùng hắn quen biết hơn 10 năm, trên đời này ta là người hiểu rõ hắn nhất. Lạc Cảnh Điềm trong lòng hắn nắm giữ địa vị cực cao. Các ngươi không hiểu được". Sở Như Mộng lắc đầu nói.
"Nói cho cùng còn không phải vì nữ nhân?". Đinh Tiểu Vân lẩm bẩm.
"Ngươi đừng cho ra ta là đang nói chuyện giật gân". Sở Như Mộng mặt lạnh nhìn qua Đinh Tiểu Vân. Cô nàng này mặc dù đầu óc rất tốt, nhưng lại bị cái tính đại tiểu thư kém chút hại chết.
Hắn dám tin chắc dù không chết cũng bị lột một lớp da. Lạc Cảnh Thiên chỉ là nể mặt hắn không cùng Đinh Tiểu Vân tính toán mà thôi.
Quả thật Đinh Tiểu Vân vì Lạc Cảnh Thiên làm không ít chuyện. Nhưng đổi lại Lạc Cảnh Thiên cũng cho nàng rất nhiều thứ tốt mà cả đời cũng rất khó đạt được. Nói cho cùng hắn cũng không nợ Đinh Tiểu Vân cái gì.
"Ta hiếu kỳ là Lạc Cảnh Điềm là người như nào? Làm sao khiến hắn... cuồng dại đến như vậy?". Lăng Thiên Sở khó hiểu hỏi.
"Ha ha, cuồng dại? Có lẽ vậy, cũng có thể không. Hắn vốn không phải người Lạc gia, chỉ là con nuôi. Nhưng Lạc gia đối xử với hắn rất tốt, xem hắn như con ruột".
"Hắn cùng Lạc Cảnh Điềm là thanh mai trúc mã, tình cảm vốn dĩ rất sâu. Nhưng trước kia, hắn chỉ là một người vô cùng đơn giản. Hắn thích ngươi liền nói, ghét ngươi cũng nói. Làm người vô cùng sảng khoái, không tính toán chi li. Bản thân hắn là Lạc gia đại thiếu gia, mặc dù khi đó chỉ là ở một toà thành nhỏ, nhưng cũng đã rất lớn".
"Tranh đấu sẽ không tránh khỏi, nhưng hắn là ngoại lệ. Hắn không tranh không giành. Rất dễ thoả mãn, kẻ thù của hắn chỉ chưa tới một bàn tay liền đếm ra. Bằng hữu vô cùng nhiều".
"Nhưng... các ngươi nhìn hắn hiện tại thế nào? Luôn đề phòng mọi thứ, tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt. Đó đều là bởi vì Lạc Cảnh Điềm cùng một lời hứa...".Sở Như Mộng đem quá khứ của hắn nói ra.
Đám người lại trầm mặc, lại là bội phục. Đinh Tiểu Vân nội tâm tự trách vô cùng. Nàng ước gì mình không nói ra những lời kia, nhưng mà nhìn bộ dáng Lạc Cảnh Thiên khi đi cũng không thèm nói nhiều thêm một câu, hiển nhiên là đã tức giận.