Chương 277: Mâu thuẫn phát sinh
Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm nghe vậy cơ thể run lên một cái. Mặc dù không biết có phải thật hay không, nhưng mà họ bị Lạc Cảnh Thiên đưa đi "trải nghiệm" không ít lần địa ngục tẩy lễ.
Nếu như Lạc Cảnh Thiên nói là thật, họ thật không dám nghĩ hắn rốt cuộc là ai, tại sao lại nắm giữ năng lực khủng bố như vậy.
Địa ngục? Địa phương kia chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Nhưng qua lần này, mặc dù họ vẫn không tin vào thứ đó, nhưng họ đối với Lạc Cảnh Thiên tăng thêm một tia kính sợ.
Mà Lạc Cảnh Thiên hiện tại trong lòng cũng không có thoải mái như vẻ bề ngoài. Hắn có cảm giác vô cùng khó hiểu, trên thân tên khổng lồ kia hắn cảm nhận được một loại năng lượng vũ trụ. Nhưng mà rất rõ ràng, thế giới này bị phong bế, triệt để phong bế. Năng lượng vũ trụ là không vào được nơi này, nhưng hiện tại lại xuất hiện ở đây.
Loại Ám Năng này mặc dù không mạnh, nhưng mà rất khó giải quyết. Trên thân tên khổng lồ có một lượng Ám Năng nhỏ cũng đủ làm hắn tăng lên sức mạnh như vậy, nhưng đa phần dính vào Ám Năng, người này hẳn phải mất đi lý trí. Nhưng hắn lại thấy rõ ràng, tên này hành động có quy luật rất rõ, hơn nữa lại vô cùng gian xảo. Không phải loại mất lý trí có thể làm ra được.
Như vậy hẳn là có người… đang điều khiển tên này. Rốt cuộc là ai chứ?!
Đảo mắt nhìn quanh, hắn không có phát hiện được ai. Nhưng mà vận dụng tới Chân Giải Chi Nhãn, hắn liền thấy được một luồng năng lượng kỳ quái đang tản mạn xung quanh. Nhưng mà rất nhanh đạo năng lượng này liền biến mất, chúng giống như biết được mình bị phát hiện, chạy vô cùng nhanh.
Oanh!
Ngay tại lúc này, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.
Lạc Cảnh Thiên biến sắc, ma pháp hộ thuẫn bảo phủ ra xung quanh bao bộc bốn người họ lại.
Một lúc sau, khi cảm nhận được không còn nguy hiểm, Lạc Cảnh Thiên mới giải khai ma pháp hộ thuẫn. Hắn nhìn xung quanh, một giây sau ánh mắt hắn liền co rút lại.
Bởi vì xung quanh, cái gì cũng không có, giống như trải qua một cơn đại càn quét, hơn nữa còn không để lại dấu vết gì. Nếu không phải họ chính mình trải qua trận chiến này, hơn nữa còn bị thương, thì họ cũng nghĩ tất cả chỉ là ảo giác.
"Chuyện gì xảy ra? Làm sao lại thành như này?". Dạ Vũ giật mình bật thốt.
"Có lẽ… đây chính là nguyên nhân Thần địa thần bí. Quét dọn chiến trường bằng cách này… cũng đủ đáng sợ". Tuyết Băng Tâm hít sâu một hơi nói.
Vừa rồi vụ nổ kia uy lực thật quá kinh khủng, nếu không phải Lạc Cảnh Thiên phản ứng nhanh, sợ rằng họ sớm đã trọng thương, thậm chí là mất mạng.
Lạc Cảnh Thiên nhíu mày, vừa rồi uy lực kia, chính hắn cũng nhận ra được mình ngăn không được. Nhưng mà sau đó hắn lại cảm thấy có một luồng sức mạnh giúp hắn chống lại. Chẳng qua lại nhìn không thấy là ai ra tay, khi vụ nổ biến mất, hắn muốn tìm người kia lại tìm không thấy.
Hự!
Lạc Cảnh Thiên đột nhiên đưa tay che lấy ngực, hắn có cảm giác rất kỳ lạ, trái tím có chút đau nhói. Chẳng qua hắn không có nghĩ nhiều, còn cho rằng đó là do thương thế chưa lành.
"Trở về đi". Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói. Sau đó liền đỡ lấy Sở Như Mộng, đem Sở Như Mộng đặt lên vai cõng đi.
Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm gật đầu rồi đi theo.
Ngay khi mấy người họ rời đi, một bóng người xuất hiện phía sau lưng họ, ánh mắt nhìn về Lạc Cảnh Thiên, bàn tay đặt lên ngực một lúc, sau đó mới lẩm bẩm nói.
"Ngươi lại vẫn còn sống? Thật đúng là kỳ tích. Bất quá… lần sau gặp lại, hi vọng ngươi sẽ mạnh hơn bây giờ. Tiểu đệ đệ".
…
Sở quốc!
Toàn bộ ma thú bị mấy người Mộ Thanh Tuyết thanh lọc sạch sẽ, ma thú cấp năm sinh mệnh lực quá cường đại cho nên chỉ giết được một ít, còn lại đều trốn mất. Mà Sở quốc rơi vào tình trạng tổn thất nặng nề, chết phải trên một nửa nhân số, hơn 500 triệu dân cứ như thế không có. Điều này làm cho những người khác vô cùng bất lực.
Đối với ma triều cường đại như vậy, họ thật đúng là không có bất kỳ biện pháp nào. Trừ khi mỗi thành trì có một tên Thánh cảnh tọa trấn, nếu không thật không có biện pháp nào đối phó.
Ở lại Sở quốc nửa tháng trợ giúp Sở Như Mộng xây dựng lại đế quốc, Lạc gia thương hội xuất ra một số lượng khổng lồ kim tệ để Sở Như Mộng xây dựng lại thành trì. Nhưng mà số người tổn thất ít nhất phải tốn rất nhiều năm mới có thể khôi phục lại.
Vẻn vẹn một trận ma triều liền khiến Sở quốc nguyên khí đại thương. Cũng dẫn tới tam đại đế quốc khác cảnh giác. Tăng cường số lớn quân bị cùng quân đội ngày đêm cạnh phòng ma thú.
"Ngươi nói xem, một số lượng ma thú khổng lồ như vậy tập kết, làm sao chúng ta lại không phát hiện bất kỳ manh mối nào?". Sở Như Mộng nhìn Hạ Thần hỏi.
"Ta thế nào biết? Ngươi cũng biết ta bình thường không tu luyện liền so tài. Tình báo cũng không phải do ta quản". Hạ Thần ngẩn ra, sau đó nói.
"Ta không hỏi cái này, ta hỏi là cách nhìn của ngươi. Ngươi cảm thấy là do tình báo của chúng ta có vấn đề hay là do cái khác". Sở Như Mộng tức giận nói.
"Có lẽ không phải vấn đề từ phía chúng ta, mà là phía… Thần địa". Lạc Cảnh Thiên ngồi ở một bên lên tiếng.
Mấy người Dạ Vũ sớm đã trở về, nhưng Lạc Cảnh Thiên thì không. Hắn muốn thăm dò rốt cuộc là Thần địa từ đâu xuất hiện. Đáng tiếc nửa tháng qua một chút tin tức cũng không có.
"Thần địa rốt cuộc là thứ gì? Ngươi cũng đừng nói với ta cái gì mà ta hiện tại không cần biết đến. Chúng đều trèo lên đầu ta đi ỉa, ta mẹ nó nhịn không được cục tức này". Lăng Thiên Sở lớn giọng nói.
Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt liếc hắn một cái, trầm ngâm một chút rồi nói.
"Thần địa là ai ta cũng không biết. Ta chỉ biết đó là thế lực sánh ngang với Thánh địa cùng Tây Mạc Ma Tộc. Hơn nữa vô cùng thần bí, là kẻ địch chung của cả hai thế lực còn lại. Những tên áo đen kia các ngươi cũng thấy, chúng là người của Thần địa. Thực lực quỷ dị lại khó hiểu, ta cũng không xác định rốt cuộc là đang đối mặt với cái gì".
Nghe vậy, đám người liền trầm mặc.
"Bất quá… các ngươi cũng không cần lo lắng. Ta điều tra qua, lần này Thánh địa có cử người tới, hơn nữa nhân số cũng không ít. Nhưng bị Thần địa phái người ngăn cản. Từ tình báo tới phân tích, thực lực của Thần địa so với Thánh địa hay Tây Mạc Ma Tộc không kém nhiều". Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.
"... Cái này gọi là không cần lo lắng sao? Hiện tại chúng ta ngay cả một tên Thánh cảnh trung kỳ cũng không lại, Thần địa ngay cả Thánh cảnh đỉnh phong cũng có, ngươi lại bảo không cần lo lắng???". Đinh Tiểu Vân sắc mặt cổ quái hỏi.
"Ngươi thật cho rằng Thánh cảnh trung kỳ hay đỉnh phong dễ dàng ra tay như vậy? Chỉ cần xuất hiện liền sẽ bị phát hiện, đây là khẳng định. Nếu không ngày đó chúng ta cũng không chỉ gặp một ít bán thánh như thế. Bởi vì giữa họ giống như có một loại nguyên tắc nào đó. Cho nên Thánh cảnh trung kỳ trở lên rất khó xuất thủ".
"Mà lại, chúng ta cũng không yếu. Chẳng qua thiếu thời gian mà thôi". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
"Ngươi nói ta hiểu được, nhưng mà… ngươi có thời gian sao? Thần địa sẽ cho chúng ta thời gian sao? Vẫn là nói Tây Mạc Ma Tộc sẽ cho chúng ta thời gian? Lần này Thần địa xuất động sức mạnh khủng bố như vậy, nhưng hiển nhiên đó chỉ là những con tốt thí, thăm dò Thánh địa cùng Tây Mạc Ma Tộc mà thôi. Vậy lần sau đâu?". Sở Như Mộng nói.
Lần này, tất cả đều trầm mặc, bao quát Lạc Cảnh Thiên. Sau một lúc lâu, Lạc Cảnh Thiên mới lên tiếng.
"Nếu như… Điềm Điềm có ở đây thì tốt biết mấy".
"... Thời điểm này ngươi còn nghĩ tới tiểu tình nhân của ngươi?". Đinh Tiểu Vân nhướng mày nói.
"Ngậm miệng!". Sở Như Mộng quay qua khẽ gắt một tiếng.
Đám người nhất thời sửng sốt.
"Ngươi… ngươi nói ta?". Đinh Tiểu Vân ngẩn ra, khó tin nhìn Sở Như Mộng nói.
"Không hiểu gì đừng có lắm mồm. Lạc Cảnh Điềm quan trong với Lạc Cảnh Thiên như nào ngươi không phải không biết, ngươi nói như vậy không thấy có lỗi với hắn sao?". Sở Như Mộng sắc mặt khó coi nói.
"Ta nói có gì sai? Nữ nhân đó giúp chúng ta được cái gì? Từ đầu tới cuối cô ta ở Thánh địa hưởng thụ, mà chúng ta thì liều mạng tu luyện muốn đưa cô ta ra chỉ vì Lạc Cảnh Thiên muốn như vậy. Cô ta có tư cách gì hưởng thụ những thứ này? Hắn trả giá nhiều như thế nhưng trong mắt ta hắn từ đầu tới cuối cũng chỉ là một cái liếm chó". Đinh Tiểu Vân mặc dù biết mình nói nặng lời, nhưng bị Sở Như Mộng quát một tiếng nàng liền phẫn nộ.
Sở Như Mộng chưa từng dùng giọng điệu đó nói chuyện với nàng, nhưng lại vì Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Cảnh Điềm mắng nàng. Cho nên Đinh Tiểu Vân tại chỗ liền bạo tẩu.