Chương 281: Thiên Địa Tiền Trang
"Thế nào? Biết nơi đây là đâu không? Còn dám trừng mắt?". Tên kia trợn mắt lên nói.
"Ngươi đừng có quá đáng, vị tiểu huynh đệ này rõ ràng là đi bên trong đường, ngươi cố ý lao vào đụng người ta. Hiện tại còn phách lối? Vị La Chân Quân trước đó dạy các ngươi thế nào? Tin ta đi tố cáo ngươi không?".
Một ông lão chống gậy đi lên, ánh mắt trừng lại tên kia quát lên. Đám người xung quanh cũng đứng về phía ông ta, đều đồng loạt mắng tên kia.
Điều này làm Lạc Cảnh Thiên khá là ngạc nhiên. Chẳng lẽ luật lệ trên này khác biệt như vậy? Lại có người dám chống đối người của đảo chủ? Cái này cũng quá trái lẽ thường chứ?!
"Ha ha ha, chỉ đùa một chút. Lão gia gia, ngài bình tĩnh chút, vừa rồi là ta không đúng, lại thêm tính cách có chút nóng nảy nên mới thế. Vị tiểu huynh đệ này xin lỗi rồi, nơi đây có một kim tệ, xem như đền bù. Ngươi bỏ qua cho". Tên kia đối mặt với đám người chất vấn liền trở mặt 180 độ, nở ra nụ cười xấu hổ nói.
Lạc Cảnh Thiên ngoài mặt vẫn rất bình thường, nhưng là nội tâm lại càng thêm đề phòng. Những người dân này không giống như là đang diễn, nhưng tên này rất rõ ràng, hắn cũng không phải sợ tố cáo hay lời nói những người xung quanh. Mà là… cố ý!
Hắn xem như nhìn ra, tên này chính là cố ý đụng hắn, sau đó cũng cố ý phách lối. Thăm dò sao?!
Âm thầm dò xét đoàn xe, Lạc Cảnh Thiên đưa tay nhận lấy một viên kim tệ kia, sau đó lạnh nhạt nói.
"Ta không sao, sau này đi đường cẩn thận một chút".
"Vậy là tốt rồi, cái đó… vị tiểu huynh đệ này, như vậy ta đi trước, ta còn có công vụ trong người, không tiện ở lại lâu".
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy liền nhường đường. Tên kia dẫn đoàn xe đi ngang qua rời đi. Khi đoàn xe đi ngang qua, Lạc Cảnh Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên. Quả nhiên là như hắn đoán, bên trong xe… chính là nữ nhân kia. Vị La Thiên Hi.
Xem ra là bị nàng để mắt tới. Nhưng là vì cái gì đây? Vì hắn tại bến cảng nhìn chằm chằm nàng? Hay là nàng nghi ngờ hắn cái gì?!
Nghĩ không ra, nhưng Lạc Cảnh Thiên cũng không thấy mất mát gì. Bởi vì mục đích hắn đã đạt tới, chính là hấp dẫn chú ý của nàng.
Mà lúc này, bên trong đoàn xe, Vị La Thiên Hi lông mày nheo lại như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
"Tiểu thư, ngươi vì cái gì làm vậy? Hắn chỉ là người bình thường mà thôi, chẳng lẽ hắn đắc tội tiểu thư?". Bên cạnh nàng, một vị nữ tử lên tiếng, người này là người hầu của Vị La Thiên Hi, gọi là A Hỉ.
"A Hỉ, nếu như là người bình thường, bị ma thú cấp hai đụng chúng, ngay cả một chút vấn đề cũng không có. Hơn nữa đối mặt với một viên kim tệ, hay phản ứng rất bình đạm. Đây chính là một tháng tiền ăn của người bình thường, hắn nếu là người bình thường sẽ lạnh nhạt như vậy sao?". Vị La Thiên Hi nói.
"Hắn là sát thủ?". A Hỉ giật mình hỏi.
"Nhìn không giống, sát thủ sẽ không lộ liễu như hắn. Vừa rồi ta có quan sát hắn, hắn là đang muốn đi tới Thiên Địa Tiền Trang. Sát thủ là sẽ không đi đến nơi đó, bởi vì chỉ cần đi vào liền sẽ bị phát hiện, Thiên Địa Tiền Trang không tiếp kiến bất kỳ tên sát thủ nào. Cho nên hắn hẳn không phải sát thủ". Vị La Thiên Hi lắc đầu nói.
"Vậy tiểu thư vì cái gì chứ ý hắn như vậy? Hắn cũng không đẹp trai gì, mặt của hắn còn đáng sợ như vậy…".
"A Hỉ!". Vị La Thiên Hi sắc mặt lạnh xuống.
"Tiểu thư, thật xin lỗi".
"Hừ, ta biết cha ta muốn ngươi thăm dò ta, nhưng mà ta nói qua, hiện tại ta không nghĩ tới vấn đề này. Ta chú ý hắn chẳng qua là trên người hắn có thứ gì đó rất kỳ lạ. Ngươi cũng biết cảm giác của ta rất mạnh, cho nên khi thấy hắn ở bến tàu ta liền đã nghi ngờ".
"Nhưng mà… hắn quá kín đáo. Cũng không biết là đang diễn hay là bản tính thật, bị đụng bay lại ngay cả một chút tính khí cũng không có. Chỉ có hai loại, một là hắn không quan tâm, hai là thực lực của hắn siêu cường. Nếu không đối mặt với ma thú cấp hai, còn là trực diện đụng vào ngay cả một sợi lông tóc cũng không hao tổn. Người này… rất cường đại". Vị La Thiên Hi càng nghĩ càng hiếu kỳ.
"Cường đại? Tiểu thư, nếu hắn cường đại, tại sao lại còn buông tha cho người đụng hắn? Cái này nói không rõ a. Hơn nữa tiểu thư ngươi cũng đã là bán thánh, hắn chẳng lẽ còn mạnh hơn tiểu thư?!". A Hỉ khó hiểu hỏi.
"Ta không rõ, ta nhìn không thấy được thực lực của hắn. Bề ngoài mặc dù biểu hiện chỉ là Luyện Linh Cảnh. Nhưng chắc chắn là giả, đúng, ngươi cho người điều tra xuất xứ của hắn. Người này quá thần bí, ta sợ hắn mang theo mục đích xấu mà tới. Vị La Đảo hiện tại không cho phép xuất hiện bất kỳ sự cố nào". Vị La Thiên Hi trầm giọng nói.
"Vâng".
…
Lạc Cảnh Thiên không biết hắn bị Vị La Thiên Hi đánh giá cao như vậy. Hắn lúc này đã đi vào Thiên Địa Tiền Trang, từ bên ngoài có thể nhìn ra, nơi này rất hào hoa nhưng không thiếu phần trang nhã.
Ấn tượng đầu tiên chính là nơi này rất nghiêm chỉnh.
Bước vào bên trong, Lạc Cảnh Thiên liền thấy được vài tên khách nhân đang đi xung quanh xem, cũng không có nhiều người như hắn nghĩ.
"Vị khách nhân này, không biết ngươi đến Thiên Địa Tiền Trang là muốn mua đồ hay gửi đồ?". Một tên nhân viên đi tới hơi cúi đầu sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
"Ta muốn bán chút đồ". Lạc Cảnh Thiên cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói.
"Không biết ngươi là muốn bán thứ gì?".
"Một chút dược thảo thôi. Không biết các ngươi có mua sắm dược thảo không?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Nói thật, trên người hắn kim tệ không thiếu, nhưng lại dùng không được. Thứ đáng giá nhất có lẽ cũng chỉ là một ít dược thảo trước đó lấy được từ Xích Hồ Thành. Tại đại lục, chỗ dược thảo này phải bán được trên trăm vạn kim tệ, không biết ở đây lại được bao nhiêu.
"Đương nhiên là có. Ngài là muốn bán thảo dược cấp độ nào?".
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ta. Mặc dù thảo dược có cấp độ khác nhau dựa vào nguyên khí nhiều hay ít, nhưng hắn thật đúng là không phân biệt được rốt cuộc những thứ này là ở cấp độ nào.
Hắn tu luyện cũng không phải dựa vào những thứ này, cho nên hắn gần như không quan tâm đến nó.
Lấy ra một gốc dược thảo để trong hộp ngọc, Lạc Cảnh Thiên liền đưa cho tên nhân viên kia xem. Tên nhân viên kia mở ra, một mùi thơm nồng đậm phae vào mũi. Nhìn thấy cây dược thảo bên trong, tên nhân viên ánh mắt co rụt lại, sau đó trả lại cho Lạc Cảnh Thiên rồi cung kính nói.
"Vị khách... vị thiếu gia này, mời ngài lên tầng hai. Ta đi gọi quản lý tới".
Lạc Cảnh Thiên khẽ gật đầu, xem ra thứ này rất có giá trị, nếu không tên nhân viên kia cũng không có loại phản ứng này. Đi lên tầng hai, nơi này giống như một cái quầy rượu, nhìn rất trang nhã. Khuyết điểm duy nhất chính là không có khách nhân, chỉ có hai tên nữ nhân viên đứng tại quầy, thiếu đi vài phần náo nhiệt.
Khi thấy Lạc Cảnh Thiên đi lên, hai nữ tử kia lập tức vội vã đi tới.
"Xin hỏi ngài muốn uống gì sao?". Một nữ nhân viên hỏi.
"Cho ta một bình rượu đỏ, loại ngon nhất. Lâu rồi ta chưa uống rượu". Lạc Cảnh Thiên nói. Hắn có chút tưởng niệm ngày tháng trước mỗi ngày uống rượu do Thượng Cổ Chi Linh làm. Mặc dù rất đau đớn, nhưng hương vị thật sự là cực phẩm.
"Vâng". Hai vị nữ tử cúi đầu đáp một tiếng, sau đó vội trở lại quầy. Một người thì vào trong tìm rượu, người còn lại đứng ở quầy pha rượu.
Mặc dù mấy thứ này không phải rượu ngon gì, nhưng mà nhìn thái độ của nữ tử kia rất chăm chú. Lạc Cảnh Thiên thật đúng là nổi lên một tia hứng thú. Cũng không phải là đối với nàng, mà là nhớ lại thời gian trước hắn cũng thường xuyên chơi đùa mấy cái này. Thật có chút hoài niệm.
Lúc này, từ bên trong đi ra một vị nữ tử. Trên người mặc một bộ quần áo rộng rãi, nhìn có điểm giống như là những tiểu thư khuê các hay dùng. Đầu cột một cái tóc đuôi ngựa, trên đầu đội mũ. Nhìn có vẻ rất năng động. Nhưng mà khí thế bán thánh vô cùng rõ ràng lại càng tô thêm khí chất trên người nàng.
Không đơn giản!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của hắn. Hắn không nghĩ tới một người lại có loại khí chất hoàn hảo đến như vậy. Nàng trên thân có cảm giác rất gần gũi như tiểu muội nhà bên, nhưng lại xa ngàn dặm như băng sơn nữ thần. Giống như nữ thương nhân gian xảo lại nhìn qua rất vô cùng dễ gần.
Trái ngược đan xen nhau làm cho Lạc Cảnh Thiên vô cùng kinh ngạc. Nữ tử này... thật rất đáng gờm. Loại khí chất này không phải trời sinh, mà là được rèn luyện ra. Nàng có thể khống chế tới mức này thì thật đúng là không đơn giản.
Khi hắn đang quan sát nữ tử này, thì nàng cũng âm thầm đánh giá Lạc Cảnh Thiên.
Quần áo là da cấp bốn ma thú. Khí chất bình tĩnh như nước, trên người phát ra một loại tự tin, ánh mắt có chút u buồn xen lẫn cuồng ngạo. Hẳn là một vị thiếu gia trong đại gia tộc nào đó.
Thực lực chỉ có luyện linh cảnh, nhan trị cũng không tệ, đáng tiếc con mắt kia hủy đi hết thảy cảnh đẹp. Xem ra người này hẳn là do không có thiên phú gì, nhưng thân phận không đơn giản. Là một người có tiền.
Người như vậy lại đi bán dược thảo đổi kim tệ, xem ra khả năng là bị gia tộc đuổi đi rất lớn. Cũng không ngoại trừ trường hợp đang đi du lịch, bên ngoài hẳn có bảo tiêu âm thầm bảo vệ.
Lạc Cảnh Thiên nếu biết ý nghĩ của nàng, nhất định sẽ bật cười.
Ngươi trí tưởng tượng thật đúng là đủ phong phú.