Chương 283: Diệp Phàm
"Tiểu thư, đã điều tra kỹ". A Hỉ nhìn Vị La Thiên Hi nói.
"Nói".
"Hắn tên không rõ, chỉ biết họ Lạc. Là một đám ngư dân ra biển vớt ma thú tìm thấy. Nghe bảo hắn từ đại lục đi ra, gặp phải bão nên lang thang trên biển suốt mấy tháng, gặp qua không ít ma thú nhưng lại không bị công kích. Đám ngư dân đó mang hắn lên Vị La Đảo mới một ngày. Hôm qua hắn có đi vào Thiên Địa Tiền Trang, mục đích không rõ, khả năng cao là bán đồ lấy kim tệ".
"Thiên Địa Tiền Trang? Hắn đi vào bao lâu?". Vị La Thiên Hi nhíu mày hỏi.
"Khoảng hơn hai giờ".
"Hai giờ… đi vào lâu như vậy, hẳn là bán đồ, hơn nữa giá trị không nhỏ. Khả năng rất lớn là Tạ tiểu thư tiếp đón… hừm! Tới Thiên Địa Tiền Trang, nói với Tạ tiểu thư, ta muốn cùng nàng gặp mặt".
"Tiểu thư, Tạ tiểu thư chỉ sợ sẽ không gặp ngươi. Dù sao ở thời điểm này…". A Hỉ ngập ngừng nói.
"Ta biết, cứ nói rằng ta không phải muốn nàng ủng hộ. Hơn nữa chỗ hẹn là Vị La Tửu Quán, nơi đó đông người, sẽ không có người bàn luận linh tinh".
"Vâng, tiểu thư".
"Đúng, tên họ Lạc đó hiện tại ở đâu? Đến đây một ngày hắn hẳn phải tìm nơi dừng chân chứ?". Vị La Thiên Hỉ đột nhiên hỏi.
"Hẳn hiện tại đang ở Vị La Tửu Quán, hắn thuê phòng cao cấp ở lại". A Hỉ nói.
Vị La Thiên Hi nghe vậy, liếc nhìn A Hỉ một cái.
Nha đầu này làm sao không đem chuyện này nói ra? Hắn có tiền ở phòng cao cấp, hiển nhiên là người có tiền. Từ đất liền ra chắc chắn không có kim tệ chuyên môn sử dụng trên biển. Như vậy chỉ có thể bán đồ vật đổi lấy tiền.
Khả năng cao tới tám phần. Đương nhiên ngoại trừ việc hắn ẩn dấu thân phận cố ý nói như vậy.
"Cho người ẩn thân xung quanh Vị La Tửu Quán, đừng để cho hắn phát hiện chúng ta giám sát hắn, đúng, các gia tộc lớn xung quanh đây có ai họ Lạc sao?".
"Cái đó… hẳn là không có. Phía đông Nam Hải có một gia tộc họ Lạc, nhưng mà gia tộc rất nhỏ, thực lực cao nhất mới chỉ có Ngự Linh cảnh. Hẳn là không phải". A Hỉ nói.
"Hừm… tốt, cứ như vậy đi. À còn nữa, truyền lời của ta cho ca ca, ta không muốn hắn động vào tên họ Lạc kia, tính cách của ca ca ta có chút… đừng để hắn nhúng tay vào. Nếu như thân phận tên họ Lạc kia là một thế lực lớn trên đại lục, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phiền phức. Ta không muốn vào thời điểm này lại trêu chọc thêm một địch nhân khác, hiểu chưa?".
"Vâng".
"Đi đi".
Vị La Thiên Hi nhìn A Hỉ rời đi, ánh mắt nàng hơi nheo lại, nàng luôn cảm thấy Lạc Cảnh Thiên có điểm nào đó khá nguy hiểm. Đây là cảm giác của nàng, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng mà loại cảm giác này vẫn ẩn hiện mỗi khi nàng có hành động nhắm vào Lạc Cảnh Thiên.
Mặc dù từ mặt ngoài, Lạc Cảnh Thiên chỉ là một tên Luyện Linh cảnh phế vật, nhưng mà nàng trước giờ làm việc sẽ không nhìn bề ngoài, chỉ có nắm trong tay tất cả tin tức, biết rõ đối phương nàng mới hành động. Cho nên trước khi điều tra rõ thân phận Lạc Cảnh Thiên, nàng sẽ không hành động dại dột.
…
Lạc Cảnh Thiên lúc này đang tại Vị La Tửu Quán, nghe bảo đây là nơi xa hoa nhất Vị La Đảo, hắn muốn trải nghiệm một chút. Một đêm ở đây tiêu tốn tận… một kim tệ. Thật đúng là đủ… xa hoa. Tuy có chút buồn bực, nhưng giá tiền này thật đúng là đủ thấp. Nhưng mà chế độ phục vụ thật đúng là không kém.
Nghe bảo còn có cả mấy cái "hội sở" giống như trên đại lục, đáng tiếc hắn còn chưa thử qua. Hơn nữa nơi đó muốn vào phải có người giới thiệu, hắn lại không quen ai, muốn vào cũng không được, chỉ có thể bùi ngùi ở ngoài đi dạo.
Đi dạo xung quanh Vị La Đảo. Lạc Cảnh Thiên liền phát hiện không ít thứ. Nơi này giống như một cái thành trì, nhưng là không có người cai trị, khá giống một cái khu tự trị, mặc dù không có quân lính, nhưng an ninh lại rất tốt.
Lạc Cảnh Thiên có hỏi thăm một vải người mới biết được. Nam Hải là một nơi đặc biệt trên biển, không có người cai trị nên những người ở đây đều đa phần là tự cai quản, cũng chính là bỏ tiền ra mua bình an.
Tức là đóng thuế, nộp cho người có địa vị nhất, người này sẽ phaie vì Vị La Đảo cung cấp an toàn.
Vị La Đảo trước kia vốn không có tên. Trước đó nơi này vô cùng hỗn loạn, cướp biển qua lại vô số kể. Nhưng khi Vị La Chân Quân tới đây liền đánh tan hết thảy, tạo ra một cái Vị La Đảo như hiện tại.
Nếu như chỉ dựa vào điểm này, hiển nhiên người này là rất đáng nể. Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên biết, sau lưng Vị La Chân Quân chắc chắn có người chống lưng, nếu không chỉ dựa vào một cái Vị La gia tộc là chống không nổi một cái Vị La Đảo.
Xung quanh còn có không ít thế lực, mặc dù không biết thực lực thế nào, nhưng Vị La gia tộc có thể cắm rễ lâu năm như vậy tại đây, không có thực lực sẽ không sống nổi tới đây giờ.
Hắn gặp qua hai người tiểu thư cùng thiếu gia Vị La gia tộc, thực lực mới chỉ là bán thánh, độ tuổi đều sắp ba mươi. Thiên phú khá tốt, nhưng cũng chẳng mạnh mẽ gì. Từ hai người đó có thể suy đoán Vị La Chân Quân hẳn chỉ là một tên Thánh cảnh. Hơn nữa còn là không cách nào bước vào Thánh cảnh trung kỳ.
Dù sao, độ tuổi tu luyện là có giới hạn, lại thêm việc những người hắn hỏi thăm đều nói rằng Vị La Chân Quân tới nơi này đã gần 80 năm. Độ tuổi này... chậc chậc. Muốn bước vào Thánh cảnh trung kỳ không có thêm 50 năm là không cách nào đi lên.
Cho nên hiện tại hắn có thể khẳng định, nơi này không có người uy hiếp được hắn. Đương nhiên nếu như phía sau lưng Vị La gia tộc là Thần địa thì lại là một chuyện khác.
"Tiểu huynh đệ, ngươi ở nơi này làm cái gì?!".
Ngay lúc Lạc Cảnh Thiên còn đang suy nghĩ lung tung, liền có một tên thanh niên, độ tuổi cùng hắn không sai biệt lắm. Thân thể có chút mập, tu vi...
Nhìn tới đây, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt loé lên. Gương mặt biểu hiện sự khó hiểu hỏi.
"Ngươi là...".
"A. Xem ra ngươi là mới tới, ta họ Diệp, tên Phàm. Ta nhìn ngươi độ tuổi cùng ta không sai biệt lắm. Nếu nể mặt có thể gọi ta một tiếng Phàm ca, nếu thấy không quen có thể gọi thẳng tên ta là được". Tên mập mạp kia nói.
Lạc Cảnh Thiên nội tâm khẽ túm lại một cục. Quả nhiên như hắn nghĩ, tên này là ẩn giấu tu vi, tu vi đều đã bước vào bán thánh đỉnh phong, lại chỉ biểu hiện ra là một tên Luyện Linh cảnh phế vật. Lại thêm... tên của hắn.
Diệp Phàm!
Mẹ nó, tên mập mạp này phải chẳng là người xuyên việt? Hăn la nhưng biết rõ, nếu xuyên không, gặp phải họ Diệp tốt nhất chạy được bao xa thì chạy.
Nhìn ra được, tên mập mạp Diệp Phàm này thật giống một cái đệ tử hoàn khố. Trên thân trần ngập mùi vị tiền tài, chỉ tịn riêng quần áo trên người hắn cũng phải đáng gia vài ngàn kim tệ. Đây là lấy theo giá ngoài biển, nếu ở đại lục, không có 50 vạn kim tệ đừng mơ mặc được.
Áo khoác ngoài là da cấp bốn ma thú Xuyên Sơn Giáp. Áo lót bên trong là dùng tơ của trùng tộc cấp ba Thiên Tàm Ti chế tạo. Quần cũng là da cấp bốn ma thú...
Mẹ nó, hẳn chưa từng thấy tên nào khoe của như tên này. Không sợ bị đánh cướp?!
Một giây sau hắn liền biết, con hàng này tuyệt đối là cố ý. Tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao? Hắn còn là lần đầu tiên gặp được ngoài đời, thật đúng là thần kỳ.
(Tác giả: Ta thật gặp qua)
"Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?". Diệp Phàm hỏi.
"Ngươi là hỏi ta, vẫn là gọi đệ đệ ta?". Lạc Cảnh Thiên cố ý nhấn mạnh hai chữ đệ đệ.
Diệp Phàm nghe vậy ngẩn ra, vô ý thức cúi đầu nhìn xuống, sau đó cười phá lên nói.
"Ha ha ha, ngươi thật hài hước. Bất quá ta thích. Tới, tự giới thiệu lại lần nữa, ta tên Diệp Phàm, Diệp gia tam thiếu, năm nay vừa tròn 24 tuổi, người xung hoàn khố đệ tử, Diệp gia sỉ nhục". Diệp Phàm đưa tay ra nói.
Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười. Da mặt thật đúng là đủ dày, nói bản thân như vậy thật không có người nào. Bất quá, tính cách thế này thật rất hợp ý hắn. Mặc dù không biết rõ tên này làm người thế nào, nhưng từ tính cách mà nói, làm bằng hữu cũng không tệ.
"Lạc Cảnh Thiên, xuất thân từ đại lục, so với ngươi lớn hơn 2 tuổi". Lạc Cảnh Thiên cũng đưa tay ra bắt lấy tay Diệp Phàm cười nói.
"Ra là từ đại lục tới. Khó trách không biết ta. Đã vậy, chúng ta liền tới Vị La Tửu Quán chơi một chút, xem như chào mừng ngươi tới Vị La Đảo. Thế nào?". Diệp Phàm cười nói.
"Vị La Tửu Quán sao? Ta là đang ở đó. Đáng tiếc nghe bảo chỗ kia ta vào không được, nếu không ngươi dẫn ta vào thăm quan một chút?". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
"Ha ha ha, đủ sảng khoái. Ta thích người như ngươi, chơi gái liền không cần giấu diếm. Đi, hôm nay ta mời khách, đảm bảo để ngươi chơi thoải mái". Diệp Phàm cười lớn nói.
Cả hai đều cười nói, nhưng mà trong lòng nghĩ gì thì chỉ có hai người mới hiểu. Cả hai đều là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại giống như đã quen từ lâu. Tiếp xúc đối phương, cả hai đều ôm mục đích riêng cả...