Chương 291: Tình thương của cha nặng như núi

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 291: Tình thương của cha nặng như núi

Chương 291: Tình thương của cha nặng như núi

Một gương mặt là nam tử, một gương mặt khác là nữ tử. Nam tử còn dễ nói, nhưng nữ tử... nàng vậy mà lại là Tố Băng Băng? Nàng vì cái gì ở đây?!

Mà nam tử kia khi nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên cũng sửng sốt tại chỗ. Ông ta không nghĩ tới người nguy hiểm mà Vị La Thiên Hi nói lại là Lạc Cảnh Thiên.

Tố Băng Băng thấy được Lạc Cảnh Thiên, nàng ngẩn ra, sau đó khoé miệng nhếch lên nụ cười rồi lập tức bay nhanh tới.

"Băng Băng tiểu thư cẩn thận, hắn rất nguy...". Vị La Thiên Hi lời nói còn chưa nói xong liền ngẩn ra tại chỗ, mắt chữ A mồm chữ O. Bởi vì Tố Băng Băng lao tới cũng không có bị Lạc Cảnh Thiên công kích, mà ngược lại, Lạc Cảnh Thiên dang ra hai cánh tay, Tố Băng Băng cứ như vậy nhào vào lòng hắn. Sau đó cả hai môi kề môi ôm hôn nhau.

Toàn bộ đám người đều há to miệng. Yên tĩnh như chết.

"Ngươi làm sao lại ở nơi này?". Lạc Cảnh Thiên hôn nàng một lúc mới rời môi, ánh mắt nhìn Tố Băng Băng tràn đầy nhu tình, nhẹ giọng hỏi.

"Ta đi tìm ngươi nha". Tố Băng Băng cười đáp.

"Tìm ta? Là cha ta kêu ngươi đi sao?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra hỏi.

"Đúng thế, còn có cả Long chủ. Đám người Dạ Vũ trở về báo cáo lại tình hình, sau đó họ liênc để ta đi tìm ngươi. Sở Như Mộng nói ngươi chắc chắn ra biển, cho nên ta mới tới đây. Không nghĩ tới thật sự gặp được ngươi". Tố Băng Băng hay tay ôm cổ Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Khụ khụ".

Ngay lúc này, một âm thanh ho khan vang lên, Lạc Cảnh Thiên cùng Tố Băng Băng lúc này mới tách ra, nhìn qua phía đó.

"Viện trưởng, đã lâu không gặp". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Người này chính là viện trưởng Phi Ngư học viện Diệp Tinh Hà. Mà nữ nhân bên cạnh chính là vợ ông ta, viện trưởng phu nhân Bạch Tuyết Kỳ.

"Lạc Cảnh Thiên, nhớ năm đó ngươi vẫn chỉ là một tên học viên bình thường, không nghĩ tới cách biệt mấy năm, ngươi lại thay đổi lớn tới như vậy. Hơn nữa... thực lực còn rất mạnh". Diệp Tinh Hà nói.

"Cũng là do viện trưởng dạy dỗ tốt". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

Diệp Tinh Hà thở dài lắc đầu, bất quá sau đó ông ta mới nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên vì sao lại ở đây, thế là ông ta khó hiểu hỏi.

"Ngươi vì cái gì... tấn công Diệp gia? Diệp gia hẳn là không có cùng ngươi có thù chứ?".

"Ta nghĩ nếu viện trưởng ngài muốn biết, nên đi hỏi Thiên Hi tiểu thư, hoặc là hai lão già kia". Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

Diệp Tinh Hà nhíu mày nhìn qua, sau đó nghe được chân tướng, ông ta liền tức muốn điên.

Liền vì một cái kỹ nữ lại đi trêu chọc một tên sát thần như Lạc Cảnh Thiên. Ông ta biết rõ danh tiếng Lạc Cảnh Thiên ra sao, tên điên chôn sống mấy chục vạn đại quân. Giết người như nghoé, sau lưng càng là có thế lực khủng bố chống lưng.

Ngươi mẹ nó trêu chọc ai không trêu, hết lần này tới lần khác lại chọc phải tên điên này? Ngại Diệp gia sống quá lâu sao?!

"Xem ra là một hồi hiểu lầm. Lạc Cảnh Thiên, xem như nể mặt ta, bỏ qua họ lần này, thế nào?". Diệp Tinh Hà nói.

"Tiểu Thiên, dù sao đều là người quen, cũng đừng ghi thù như vậy, được chứ?". Bạch Tuyết Kỳ cũng lên tiếng.

"Viện trưởng ta có thể không nghe, nhưng viện trưởng phu nhân ta nhất định phải nghe đó a. Dù sao năm đó Băng Băng nàng cũng được ngài chiếu cố. Lời của ngài nói ta đương nhiên sẽ nghe theo". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Diệp Tinh Hà nghe vậy sắc mặt đen một mảnh. Thiệt thòi ta nói nhiều như vậy còn không bằng Bạch Tuyết Kỳ một câu nói?!

"Bất quá...". Lạc Cảnh Thiên đột nhiên lên tiếng, sau đó khoé miệng nhếch lên, đưa tay ra trảo một cái.

"Nghe lén cũng không phải thói quen tốt, Diệp Phàm bằng hữu". Lạc Cảnh Thiên dùng ma lực nhấc lên Diệp Phàm đang trốn bên dưới nghe lén.

Diệp Phàm đột nhiên bị bắt lại, hắn giật nảy cả mình, nhưng biết mình phản kháng cũng vô dụng. Cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu không nói gì.

"Phàm nhi? Ngươi làm sao lại ở đây?". Diệp Tinh Hà ngẩn ra, sau đó đi tới nắm lấy Diệp Phàm hỏi.

"... Hắn là con trai ngươi?". Lạc Cảnh Thiên sửng sốt trong giây lát, sau đó cổ quái hỏi.

"Đúng vậy, chẳng lẽ hắn đắc tội ngươi?". Diệp Tinh Hà ngẩn ra hỏi.

"Ha ha, đắc tội thì chưa tới, chỉ là ban đầu ta cho rằng hắn có thể làm bằng hữu, nhưng không nghĩ tới tại Vị La Tửu Quán lại đem ta bán. Nếu không phải hắn cố ý làm vậy, ta cũng sẽ không động thủ đánh trọng thương Diệp Nhất Đao". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Ngươi! Tên khốn nạn nhà ngươi, chán sống rồi đúng không". Diệp Tinh Hà trực tiếp cho hắn một cái tát.

May mắn Lạc Cảnh Thiên khi đó không có động thủ, nếu không sơn rằng với thể cốt yếu ớt của Diệp Phàm, e rằng đã bị đánh mất nửa cái mạng rồi.

"Ha ha, ngươi thật đúng là lớn gan. May mắn hắn tính tình tốt, nếu không ngươi sớm đã lên bàn thờ ngồi rồi". Tố Băng Băng che miệng cười nói.

"Ngươi nói như thể hắn khủng bố lắm ấy". Diệp Phàm lẩm bẩm nói, nhưng ai cũng nghe thấy.

"Ngươi nên thấy may mắn, 10 vạn đại hắn còn dám chôn sống, một mình ngươi tính là thứ gì?". Tố Băng Băng bật cười nói.

Tên mập này thật đúng là ngu xuẩn một cách đáng yêu.

"Hắn? Chôn sống 10 vạn người?". Diệp Phàm trợn to mắt, chỉ Lạc Cảnh Thiên khó tin hỏi.

"Là thật, chuyện này ta cũng nghe nói qua. Hắn cũng một nhóm người làm sụp đổ một cái đế quốc, sau đó tự lập đế quốc, cũng chịn là Sở quốc bây giờ". Diệp Tinh Hà nói.

Ực!

Không chỉ là Diệp Phàm, tất cả những người còn lại đầu nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên tràn đầy hoảng sợ.

Sở quốc họ biết, cũng nghe nói qua sự tích này. Mặc dù Nam Hải cùng đại lúc có chút cách biệt, nhưng tin tức hiển nhiên là có truyền tới. Dù sao thương nhân qua lại cũng không ít, cho nên họ cũng không xa lạ gic điều này.

Hiện tại nhìn thấy bản tôn, chính tên sát nhân cuồng ma họ trước đó hay bàn tán đang đứng trước mặt họ. Cả đám đều sợ đến không dám nói một câu.

Nhất là Vị La Chân Phong cùng Diệp Tinh Hải. Hai người âm thầm lau mồ hôi lạnh. May mắn vừa rồi nhịn được, không có động thủ với Lạc Cảnh Thiên. Nếu không... cả hai nhịn không được rùng mình một cái.

"Ha ha, viện trưởng, người con trai này của ngươi không đơn giản a. Thực lực đã là bán thánh đỉnh phong lại vẫn giả trang là Luyện Linh cảnh yếu gà. Xem ra trong lòng hắn rất thích kiểu một tiếng hót làm kinh người đây". Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hài hước nhìn Diệp Phàm cười nói.

"... Ngươi nói là thật?". Diệp Tinh Hà giật mình hỏi.

Lạc Cảnh Thiên cười cũng không có nói nhảm, bàn tay hiện lên một cái vòng ma pháp, sau đó đánh thẳng vào ngực Diệp Phàm.

Đám người giật mình, nhưng sau đó, cả đám ánh mắt đều hiện lên vẻ cổ quái nhìn Diệp Phàm. Bởi vì lúc này trên thân hắn xuất hiện khí tức bán thánh cực kỳ rõ ràng. Cái này là không làm giả được.

"Đồ hỗn trướng". Diệp Tinh Hà nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lúc, sau đó lập tức liền một tát quất qua, đem Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất.

Ông ta là thật sự giận.

Vốn cho rằng con trai ông ta không cách nào tu luyện, ông ta nghĩ trăm phương ngàn kế, tìm đủ mọi cách. Thậm chí trước đó còn đáp ứng làm viện trưởng Phi Ngư học viện để đổi lấy một gốc dược thảo quý hiếm vì nghe nói nó có thể giúp người tu luyện tăng lên thiên phú.

Nhưng mọi nỗ lực của ông ta lại đều trở lên vô nghĩa.

Cho nên một tát này, ông ta dùng lực vô cùng. Hận không thể một tát chụp chết Diệp Phàm.

Tên khốn kiếp này lại lừa ông ta nhiều năm như vậy. Cái này làm sao có thể nhịn? Ông ta đánh một tát chưa đủ, sau đó còn lao tới dùng tay cùng chân cho Diệp Phàm cảm nhận một chút cái gọi là "tình thương của cha nặng như núi" là như thế nào.

"Cha. Ngươi nghe ta giải thích". Diệp Phàm vội kêu lớn, nhưng đáp lại chỉ là quyền đấm cước đá.

Chỉ sau vài phút, Diệp Phàm liền bị đánh thành đầu heo. Mặc dù ban đầu hắn mập rất giống như heo, nhưng hiện tại kể mặt mũi bầm dập, kết hợp với cái thân hình mập mạp của mình, quả thật là giống như một con heo.

Sau một lúc, Diệp Tinh Hà mới dừng tay. Mà sau đó càng ngoại hạng hơn là, Bạch Tuyết Kỳ đi tới tiếp tục đánh.

Lạc Cảnh Thiên:...

Thật là đáng sợ. Đây chính là yêu càng sâu, đánh càng đau sao? Hắn nhìn đều có chút đau lòng. Sau đó...

Ha ha ha!

Không chỉ là hăn mà những người khác cũng nhịn không được cười ra tiếng, bởi vì Diệp Phàm lúc này đã khóc, thật sự khóc. Nhìn vô cùng hài hước.

"Ha ha, ngươi a, thời buổi nào còn chơi trò giả heo ăn thịt hổ?". Lạc Cảnh Thiên phá lên cười.

Thời đại này, chơi trò này không phải chán sống sao? Đây là tự muốn tìm phiền phức cho bản thân đó a. Bộc lộ ra thiên phú của mình chắc chắn có không ít chỗ tốt, nhất là ở độ tuổi nhỏ. Như vậy sẽ được gia tộc chú trọng bồi dưỡng. Nhưng nếu giả ngu như Diệp Phàm, chẳng những không lấy được cái gì, còn bị cắt xen tài nguyên.

Cần gì chứ?!