Chương 298: Đối đầu
"Đây là…". Vị La Thiên Hi giật mình che miệng, từ trên thân tử vong quân đoàn, nàng cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm, là loại nguy hiểm phát ra từ tận sâu linh hồn.
Hơn nữa, mỗi một cái khôi lỗi đều giống như sống, mặc dù không biết thực lực ra sao, nhưng từ hình thể tới nói, so với những tên võ giả bình thường khác mạnh hơn nhiều.
"Đây là giá trị của 5 vạn sinh mệnh, hiện tại ngươi hài lòng?". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nhìn Vị La Thiên Hi hỏi.
"Ngươi… ngươi làm sao làm được?". Vị La Thiên Hi có chút hoảng sợ, nàng không cách nào hiểu được làm sao Lạc Cảnh Thiên lại có thể biến một đống khôi lỗi thành sống được.
Ban đầu nàng cũng biết hắn thu gom rất nhiều xương cốt ma thú, lúc đó nàng còn cho rằng hắn đang làm bậy. Nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải. Có đội quân này… mặc dù không thể nói là có thể đánh thắng, nhưng ít nhất lại giúp chiến đấu lực của họ tăng lên một mảng lớn.
Tuy không biết hắn làm sao có thể biến đám khôi lôi này thành một đội quân vạn người, nhưng hiện tại, tất cả đều không còn quan trọng. Chỉ cần có thể thắng, ai sẽ quan tâm đội quân này từ đâu ra?.
Đừng nói là 5 vạn người bình thường đổi lấy đạo quân này, dù là 10 vạn họ cũng dám đổi.
"Hắc, tới rồi". Lạc Cảnh Thiên không có đáp lại nàng, hắn ánh mắt nhìn về phía trước, nở ra nụ cười nhếch miệng nói.
Vừa dứt lời, từ dưới mặt biển cách đó vài trăm mét lao lên một con ma thú khổng lồ. Đây là một con Tinh Hải Minh Ngư, là một loại ma thú cấp năm. Thân thể khổng lồ tới mức nó vừa ngoi lên liền tạo ra một cơn sóng cao tới vài chục mét lao ra xung quanh.
Lạc Cảnh Thiên tiện tay vung lên liền đem cơn sóng đánh tan, ánh mắt hắn híp lại nhìn tên áo đen đang ngồi trên lưng Tinh Hải Minh Ngư. Trên thân người này, hắn cảm nhận được một tia quen thuộc, lại rất xa lạ. Giống như trong trí nhớ hắn từng tồn tại người này, nhưng lại nhớ không ra đó là ai.
Người kia ánh mắt nhìn quanh, sau đó rơi vào trên thân Lạc Cảnh Thiên, âm thanh trầm thấp, không biết được là nam hay nữ, hắn nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
"Ha ha, cuối cùng cũng tìm được ngươi".
Lời vừa ra, đám người liền giật mình. Chẳng lẽ Lạc Cảnh Thiên cùng tên này có thú?!
"Ngươi… biết ta?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
"Ha ha ha, biết hay không, từ từ ngươi sẽ biết. Ta thật đúng là không nghĩ tới ngươi lại còn sống, hơn nữa còn nắm giữ cỗ sức mạnh cường đại như vậy. Nhưng mà… ngươi chọn sai trận doanh. Ngươi không nên vì đám tạp chủng này ra mặt. Không đáng". Tên kia âm thanh cười cợt vang lên.
"Ngươi rốt cuộc là ai?!". Lạc Cảnh Thiên âm thanh mang theo vẻ uy hiếp. Hắn nhìn ra được người này không có nói dối, hắn thật biết mình. Nhưng mà hắn lại nghĩ mãi cũng không ra người này là ai.
"Muốn biết? Thắng được ta rồi nói. Kình Ngư Đội, đánh tan chúng cho ta". Tên kia âm thanh quát lớn vang lên.
Vừa dứt lời, bên cạnh hắn chui ra vô số cái vây cá, nhìn ra phải có mấy ngàn cái. Sau đó từ dưới nước nhô lên những tên mặc áo đen, toàn bộ đều là bán thánh, dưới thân là một con Kình Ngư ma thú cấp bốn. Có tận hai ngàn tên, thực lực này rất đáng sợ.
Càng đáng sợ là, đám Kình Ngư này đều đã sắp bước vào cấp năm. Như vậy không có thực lực Tử Linh cảnh đỉnh phong đừng mơ giết chúng, càng đứng nói tới trên lưng đám Kình Ngư đều là bán thánh.
Nhìn đội quân Thần địa lao lên, Lạc Cảnh Thiên cười lạnh một tiếng, tay vung lên lớn giọng thét lên.
"Giết!".
"Giết!".
"Giết!".
Người của Vị La Đảo cũng nhảy vào trận chiến, dù cho đối diện là bán thánh, nhưng bên họ cũng có không ít, miễn cưỡng đủ đối phó đám quân đội Thần địa này.
Xoát!
Lạc Cảnh Thiên lao ra ngoài cả dặm, nhìn phía sau lưng tên áo đen kia đuổi theo, hắn từng bước ngự không, bước lên tới độ cao cả trăm mét. Mà tên áo kia lúc này cũng ngừng lại, hắn đứng trên đầu Tinh Hải Minh Ngư, Tinh Hải Minh Ngư nhô lên cái đầu khủng bố của mình, vừa vặn ngang với độ cao của Lạc Cảnh Thiên.
"Xem ra ngươi không nhớ gì cả. Cũng đúng, khi đó ngươi làm sao có thể nhớ được đây". Tên áo đen kia cười nói.
"Như vậy để ta tận tay đem ngươi đánh gục rồi tự tìm hiểu ngươi là ai". Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng nói một câu, sau đó Vận Mệnh Chi Trượng xuất ra, ma lực tuôn trào.
"Sức mạnh thật kỳ lạ".
Tên áo đen kia lẩm bẩm một tiếng, nhưng cũng không có dừng lại hành động của mình. Hắn nhảy khỏi đầu Tinh Hải Minh Ngư, tay cầm chủy thủ lao về phía Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên cười lạnh một tiếng, vung vẩy Vận Mệnh Chi Trượng, dưới chân hắn xuất hiện một cái ma pháp trận, sau lưng hắn nhô ra một cái vòng tròn thời không, từ bên trong bắn ra vô số mũi tên.
Tên áo đen nhẹ nhàng né tránh, tốc độ của hắn di chuyển cực nhanh, chỉ chưa tới hai giây liền đã tiếp cận Lạc Cảnh Thiên. Chỉ là ngay lúc này…
Phanh!
Lạc Cảnh Thiên một chưởng đánh trúng ngực tên kia, đem hắn đánh bay ra cả trăm mét.
"Hắc. Phản ứng rất nhanh, nắm bắt thời cơ rất tốt, nhưng đáng tiếc uy lực còn thiếu một chút". Tên áo đen cười nhạo nói.
"Ha ha".
Lạc Cảnh Thiên chỉ cười cười, cánh tay giơ lên búng một cái.
Tách!
Oanh!
Khụ khụ khụ!
Tên áo đen kia lấy tay che ngực, ho khan vài tiếng. Lạc Cảnh Thiên khẽ nhíu mày, một đòn như vậy mà không làm hắn bị thương? Chẳng lẽ trên người hắn mặc là da ma thú cấp năm?!
Khi hắn còn đang suy đoán, tên áo đen kia đứng dậy, miệng lẩm bầm gì đó mà Lạc Cảnh Thiên nghe không hiểu, ngay sau đó, tên kia dùng một loại thân pháp vô cùng quỷ dị, Lạc Cảnh Thiên vậy mà nhìn không được cước bộ của hắn. Hơn nữa tốc độ nhanh tới mức tàn ảnh bay đầy trời.
Biết gặp phải đòn nặng ký, Lạc Cảnh Thiên quanh cơ thể xuất hiện một vùng sáng mờ ảo đem hắn bảo vệ vào bên trong. Tên áo đen xuất thần nhập quỷ, hơn nữa tốc độ nhanh tới biến thái, Lạc Cảnh Thiên phải dựa vào Chân Giải Chi Nhãn mới miễn cưỡng theo được tốc độ của hắn.
Chỉ có một giây, vòng bảo vệ của Lạc Cảnh Thiên liền dính gần trăm đòn công kích, kém một chút liền sụp đổ. Phải biết vòng bảo vệ của hắn là dính liền với ma lực, ma lực còn thì vòng bảo vệ không ngã. Cũng chính là ngươi uy lực tấn công càng mạnh, vòng bảo vệ lực phòng thủ càng cường đại. Nhưng mà chỉ có một giây, ma lực của hắn vậy mà thấy đáy.
Nêu không phải dựa vào Nhẫn Giới tùy thời bổ sung ma lực, chỉ sợ hiện tại hắn đã dính trên trăm đòn công kích rồi.
Trọng Lực Thuật!
Phát động!
Xung quanh Lạc Cảnh Thiên trăm mét xuất hiện một cái ma pháp trận, đem toàn bộ bán kinh trăm mét xung quanh biến thành một nơi có trọng lực gấp 10 lần bình thường.
Tên áo đen rõ ràng cảm nhận được tốc độ của mình bị hạn chế, cơ thể có chút khó di chuyển. Trọng lực gấp 10 lần bình thường đối với võ giả không có gì là khó để chống lại, nhưng muốn sử dụng tốc độc cực hạn như trước đơn giản là nằm mơ.
"Hiện tại hết chạy được rồi nhỉ?". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh một tiếng, một chiêu Pháp Giới Hư Không Bồ Tát Ấn từ bàn tay hắn đánh ra, nhưng tên áo đen kia lại vô cùng đơn giản ngăn đỡ.
Sau đó hắn nhìn Lạc Cảnh Thiên, âm thanh lạnh nhạt vang lên.
"Chiêu thức rất kỳ lạ, cũng rất thực dụng. Nhưng đáng tiếc uy lực có chút yếu ớt. Muốn phá phòng thủ của ta, ngươi nên dụng lực nhiều hơn một chút".
Lạc Cảnh Thiên buông tay xuống, gương mặt hiện lên ý cười nhìn tên áo đen cười nói.
"Ngươi vận động nóng người xong rồi chứ? Nếu như lại không sử dụng toàn lực, ngươi chỉ sợ ngươi sẽ chết rất thảm".
"Ha ha, thực lực không ra sao, nhưng ánh mắt lại rất không tệ". Tên áo đen cười lớn, vỗ tay tán thưởng nói.
Ngay sau đó, ma pháp trận của Lạc Cảnh Thiên bị vỡ thành từng mảnh. Nhưng hắn vẻ mặt vẫn rất bình thường, giống như hắn đã tính trước được như thế.
Dù sao, ngay cả mấy người Dạ Vũ cũng có thể phá được trận pháp của hắn nếu vận dụng toàn lực. Tên áo đen này thực lực đã tiếp cận Thánh cảnh trung kỳ, làm sao có thể không phá được?!
Mà lúc này, trên thân tên áo đen xuất hiện từng đoàn khói đen, loại khí tức trước đó cũng xuất hiện trên thân đám người Thần địa kia. Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng, tên áo đen này không giống như những tên khác.
Hắc ám năng lượng bên trong cơ thể hắn được hắn hoàn toàn khống chế. Mà những người khác thì ngược lại, bị hắc ám năng lượng khống chế.
Đó là hai thái cực, một cái là chủ, một cái là phụ. Mà tên áo đen này chính là chủ, có thể tự chủ khống chế sức mạnh của hắc ám năng lượng.
"Ngươi không biết loại sức mạnh này thoải mái thế nào đâu. Nếu như gia nhập vào chúng ta, ngươi cũng có thể nắm giữ loại sức mạnh này". Tên áo đen kia cười nói.
"Sức mạnh? Là có chút mạnh, đáng tiếc chỉ là một thứ bị đào thải. Ngươi còn tự cho rằng nó rất đáng gờm? Chỉ là thứ bị vứt bỏ cùng kỳ thị mà thôi, chân chính sức mạnh, ngươi chẳng biết đó là gì đâu". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười một tiếng, trên thân khí tức biến đổi, trở lên có chút... thần thánh!