Chương 292: Truyền thuyết

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 292: Truyền thuyết

Chương 292: Truyền thuyết

Nhìn Diệp Phàm gương mặt biến thành một cái đầu heo, Lạc Cảnh Thiên thật đúng là có chút hả dạ.

"Tốt, đã đều là hiểu lầm, tất cả giải tán đi. Vị La Chân Quân, ngày mai ta sẽ tới nhà bái phỏng, làm phiền ngươi đi một chuyến không công rồi". Diệp Tinh Hà nhìn Vị La Chân Quân áy náy nói.

"Ha ha, không sao. Nói không chừng đi một chuyến này cũng không tệ, ít nhất Vị La Đảo có một trợ lực mới rất mạnh mẽ". Vị La Chân Quân cười nói.

Sau đó cả đám đều trở về, Lạc Cảnh Thiên thấy Vị La Thiên Hi đang nhìn mình, hắn nhếch miệng lên, nở ra nụ cười thần bí, Vị La Thiên Hi cảm thấy hắn giống như đang cười nhạo mình, trong lòng có chút bực bội, tức giận quay người rời đi.

"Thế nào? Không nỡ người ta?". Tố Băng Băng cũng nhìn thấy hành động của hai người, cho nên nàng liền đi sát tới thâm ý hỏi.

"Cái đó thì không có. Ta cùng nàng cũng chỉ mới gặp mặt có một ngày mà thôi. Ta chỉ là cảm thấy cô nàng này có chút thú vị. Không phải như ngươi nghĩ". Lạc Cảnh Thiên cười lắc đầu nói.

"Ta lại không nói cái gì, hơn nữa ngươi bản lĩnh ta biết, bên người cũng không thiếu mỹ nữ, xinh đẹp hơn nàng nhiều. Ta chỉ là hiếu kỳ ngươi vì cái gì lại chú ý nàng". Tố Băng Băng hỏi.

Nàng cũng không phải ghen hay gì, chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Dù sao nói cho cùng nàng cũng là người tới sau, Lạc Cảnh Điềm mới có thể xem là chính cung, nàng nhiều nhất chỉ có thể xem là tiểu tam. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có Tiêu Nhược Thủy cùng Lạc Thiên Y. Sẽ không thèm khát một người có nhan sắc kém hơn như Vị La Thiên Hi.

"Chú ý ngược lại thì không có, ta chỉ là cảm thấy cô nàng này khá thú vị. Trước đó…".

Lạc Cảnh Thiên đem chuyện nói ra, Tố Băng Băng nghe xong cũng có chút kinh ngạc. Sau đó cười nói.

"Xem ra nàng là người rất thực tế, loại người này không thích hợp làm bạn".

"Ha ha, cũng không thể nói như vậy. Đổi lại là ta, ta cũng sẽ như nàng, chọn lựa đồng minh tin cậy hơn là một người xa lạ mới gặp. Đây là điều tất nhiên, chẳng qua vừa rồi nàng rời đi lại làm ra bộ dáng giận dỗi, giống như ta làm gì nàng không bằng. Cái này mới là điểm thú vị, ngươi không thấy sao?". Lạc Cảnh Thiên cười đáp.

"... Hắc, ngươi đều biến thành bộ dáng này còn có thể câu dẫn nữ nhân, xem ra mị lực của ngươi cũng không thua Sở Như Mộng a". Tố Băng Băng nghĩ lại, quả thật là rất giống, nàng liền buồn bực nói.

"Đừng nhắc tới hắn, con hàng đó suốt ngày chỉ biết dùng cái túi da đi câu dẫn người khác hố ta. Nhắc tới hắn liền phiền". Lạc Cảnh Thiên bĩu môi nói.

Tố Băng Băng cười cười không nói. Nàng biết Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng tình cảm rất sâu, đương nhiên không phải là loại tình cảm nam nữ kia, mà là một kiểu thân tình, chí thân. Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nếu Sở Như Mộng gặp chuyện, người đứng ra đầu tiên nhất định là Lạc Cảnh Thiên, và ngược lại cũng như vậy.

Nàng chỉ có thể cảm khái tình bằng hữu này thật đúng là rất đáng trân quý.

"Tiểu Thiên, trở về rồi tâm sự. Đến xem một chút Lạc gia thôi? Tuyết Kỳ nàng muốn mời ngươi ăn một bữa, xem như cảm tạ ngươi không có hạ thủ với Diệp Phàm". Diệp Tinh Hà cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, ông ta cười nói.

"Viện trưởng, cái gì gọi là "hạ thủ"? Ta cũng không có khẩu vị nặng như vậy, dù có cũng không phải là tên mập mạp như hắn". Lạc Cảnh Thiên bất mãn nói.

"... Người trẻ tuổi, trong đầu thật đúng là ý nghĩ kỳ lạ. Ta nói là ý này sao?". Diệp Tinh Hà bất đắc dĩ nói.

"Ha ha, chỉ đùa một chút. Viện trưởng phu nhân đích thân mời ta ăn cơm, ta làm sao lại có thể từ chối? Dù sao trước kia ngài cùng phu nhân nhưng là thần tượng của chúng ta". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Đi, trở về rời nói". Bạch Tuyết Kỳ lúc này cũng cười cười lên tiếng.

"Tốt, vậy đi thôi".

Thế là họ đi vào đại viện Diệp gia, để lại Diệp Phàm nằm trên đất với gương mặt tràn ngập u oán.

Mẹ nó, rốt cuộc ai mới là con ruột?!

Bất quá, nghĩ lại hắn liền nhẹ thở ra. Xem ra Diệp gia cũng không có vì hắn mà gặp nguy hiểm gì. Thật sự là đại hạnh.



Sau khi cơm nước xong xuôi, Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tinh Hà cùng vài người khác liền ngồi tại phòng khách trò chuyện.

"Viện trưởng, có thể nói cho ta biết, các ngươi triệu tập nhân thủ, là muốn chống đối ai không?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Cái này cũng không tính là bí mật gì, chẳng qua dân chúng bình thường còn không có biết thôi. Dạo gần đây, một số lớn ma thú chết đi, dẫn tới ma thú khắp nơi tràn về. Có lẽ trên đại lục không gặp phải cảnh này, nhưng tại đại dương, điều này rất thường gặp".

"Mà trên đại dương, có một nhóm người, cũng chính là Thần địa mà ngươi biết tới. Chúng xuất quỷ nhập thần, thực lực hùng mạnh, hơn nữa có một tay khống chế ma thú cực kỳ khủng bố. Mà sự kiện gần đây cũng là chúng gây ra, Bắc Hải đã rơi vào tình trạng tê liệt, mà ta nhận được tin, không tới một tháng nữa, Thần địa sẽ tràn vào Nam Hải. Cũng chính vì vậy mà chúng ta mới triệu tập nhân thủ để chống lại". Diệp Tinh Hà nói.

"Viện trưởng, ngươi là thế nào biết được… Thần địa?". Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

"Ha ha, nói ra có thể ngươi không tin, ông nội ta từng là người của Thánh địa, nhưng sau đó bất mãn với Thánh địa mà lựa chọn rời đi. Định cư Nam Hải. Cho nên mới có được Diệp gia ngày nay. Cho nên Thánh địa, Tây Mạc Ma Tộc hay Thần địa ta đều biết". Diệp Tinh Hà cười nói.

"... Hắc, xem ra ngươi là muốn làm một cái đại trí giả ngu a". Lạc Cảnh Thiên có chút im lặng nói.

"Cũng không phải, chẳng qua khi đó Diệp gia cũng chỉ là một thế lực nhỏ, ngay cả một cái Thánh cảnh cũng không có. Cho nên ta chỉ có thể điệu thấp".

"Được, không nói cái này. Viện trưởng, ngươi hẳn là hiểu rất rõ Thần địa chứ?".

"Thần địa sao, cũng không tính là hiểu rõ. Bởi vì Thần địa trước giờ hành động vô cùng bí mật, chưa từng để lại người sống. Ta chỉ biết, tại đại dương, Thần địa thế lực vô cùng khổng lồ, hơn nữa không ai biết rõ chúng ở đâu. Chỉ biết mỗi lần chúng xuất hiện, ma thú đi theo thành đàn, cấp năm ma thú trở xuống vô số kể. Thậm chí có lần ta từng tận mắt chứng kiến một tên cường giả cấp bậc Thánh cảnh đỉnh phong cưỡi trên đầu một con cấp sáu ma thú". Diệp Tinh Hà nói.

"Cấp sáu? Ngươi xác định?". Lạc Cảnh Thiên giật mình hỏi.

Phải biết ma thú cấp sáu gần như là cấp độ tồn tại vô địch. Đừng nói Thánh cảnh, ngay cả Thần cảnh cũng không biết có phải là đối thủ của nó hay không. Đương nhiên, truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, thực tế thì suốt năm trăm năm qua chưa từng có ai gặp qua cấp sáu ma thú là cái dạng gì.

"Ta cũng không xác định, nhưng có lẽ cách biệt cấp sáu không xa. Có lẽ là cấp năm đỉnh phong. Hơn nữa…". Diệp Tinh Hà trầm ngâm một chút, không biết nên nói hay không.

"Không biết thế nào?".

"Ta biết một cái tin tức, nhưng chưa được xác định. Khi đó ta gặp một người, cũng là Thánh cảnh. Là người của Thần địa. Hắn muốn trốn khỏi Thần địa, nhưng gặp phải tập kích, trước khi chết nói với ta một vài thứ".

"Hắn nói không nhiều, bởi vì khi đó đã sắp chết. Chỉ nói với ta rằng Thần địa rất khủng bố, nhất là tại đại dương, chúng nắm giữ một đoàn đội quân ma thú vô cùng khổng lồ. Đều là cấp năm ma thú". Diệp Tinh Hà nói.

Lạc Cảnh Thiên cũng bị tin tức này làm chấn kinh.

Nếu thật là như thế, thì bất kể là nhân loại hay yêu tộc đều sẽ gặp nguy hiểm cực lớn. Chỉ hi vọng đây là giả, nhưng mà… nếu là thật, việc này thật rất nguy hiểm.

"Viện trưởng, ta có điều khó hiểu. Đã ngươi biết được nhiều như vậy, vì cái gì không báo cho Thánh địa hay Tây Mạc Ma Tộc? Nói thật, ta đọc qua rất nhiều tài liệu, nhưng không có bất kỳ cái nào có thể miêu tả Thần địa nhiều như ngươi". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

"Không có cách nào nói. Có lẽ ngươi không tin, nhưng mà trên biển có một truyền thuyết, Thần địa chính là truyền nhân của Hải Thần. Mặc dù ta không tin, nhưng bất kể là ai, chỉ cần không phải trên biển, nói ra tin tức của Thần địa đều sẽ chết rất thảm. Bao quát cả người nghe được, ta từng thử đem tin viết lên giấy truyền đi, nhưng cứ rời khỏi đại dương liền sẽ cháy thành tro". Diệp Tinh Hà nói.

Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, hắn biết Diệp Tinh Hà cũng không cần thiết lừa hắn. Nhưng mà… vì cái gì lại như vậy?!