Chương 295: Tố Băng Băng rời đi - Diệp Phàm sợ hãi

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 295: Tố Băng Băng rời đi - Diệp Phàm sợ hãi

Chương 295: Tố Băng Băng rời đi - Diệp Phàm sợ hãi

"Còn đặc điểm khác sao?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

Nếu chỉ dựa vào một điểm này, rất khó để xác định người này có phải là người của Thần địa hay không. Bởi vì có rất nhiều thủ đoạn khống chế một người, cho nên không thể chỉ dựa vào một điểm này được.

"Cái đó ngược lại không có, bởi vì dấu hiệu đen không cách nào loại bỏ, hơn nữa còn có thể hoàn mỹ khống chế người khác. Cho nên ta cũng không biết Thần địa còn dùng cách nào khác để khống chế người khác hay không". Tạ Doanh Doanh nói.

"À đúng rồi, chuyện một tháng sau là thế nào? Thần địa sẽ tấn công Vị La Đảo?". Lạc Cảnh Thiên đột nhiên hỏi.

"Cái này ta cũng không rõ ràng, chỉ nghe được một chút tin tức. Nghe nói Nam Hải ẩn giấu thứ gì đó mà Thần địa cần, cho nên Thần địa muốn đem Nam Hải quét sạch sau đó tìm kiếm nó. Bắc Hải cũng là như thế".

"Như vậy sao? Đúng, ngươi chỉ biết rằng Tây Mạc Ma Tộc có người của Thần địa, cũng không biết đó là ai, đúng chứ?".

"Đúng thế".

"Tốt, ta đã biết. Hiện tại ngươi cũng không cần thiết ở lại Vị La Đảo, lên đại lục đi". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ngươi… đuổi ta đi?". Tạ Doanh Doanh ngẩn ra khó hiểu hỏi.

Nàng quen thuộc nơi này, nếu ở lại có thể giúp hắn rất nhiều thứ, nhưng hắn lại kêu nàng vào đại lục, điều này làm nàng rất khó hiểu.

"Ta là vì tốt cho ngươi. Chưa nói tới việc ngươi hiện tại ở đây cũng không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ riêng việc hắc ám nguyền rủa của ngươi bị ta loại trừ cũng sẽ đem ngươi rơi vào tình thế nguy hiểm. Quên nói cho ngươi biết, người hạ nguyền rủa vẫn còn sống, cho nên việc ngươi được loại bỏ nguyền rủa, người kia đã biết. Nhưng cũng đừng lo lắng, bởi vì ta cắt đứt mọi dấu hiệu nhận biết khi loại bỏ nguyền rủa, hắn vẫn không biết ngươi là ai. Cho nên hiện tại người chỉ có rời đi Vị La Đảo, trở lại đại lục, như vậy mới an toàn". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

Tạ Doanh Doanh ban đầu rất lo lắng, nhưng nghe được câu nói phía sau, nàng liền an tâm lại.

Nói thật, nàng cũng không có lưu luyến thời gian ở trên biển, bởi vì thời gian này đối với nàng tất cả đều là ác mộng. Dù sao trên biển là địa bàn của Thần địa, nàng đơn giản không có chỗ thoát thân. Muốn rời đi cũng không dám, vì có dấu hiệu đen trên người, nàng đi nơi nào cũng chạy không thoát bàn tay của Thần địa.

Cho nên hiện tại có cơ hội trở lại đại lục, nàng cũng rất vui lòng.

Sau đó, Lạc Cảnh Thiên liền gọi Tố Băng Băng tới, dù sao Tố Băng Băng cũng sẽ trở lại Tây Mạc Ma Tộc trong vài ngày tới, hắn muốn để nàng mang theo Tạ Doanh Doanh trở về.

Ban đầu Tạ Doanh Doanh rất hiếu kỳ, nhưng sau khi biết sự thật, nàng liền không có bất kỳ ý kiến phản đối nào. Dù sao có một trợ thủ như Tạ Doanh Doanh có thể giúp nàng giảm bớt rất nhiều việc.

Trước khi đi, Lạc Cảnh Thiên dặn dò rất kỹ, tuyệt đối không được nói ra những gì về Thần địa. Trước đó nghe được sự kiện kỳ lạ kia từ Diệp Tinh Hà, hắn sợ nguyền rủa sẽ rơi xuống đầu Tố Băng Băng. Hắn không muốn nàng phải gặp phiền phức này, cho nên chờ hắn trở lại, hắn muốn đích thân thử nghiệm một chút thứ này có phải là nguyền rủa hay không.

Tại Thiên Linh Đại Lục, hắn còn chưa từng thấy qua ma pháp vật phẩm hay những gì liên quan tới ma pháp. Cho nên hắn muốn chờ Thần địa đánh tới Vị La Đảo, từ đó tìm hiểu rõ ràng Thần địa rốt cuộc là thứ quỷ quái nào.



Chớp mắt liền trôi qua nửa tháng.

Lạc Cảnh Thiên trong thời gian này tại Nam Hải bố trí rất nhiều ma pháp trận, mặc dù không biết có thể lưu lại toàn bộ người của Thần địa hay không, nhưng bất kể là phòng thủ hay tấn công hắn đều muốn chuẩn bị một chút.

"Lạc Cảnh Thiên, cha ta gọi ngươi trở về, có tin quan trọng". Diệp Phàm âm thanh vang lên phía xa.

Lúc này, Lạc Cảnh Thiên mới từ ngoài biển đi lên đảo, nhìn thấy Diệp Phàm, vẫn là cái cơ thể béo ục ịch, hắn bất đắc dĩ lên tiếng.

"Không phải đã nói giảm cân sao? Nhìn ngươi thế này giống như béo ra ít nhất 10kg a".

"Không có cách, thể chất của ta chính là như vậy, chỉ cần thở cũng béo. Giảm xuống không được". Diệp Phàm lắc đầu nói.

Tuy rằng Lạc Cảnh Thiên vẫn không có xem hắn là một bằng hữu chân chính, nhưng mà ít nhất cũng là một người bạn bình thường. Đương nhiên chính là chỉ có thể rảnh rỗi nói nhảm vài câu, chứ không phải như mấy người Hạ Thần, Lăng Thiên Sở.

Dù sao hắn vẫn còn nhớ rõ ngày đó tên mập này bán hắn đây.

"Ta cũng chỉ nói thế thôi, còn làm thế nào là chuyện của ngươi". Lạc Cảnh Thiên thản nhiên nói.

"Lạc Cảnh Thiên, ta có một chuyện rất khó hiểu. Nghe nói năm đó ngươi thực lực có thể nói là… kém cỏi. Mặc dù có thể dựa vào kỳ ngộ, nhưng mà ta vẫn khó hiểu, ngươi làm thế nào có thể ẩn dấu thực lực đến bước này? Bề ngoài nhìn thế nào ngươi cũng chỉ là một tên Luyện Linh cảnh, ngay cả Linh Tâm cũng không cảm ứng được đó a". Diệp Phàm hỏi.

Hắn rất muốn biết đây là thế nào. Hắn cũng nhận được kỳ ngộ, cho nên thực lực mới tăng tiến tới mức này. Ngay cả việc ẩn dấu thực lực cũng là may mắn mới đạt được một loại thảo dược thần kỳ. Chẳng qua ngày đó bị Lạc Cảnh Thiên một chưởng đánh về nguyên hình.

"Ai nói với ngươi, chỉ tu luyện linh lực mới được xem là võ giả? Ta cũng không nói ta là võ giả chứ? Trên đời này không thiếu loại hình tu luyện, chẳng qua ngươi không biết mà thôi. Đừng dùng kiến thức hạn hẹp của ngươi đó phỏng đoán người khác". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.

"Ngươi không nói ta vài câu sẽ chết sao? Chỉ bán ngươi một lần liền thù dai như vậy? Ngươi lại không tổn thất cái gì, cần thiết không?". Diệp Phàm khó chịu nói.

"Nói thật, nếu không phải ngươi còn chưa có chạm tới điểm mấu chốt của ta, nếu không phải cha ngươi là Diệp Tinh Hà, ngươi cho rằng hiện tại ngươi còn có thể đứng ở đây nói nhảm sao? Ngày đó ta cũng nói, người bằng hữu này ngươi làm không được, cho nên có nhiều thứ không phải ngươi nói ra là ta sẽ trả lời. Ta tính khí mặc dù tốt, nhưng là đừng quên, ta giết người so với ngươi nhìn thấy người còn nhiều hơn. Hiểu?". Lạc Cảnh Thiên cười cười, ánh mắt nhìn Diệp Phàm mang theo đầy vẻ hài hước.

"... Hắc, không phải dựa vào kỳ ngộ sao? Làm như ta cũng không có kỳ ngộ không bằng". Diệp Phàm bĩu môi lẩm bẩm nói.

Lạc Cảnh Thiên đang muốn rời đi, nhưng sau đó đột nhiên dừng lại, sau đó quat người, nở ra nụ cười đầy ý cười nhìn Diệp Phàm.

"Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, cha ta là Diệp Tinh Hà, là viện trưởng của ngươi, mẹ ta cũng đối với ngươi rất tốt, ngươi đừng có mà manh động". Diệp Phàm bị nụ cười của Lạc Cảnh Thiên làm phát lạnh, hắn liền lôi Diệp Tinh Hà ra uy hiếp Lạc Cảnh Thiên.

Dù sao thời gian qua Lạc Cảnh Thiên thái độ đối với Diệp Tinh Hà cùng Bạch Tuyết Kỳ rất tốt, hơn nữa lại rất dễ nói chuyện. Điều này làm cho hắn có một loại ảo giác rằng Lạc Cảnh Thiên khi nghe được câu này sẽ không dám động thủ.

"Ha ha, yên tâm, mặc dù ngươi rất đáng ghét, nhưng là viện trưởng cùng viện trưởng phu nhân trước kia đối với Băng Băng rất tốt, cho nên ta làm sao có thể giết con trai độc nhất của họ đây? Ngươi nó có đúng không?". Lạc Cảnh Thiên đi tới, tay vỗ lên vai Diệp Phàm cười cười.

"Ngươi biết như vậy là tốt, đừng…".

"Bất quá…".

Diệp Phàm còn chưa nói xong, Lạc Cảnh Thiên liền cắt đứt.

"Nhưng mà… ngươi thật sự càng ngày càng làm ta chán ghét. Cho nên… nếu như không đối với ngươi xuất thủ, ta thật đúng là sợ nhịn không được giết người. Chính vì vậy…".

Vừa dứt lời, Lạc Cảnh Thiên một chưởng liền đánh ra.

Diệp Phàm nội tâm hoảng sợ, nhưng là cảm nhận thấy lực đạo không mạnh, hắn liền âm thầm đắc ý, cho rằng Lạc Cảnh Thiên là nể mặt cha mẹ hắn nên không dám mạnh tay. Nhưng một giây sau, hắn sắc mặt liền đại biến.

Không… không phải sắc mặt của hắn, mà là nội tâm của hắn.

Bởi vì hắn có thể nhìn thấy tận mắt, cơ thể hắn từ từ ngã xuống, Lạc Cảnh Thiên lại đứng nhìn hắn cười cười.

Đây… đây là có chuyện gì? Ta làm sao lại thấy được…

"Diệp Phàm Diệp tam thiếu, hiện tại lại lải nhải cho ta nghe một chút?". Lạc Cảnh Thiên tay đặt lên tai, hơi nghiêng đầu giống như muốn nghe thấy âm thanh của Diệp Phàm. Biểu cảm vô cùng hài hước.

Nhưng hiện tại Diệp Phàm làm sao có thể nói được cái gì, bởi vì hắn lúc này đã bị Lạc Cảnh Thiên một chưởng đem linh hồn đánh ra khỏi cơ thể.

Diệp Phàm lúc này có thể nói vô cùng hoảng hốt, hắn nhìn xuống, cơ thể mình vô cùng trong suốt, hơn nữa trước mặt là Lạc Cảnh Thiên cùng… thể xác của hắn. Chẳng lẽ hắn đã chết? Hắn hiện tại là linh hồn?!

"Ha ha, mất đi cơ thể, tư vị không tệ chứ?". Lạc Cảnh Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên thể linh hồn của Diệp Phàm đang lơ lửng trên không cười nói.

Diệp Phàm thấy được Lạc Cảnh Thiên đột nhiên nhìn lên mình, hắn bị dọa sợ nhảy một cái.

"Ngươi… ngươi thấy được ta?". Diệp Phàm hoảng sợ hỏi.