Chương 296: Nam Hải luân hãm

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 296: Nam Hải luân hãm

Chương 296: Nam Hải luân hãm

"Ngươi... có thể thấy ta?". Diệp Phàm kinh hãi bật thốt.

"Nếu không đây? Ta đem ngươi đánh ra, hiển nhiên có thể nhìn thấy ngươi. Thế nào? Tư vị đứng nhìn thi thể của mình thoải mái chứ?". Lạc Cảnh Thiên cười cợt hỏi.

Bất quá, hắn có chút kinh ngạc là thể linh hồn của Diệp Phàm lại khá mạnh, vậy mà vẫn còn tư duy có thể suy đoán xung quanh. Thậm chí là lên tiếng nói chuyện.

Trước đó hắn cũng dùng chiêu này, nhưng những người dính chiêu một là chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ, không thì khi tỉnh lại đều quên sạch. Mà Diệp Phàm lại có thể nói chuyện, điều này chứng tỏ thể linh hồn của hắn khá mạnh. Nhưng cũng chỉ là khá mạnh thôi, so với pháp sư, linh hồn như nay vẫn còn quá yếu, chỉ giống như trẻ lên ba thôi.

"Ta... ta chết rồi? Làm sao lại... ta làm sao không cảm thấy đau đớn? Ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì?". Diệp Phàm dồn dập hỏi.

"Cho ngươi một chút giáo huấn mà thôi, ngươi vẫn còn chưa chết. Yên tâm, sau vài phút nữa ngươi sẽ trở lại bình thường. Nhưng mà... Nếu còn tiếp tục khiêu khích ta, như vậy chỉ sợ lần sau thời gian sẽ kéo dài không ít". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Ực!

Diệp Phàm nuốt một ngụm nước bọt. Quên, hắn hiện tại không có thứ đó, chỉ là với tính cách của hắn, làm sao có thể nhẫn nhịn được? Cho nên dù sợ, nhưng hắn vẫn lên tiếng.

"Cái đó... nếu kéo dài... vậy... sẽ là bao lâu?".

Lạc Cảnh Thiên:...

Ngươi mẹ nó là đang tìm đường chết sao? Ta nói như vậy cũng nghe không hiểu?!

"Ngươi nói xem? Trực tiếp đem ngươi đánh xuống âm phủ thì thế nào? Hoả táng tràng của ta còn chưa có khai trương đây". Lạc Cảnh Thiên tức giận trừng mắt nói.

"Ách... sẽ không. Ta sẽ không có lần sau, thật, ngươi tin tưởng ta a. Ta chỉ đùa một chút thôi". Diệp Phàm lập tức nói.

Lạc Cảnh Thiên tức giận phất tay bỏ đi. Hắn còn thật chưa thấy người nào như Diệp Phàm. Tìm đường chết thật đúng là ghê gớm, thật không biết hắn là tâm lớn hay là ngu xuẩn.

Trở lại Diệp gia, Lạc Cảnh Thiên liền đi thẳng tới phòng khách. Lúc này trong phòng đã có không ít người.

"Tiểu Thiên, ngươi đến rồi, mau ngồi đi, chỉ chờ mỗi ngươi thôi". Diệp Tinh Hà thấy Lạc Cảnh Thiên liền lập tức nói.

"Có tin tức gì sao? Làm sao gấp gáp gọi ta trở về như vậy?". Lạc Cảnh Thiên ngồi xuống, nhìn Diệp Tinh Hà khó hiểu hỏi.

"Là có tin tức mới. Đúng, tiểu Phàm đâu? Hắn không phải đi gọi ngươi sao?".

"Hắn còn đang phơi nắng, không cần quản hắn, nói đi, là tin tức gì?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.

"Có tin tức của Thần địa, có một số nhân thủ của Thần địa đã xuất hiện xung quanh Nam Hải, hơn nữa đại quân của chúng chỉ cách chúng ta chưa tới hai vạn dặm. Sợ rằng tối đa liền 10 ngày chung sẽ xuất hiện. Cho nên ta gọi ngươi tới muốn bàn bạc kế sách, hiện tại chúng ta nên làm gì?".

"Trước đó ta kêu các ngươi chuẩn bị những thứ kia, đã gom đủ rồi chứ?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Đã chuẩn bị xong. Chỉ là những thứ đó thật sự hữu dụng không? Ngươi muốn xương cốt ma thú để làm gì? Cũng không thể lúc này làm vũ khí chứ? Chúng ta không thiếu vũ khí a". Vị La Chân Quân khó hiểu hỏi.

"Là làm vũ khí, nhưng không phải như các ngươi nghĩ. Chúng có tác dụng rất lớn, cứ yên tâm là được. Được rồi, thời gian tới ta muốn yên tĩnh một chút, nếu chúng tới hãy tới gọi ta, nếu không phải chuyện cần thiết cũng đừng quấy rầy ta". Lạc Cảnh Thiên nói xong liền đứng dậy rời đi.

Diệp Tinh Hà nhìn Lạc Cảnh Thiên rời đi, nội tâm có chút bất đắc di. Nhưng lại không làm được gì.

"Ngươi có phải hay không là đầu óc nóng lên? Đặt cược toàn bộ Vị La Đảo vào tay một tên tiểu tử như hắn. Mặc dù hắn rất mạnh, nhưng mạnh hơn nữa có thể thay đổi cả cuộc chiến sao?". Vị La Chân Quân nhìn Diệp Tinh Hà nhíu mày nói.

"Cha ta nói đúng, Diệp thúc, mặc dù ta biết ngươi làm việc trước giờ rất cẩn thận, nhưng mà cũng không nên giao cho hắn chứ?". Vị La Thiên Hi cũng lên tiếng.

Những người khác cũng giống vậy, đều rất khó hiểu. Nếu không phải Diệp Tinh Hà uy vọng đủ cao, cũng chưa từng làm gì mà không có chắc chắn, nhất định họ sẽ lập tức vỗ bàn đứng dậy rời đi, làm sao sẽ ở chỗ này?!".

"Các ngươi cũng đừng quên, hắn là một cái truyền kỳ. Có thể đem một cái đế quốc lật đổ, thử hỏi ở nơi này có ai làm được?". Diệp Tinh Hà cười nhạt nói.

Nghe vậy, đám người liền trầm mặc.

Đúng vậy a. Họ lại quên đi chuyện này.

"Hắn có năng lực rất lớn, có những thứ ta không tiện nói ra, ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi, Lạc Cảnh Thiên mặc dù trẻ tuổi, nhựng năng lực cùng bản lĩnh của hắn chúng ta thúc ngựa cũng đuổi không kịp".

"Hừ, có năng lực thì thế nào? Còn không phải là một tên háo sắc thành tính?". Vị La Thiên Hi bĩu môi lâm bẩm nói.

"Thiên Hi, ngươi nói gì?". Vị La Chân Quân nhíu mày hỏi.

"Không phải sao? Trước đó tại Vị La Tửu Quán còn ra vẻ đạo mạo, sau đó lại dụ dỗ Tạ Doanh Doanh đi theo hắn, không phải háo sắc là gì? Ta thật không hiểu, hắn ngoài năng lực xuất chúng một chút, có chỗ nào tốt? Rõ ràng gương mặt đáng sợ như vậy, làm sao người nào cũng thích hắn đây?". Vị La Thiên Hi bất mãn nói.

"Ngươi sai". Diệp Tinh Hà mặc dù không hiểu Vị La Thiên Hi vì sao lại bất mãn với Lạc Cảnh Thiên, nhưng ông ta cũng không muốn tìm hiểu nguyên do.

"Ta sai chỗ nào?".

"Hắn trước kia gương mặt không phải như hiện tại. Là do cứu muội muội nên bị người ám toán làm mất một con mắt. Vì giữ mạng nên hắn hiện tại mới biến thành như thế. Hơn nữa hắn cũng không có háo sắc, nhiều nhất chỉ có thể xem là đào hoa".

"Ngươi có thể không thích hắn, có thể bất mãn với cách làm việc của hắn. Nhưng đừng nên đánh giá hắn vì một số việc không liên quan. Hắn tính cách sẽ rất tốt với người mình, nhưng đối với địch nhân chưa từng nương tay. Mặc dù hắn còn chưa hẹp hòi tới mức vì vài lời của ngươi liền trở mặt, nhưng ngươi cũng phải hiểu, có lời có thể nói, có lời không thể nói".

"Ta nghĩ ngươi hẳn phải hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này. Hắn một khi đã xem ngươi là kẻ thù, thì đừng nói là ngươi, ngay cả gia tộc ngươi cũng vì đó mà gặp xui xẻo, thậm chí là diệt tộc". Diệp Tinh Hà trầm giọng nói.

"Diệp thúc, không đến nỗi chứ? Nàng chỉ nói vài câu mà thôi, lại không có ác ý gì". Vị La Thiên Tứ kinh ngạc nói.

"Ta biết, ta chỉ là nhắc nhở nàng. Lạc Cảnh Thiên rất khủng bố, bên cạnh hắn cũng không thiếu người khủng bố. Phía sau lưng hắn có thế lực càng khủng bố hơn. Đó là những tồn tại các ngươi không thể chọc. Ta vô cùng thật lòng, các ngươi cũng đừng làm mấy việc ngu xuẩn như Diệp Phàm làm trước đó". Diệp Tinh Hà nghiêm nghị nói.

"Ta biết, ta sẽ quản thúc nàng, Tinh Hà ngươi không cần cường điệu nhiều như vậy, chúng vẫn chỉ là đứa bé". Vị La Chân Quân lên tiếng.

Ông ta làm bạn với Diệp Tinh Hà mấy chục năm, biết rất rõ tính cách của hắn. Cho nên ông ta biết Diệp Tinh Hà cũng không nói điêu.

Mà lúc này, Diệp Phàm cũng về tới nhà. Nhìn thấy Diệp Phàm, Diệp Tinh Hà gương mặt liền đen lại, âm thanh tức giận vang lên.

"Ngươi đi đâu sao giờ mới trở về?".

"Cha, ngươi phải làm chủ cho ta a. Ta bị Lạc Cảnh Thiên ức hiếp muốn điên rồi, hắn vậy mà ép ta nằm trên đất suốt nửa giờ, ta đều bị phơi nắng chảy mất hai lớp mỡ". Diệp Phàm phụng phịu nói.

Đám người:...

Thần mẹ nó phơi nửa giờ. Ngươi đi mới chưa tới 15 phút, liền nói người ta ép ngươi phơi nửa giờ? Ngươi số học là ai dạy? Trong đầu chứa thứ gì? Vẫn là mắt mù không biết xem thời gian?!

Còn mẹ nó ở nơi này khóc lóc? Mất mặt không? Da mặt làm sao dày như vậy?!

Diệp Tinh Hà gương mặt đen thành đít nồi. Ông ta thật không nghĩ tới con trai mình lại mặt dày tới mức này, hơn nữa ngu xuẩn tới mức không có thuốc chữa.

Phanh!

"Cút về phong tu luyện cho ta, còn dám nháo sự ta đánh gãy chân ngươi". Diệp Tinh Hà một tát đem Diệp Phàm tát văng ra ngoài, âm thanh tức giận rống lên.

Vị La Thiên Hi mím môi, nàng cũng không có chú ý tới Diệp Phàm, nàng từ nãy tới giờ liền đang suy nghĩ về Lạc Cảnh Thiên. Cũng không biết vì sao nàng lại thấy khó chịu, nhất là khi nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên cùng Tố Băng Băng thân mật.

Chẳng lẽ ta thích hắn? Không thể nào, làm sao có thể cơ chứ.

Không có ai có thể giúp nàng giải đáp, chỉ có thể để nàng tự đi tìm câu trả lời, nhưng có lẽ phải tốn thời gian rất lâu....

Chớp mắt lại trôi qua một tuần, lúc này Vị La Đảo... không, phải nói là toàn bộ Nam Hải đều lâm vào tình trạng khủng hoảng. Bởi vì Thần địa đã thống lĩnh quân đội cùng ma thú đánh tới.

Nam Hải rất lớn, so với một đế quốc thì phải lớn gấp đôi. Nhưng vẻn vẹn chỉ tốn thời giản một ngày, Thần địa đã dùng tư thái nghiền ép, tiến thẳng vào Vị La Đảo.