Chương 293: Dấu hiệu đen
Ngay sau đó, Lạc Cảnh Thiên ngay lập tức nghĩ tới hai chữ "nguyền rủa".
Hắn nhớ được năm đó Thượng Cổ Tôn Giả có nói với hắn, thế giới này xảy ra biến cố là do một đệ tử của bà ta gây ra. Cho nên khi nghe được chuyện kỳ lạ này, hắn liền có rất nhiều suy đoán.
Nhớ lại, trên người đám người Thần địa có một loại hắc ám khí tức làm hắn rất chán ghét, nó xuất phát từ vũ trụ. Cho nên có thể khẳng định, Thần địa tuyệt đối có liên quan tới tên đệ tử kia của sư phụ hắn.
Như vậy cũng không có gì lạ. Dù sao nguyền rủa thứ này hắn cũng có thể vận dụng, chẳng qua uy lực cùng tác dụng phụ hắn hiện tại còn gánh không được mà thôi.
"Xem ra Thần địa thần bí hơn ta nghĩ. Một tháng sau Thần địa sẽ dẫn quân tới đây sao?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"Có lẽ là như vậy, dù sao hiện tại Bắc Hải đã biến thành tử địa. Trên đại dương, mặc dù tin tức không có lưu thông tốt như trên đại lục, nhưng mà có rất nhiều thứ đang để nghiên cứu. Đại loại như vị biển cùng hương gió. Nó có thể nói cho ta biết rất nhiều thứ. Ngươi sống ở biển lâu ngày cũng sẽ biết được những thứ này". Diệp Tinh Hà cười nói.
"Tốt, ta đã biết. Đa tạ viện trưởng giải hoặc". Lạc Cảnh Thiên gẩ đầu, khẽ cảm tạ nói.
"Không có gì, ngươi không cần khách sáo như vậy. Lấy năng lực của ngươi, tốn chút thời gian cũng có thể biết được. Ta chỉ là đem chuyện này thúc đẩy nhanh hơn thôi, không có gì phải cám ơn".
"Ha ha, vậy thời gian tới làm phiền viện trưởng rồi, mấytháng tới còn xin viện trưởng cho ở nhờ một chút, dù sao Vị La Tửu Quán cũng đem ta đuổi ra, ta hiện tại thật không có chỗ ngủ". Lạc Cảnh Thiên cười nói.
Diệp Tinh Hà ngẩn ra, sau đó thoải mái đáp ứng.
Đêm đó Lạc Cảnh Thiên liền ở lại Diệp gia, Tố Băng Băng cùng hắn liền ngủ tại một gian phòng. Mà hiện tại trong phòng là một cảnh xuân đầy kích động.
"Hắc, không nghĩ tới ngươi thật đúng là đủ lớn". Lạc Cảnh Thiên sau khi đem Tố Băng Băng lột sạch, nhìn thấy cặp bánh bao trắng hếu kia, hắn liền nhịn không được nói.
Tố Băng Băng gương mặt đỏ lên, mặc dù nàng đã chấp nhận làm nữ nhân của Lạc Cảnh Thiên từ lâu, nhưng cho đến hôm nay, Lạc Cảnh Thiên mới chân chính đem nàng biến thành người của hắn.
Đó cũng là vì cái gì nàng biết rõ Lạc Cảnh Thiên không có đối với Vị La Thiên Hi nảy sinh tình cảm. Lạc Cảnh Thiên mặc dù hoa tâm, nhưng hắn cũng không có đa tình. Hơn nữa tính nhẫn nại rất tốt. Nàng tự nhận bản thân dù là nhan sắc lẫn... "tiền vốn" đều mạnh hơn Vị La Thiên Hi, mà Lạc Cảnh Thiên còn có thể nhịn được, Vị La Thiên Hi tính là gì?!
"Ngươi hiện tại mới biết? Trước đó nếu không phải ta biết ngươi cùng Tiêu Nhược Thủy làm chuyện kia, ta còn nghĩ ngươi là gay đây. Đường đường một cái mỹ nữ dâng tận miệng cũng không ăn". Tố Băng Băng xấu hổ bĩu môi nói.
"Ta chỉ là có nhiều đắn đo, hơn nữa cũng là cho ngươi một chudt thời gian thích ứng, hiện tại không phải là nước chảy thành sông sao? Thuận theo tự nhiên là được, không cần thiết phải cưỡng ép bản thân". Lạc Cảnh Thiên ôm lấy nàng vào lòng cười nói.
Tố Băng Băng cũng biết tâm ý của hắn, nàng chỉ cười không nói. Chẳng qua nghĩ tới điều gì, nàng gương mặt lại đỏ lên. Sau đó đem Lạc Cảnh Thiên đẩy ngã trên giường, hai bờ môi dán chặt vào nhau một lúc lâu mới buông ra.
Khi Lạc Cảnh Thiên đang định hành động thì Tố Băng Băng đột nhiên một ngón tay đặt lên môi hắn, tay còn lại ra hiệu im lặng, sau đó đầu nàng từ từ thấp xuống...
(Phía dưới tự não bổ....)...
Một đêm trôi qua, Lạc Cảnh Thiên không nghĩ tới Tố Băng Băng bạo gan như vậy. Vậy mà lại dùng miệng... mặc dù kỹ thuật thật... kém cỏi. Nhưng mà nàng vì hắn lại làm như vậy, có thể thấy nàng hi sinh lớn thế nào.
Phải biết, kiếp trước chỉ là trên phim mới thường thấy, nhưng ngoài đời lại cực ít nữ nhân thích như vậy. Đây là thực tế, không phải phim ảnh. Mà kiếp này, mặc dù chuyện này có không ít, nhưng lại rất ít lộ ra.
Nhất là người như Tố Băng Băng, lấy thân phận của nàng cùng địa vị, gần như sẽ không tiếp xúc với những thứ này. Mà nàng lại biết tới điều này, chứng tỏ nàng phải cần bỏ xuống xấu hổ đi tìm hiểu nó.
Nhìn Tố Băng Băng mệt mỏi nằm bên cạnh, Lạc Cảnh Thiên căng chiều hôn lên mặt nàng một cái, sau đó mới đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài
Về phẫn có người hay không nhân cơ hội lẻn vào, hắn nhưng từ đêm qua đã bỏ xuống một cái ma pháp trận. Muốn lẻn vào hoặc nhìn lén? Nằm mơ đi.
Ra khỏi đại viện Diệp gia, Lạc Cảnh Thiên liền đi thẳng tới Thiên Địa Tiền Trang. Cùng Tạ Doanh Doanh nói chuyện trời đất một lúc liền đi vào chính đề. Hắn bỏ ra gần gần 10 vạn kim tệ đổi lấy tất cả tin tức về Thần địa.
Quả nhiên như hắn nghĩ, Thiên Địa Tiền Trang thật có chút khổng lồ. rất nhiều tin tức hắn không biết tới. Hơn nữa còn khá chi tiết.
Thần địa là bá chủ đại dương, nhưng mà sinh ống ở dưới đáy biển, rất ít khi xuất hiện. Thời gian trăm năm trở lại đây mới hoạt động mạnh, mà không chỉ thế. Thần địa có rất nhiều cơ sở ngầm, cũng có rất nhiều thế lực thần phục với Thần địa.
Chuyện gần nhất xảy ra tại Bắc Hải mà Thần địa làm, mục đích chính là muốn tế bái Hải Thần. Dùng sinh mạng làm đại giới.
Điều này làm Lạc Cảnh Thiên vô cùng chấn kinh.
Nàng thế nào biết được những thứ này?!
"Ngươi rất khó hiểu vì cái gì ta biết nhiều như vậy, lại nói cho ngươi biết. Đúng không?". Tạ Doanh Doanh nhìn Lạc Cảnh Thiên mỉm cười hỏi.
"... Không sai". Lạc Cảnh Thiên híp mắt lại thừa nhận. Hắn còn thật muốn biết, nàng vì cái gì lại biết đây.
"Bởi vì... ta cũng là người của Thần địa". Tạ Doanh Doanh dừng lại một chút, sau đó trầm giọng nói.
Không khí nhất thời cứng lại, Lạc Cảnh Thiên nhìn chằm Tạ Doanh Doanh không rời mắt, mà Tạ Doanh Doanh cũng trực diện đối mặt với ánh mắt của hắn.
Sau một lúc lâu, Lạc Cảnh Thiên mới lên tiếng.
"Ngươi muốn rời khỏi Thần địa?".
"Ngươi làm sao biết?". Tạ Doanh Doanh ngẩn ra khó tin nói.
"Ha ha, gia nhập vào thì dễ, rời đi thì khó. Ta có một món nợ cần Thần địa trả, ngươi hẳn phải biết, ngươi bộc lộ thân phận cho ta biết, hẳn là sẽ nhận lấy hậu quả gì". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói, ánh mắt có chút sắc bén nhìn chằm chằm Tạ Doanh Doanh.
"Ta biết. Mặc dù trước đó không biết ngươi cùng Thần địa có thù. Nhưng mà khi biết thân phận của ngươi, ta nghĩ... ta muốn cược một lần". Tạ Doanh Doanh kiên định nói.
"Cược? Ngươi có vật đánh cược sao?". Lạc Cảnh Thiên có chút hài hước nhìn nàng hỏi.
"Mạng của ta!".
Câu trả lời của Tạ Doanh Doanh làm Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc.
"Vì cái gì muốn ra khỏi Thần địa?". Lạc Cảnh Thiên nãy giờ luôn dùng Chân Giải Chi Nhãn xem xét nàng có nói dối hay không, nhưng mà sự thật là, nàng vậy mà không nói dối lấy nửa chữ. Cho nên hắn rất hiếu kỳ, vì cái gid Tạ Doanh Doanh muốn rời khỏi Thần địa.
"Ta là bị ép gia nhập vào".
Tạ Doanh Doanh nói xong liền kéo lên ống tay áo, trên cánh tay của nàng quấn một miếng vải trắng khoảng 30cm. Nàng đem miếng vải tháo ra, hiện ra thứ ẩn dấu bên dưới.
Một mùi hôi khó ngửi phả vào mũi Lạc Cảnh Thiên. Hắn thấy đuợc trên cánh tay của nàng xuất hiện một ký hiệu kỳ lạ, giống như một con cá bị mũi giáo đâm xuyên qua. Nó giống như một hình xăm bị chảy mực, nhìn xấu xí vô cùng, lại còn phát ra mùi hôi thối khó chịu.
"Đây là...".
"Đây là ký hiệu đen, hoặc là nói, đó là hắc ám nguyền rủa. Người dính phải ký hiệu đen, một là chết, hai chính là toàn thân thối rữa. Chỉ có thần phục Thần địa thì mới có thể sống, hơn nữa chỉ có phục thị đủ trăm năm mới có thể được loại bỏ nguyền rủa, chính thức trở thành thành viên nòng cốt của Thần địa". Tạ Doanh Doanh nói.
"... Ngươi phục vụ được bao nhiêu năm rồi?". Lạc Cảnh Thiên im lặng một lúc, sau đó mới hỏi.
Hắn biết ký hiệu trên tay nàng là gì, quả thật là hắc ám nguyền rủa. Nhưng mà giống như là hắc ám nguyền rủa bản đơn giản hoá. Uy lực thật sự rất yếu. Nhưng mà nguyền rủa... tại Thiên Linh Đại Lục, thật đúng là không có ai giải được.
"Gần năm năm. Năm năm qua ta vì Thần địa làm không ít chuyện thương thiên hại lý. Ta một mực tự trách, nhưng nếu ta không làm theo, như vậy ta sẽ chết. Ta không muốn chết, cho nên khi biết ngươi là người của Tây Mạc Ma Tộc, ta nổi lên hi vọng. Cho nên ta mới dùng mạng đánh cược một lần".
"Thù lao ta có thể cho ngươi toàn bộ tài sản của ta, thậm chí bao quát thân thể của ta. Ta... chỉ muốn được tự do. Bàn tay ta đã dính đầy tội nghiệt, ta không muốn phải vì đám ác ma đó làm việc thêm bất kỳ ngày nào nữa. Cho nên... ngươi có thể... cứu ta sao? Lạc Cảnh Thiên Lạc thiếu gia?". Tạ Doanh Doanh mím môi, cố đè nén để bản thân không rơi nước mắt. Nhưng âm thanh nàng vẫn mang theo vẻ nghẹn ngào.
Lạc Cảnh Thiên không biết nên nói gì, bởi vì hắn bị sự chân thành của nàng đả động.