Chương 290: Hai tên Thánh cảnh khuất nhục
Diệp Phàm vốn đang trốn trong phòng tu luyện, ban đầu nghe được âm thanh tiếng nổ, hắn không đi ra. Dù sao cũng không tới lượt hắn quản, nhưng mà sau đó âm thanh kia liền làm hắn giật nảy mình. Bởi vì âm thanh này của Lạc Cảnh Thiên, hắn nhưng nhớ rõ rất kỹ càng.
Ngay lập tức, Diệp Phàm chạy ra ngoài. Hắn vừa ra liền thấy được rất nhiều bán thánh lao về phía trước, trong lòng hiện lên nỗi lo lắng, hắn đi theo phía sau đám người, sau đó liền thấy được Lạc Cảnh Thiên đứng trên cao, bên cạnh hắn còn treo lấy một cái lồng nhốt 20 tên bán thánh.
Thấy cảnh này, Diệp Phàm lạnh cả sống lưng. Ban đầu Diệp Nhất Đao bị trọng thương, chính hắn cũng đã khuyên nhủ rằng không nên trả thù, nhưng mà bị tên trưởng bối kia phủ quyết, còn chửi hắn một trận. Hiện tại thấy Lạc Cảnh Thiên đứng nơi này, những người kia… hiển nhiên đã chết.
Quả nhiên hắn đoán không sai, Lạc Cảnh Thiên tuyệt đối nắm giữ thực lực Thánh cảnh. May mắn hắn lúc đó không có động thủ, nếu không sợ rằng hiện tại người xui xẻo là hắn. Bên trong chiếc lồng kia nhưng có không ít bán thánh đỉnh phong đó a. Hắn nếu như khi đó động thủ… kết quả này hắn thật không dám nghĩ.
Một lão giả dẫn đầu mấy chục tên bán thánh bay tới. Đối mặt với Lạc Cảnh Thiên, ông ta nhìn qua chiếc lồng treo bên cạnh, sau đó nhíu mày nói.
"Vị tiểu huynh đệ này, vì cái gì công kích Diệp gia chúng ta?". Ông ta cũng không có mạnh miệng cái gì, có thể bắt sống 20 tên bán thánh, thực lực của Lạc Cảnh Thiên hiển nhiên phải là Thánh cảnh. Ông ta không ngốc đến nỗi đi trêu chọc một tên Thánh cảnh, cho nên giọng nói mang theo vẻ hết sức kiên nhẫn.
"Công kích Diệp gia? Ngươi nói sai. Là các ngươi công kích ta trước, cho nên ta mới tìm đến tận cửa". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
"A… không biết là tên tiểu bối nào mắt mù đi chọc giận ngươi? Ta có thể làm chủ cho ngươi một cái công đạo". Lão giả kia ngẩn ra, sau đó cười nói.
"Công đạo? Một tên Thánh cảnh mang theo mấy tên bán thánh muốn giết ta, đây là công đạo của Diệp gia các ngươi?". Lạc Cảnh Thiên buồn cười hỏi.
"Thánh cảnh?!". Lão giả kia ngẩn ra, sau đó hơi biến sắc, đảo mắt nhìn xung quanh, một cái tên hiện lên trong đầu ông ta.
"Một cái tên râu quai nón, gương mặt khá là cứng cỏi. Vừa gặp mặt liền muốn chiêu an ta, sau đó ta không đồng ý còn muốn giết ta. Đáng tiếc thân thể lẫn thực lực hắn cũng không có cứng cỏi được như cái miệng cùng mặt của hắn". Lạc Cảnh Thiên âm thanh mang theo vẻ tiếc hận nói.
Nghe vậy, lão giả kia gương mặt hiện lên vẻ trắng bệch, âm thanh run rẩy vang lên.
"Ngươi… ngươi giết lão tam?".
"Ta không biết lão tam ngươi nói là ai, nhưng nghe nói Diệp gia các ngươi có ba tên Thánh cảnh, ngươi có thể tự đi kiểm tra một chút, thiếu mất người nào hẳn là người đó". Lạc Cảnh Thiên thản nhiên nói.
"Ngươi! Ngươi vậy mà giết lão tam? Ngươi… ngươi…". Lão giả kia tức giận muốn thổ huyết.
"Lão già, một tên Thánh cảnh mà thôi. Cần thiết kich động như vậy không? Nếu không ta lại tiễn thêm đám người này xuống gặp ông ta? Hỏa táng tràng của ta còn chưa có xây lại đã có khách đặt đơn đặt hàng. Xem ra là muốn kiếm lời một món lớn rồi". Lạc Cảnh Thiên âm thanh mang theo vẻ trêu chọc.
Phách lối!
Không coi ai ra gì!
Hắn vận dụng mấy chữ này một cách vô cùng tinh tế. Hơn nữa còn chọc tức mấy người đối phương, nhìn bộ dáng lão giả kia mặt đỏ bừng thở hổn hển liền biết.
Xoạt!
Ngay lúc này, tên lão giả người của Vị La gia tộc kia cuối cùng cũng đuổi tới. Nhìn thấy đám người vây quanh Lạc Cảnh Thiên, ông ta liền quát lớn.
"Diệp Tinh Hải, cẩn thận, hắn thực lực rất mạnh. Diệp Tinh Tử bị hắn giết rồi".
Nghe thế, Diệp Tinh Hải cũng biết Lạc Cảnh Thiên cũng không có nói láo. Nhưng mà nghĩ tới việc Diệp Tinh Tử bị Lạc Cảnh Thiên giết, ông ta có chút không dám ra tay. Không phải vì sợ chết, cũng không phải sợ đánh không lại, mà là vì nếu như chẳng may thua, hoặc dù thắng cũng trọng thương. Như vậy Vị La Đảo tuyệt đối sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng thê thảm.
"Vị La Chân Phong. Rốt cuộc là có chuyện gì?". Diệp Tinh Hải gấp gáp hỏi.
Vị La Chân Phong bay tới, ánh mắt đề phòng nhìn qua Lạc Cảnh Thiên, sau đó lên tiếng.
"Diệp Nhất Đao hắn cùng người này có xung đột, sau đó bị đánh trọng thương. Diệp Tinh Tử mang người tới muốn giết hắn, nhưng sau đó chúng ta xuất hiện, ngươi cũng biết tình hình hiện tại của Vị La Đảo, cho nên ta muốn chiêu an hắn. Nhưng hắn lại dùng lời nói kích thích Diệp Tinh Tử để Diệp Tinh Tử cho người động thủ. Sau đó… sau đó hắn liền bị giết".
Diệp Tinh Hải: …
Đám người: …
Cái này mẹ nó, không phải chơi như vậy đó a. Diệp Nhất Đao trêu chọc tên điên này nên mới bị đánh trọng thương. Là trọng thương, không có phế mất Linh Tâm, cũng không có chết. Ngươi mẹ nó còn đem người đi muốn giết đối phương?!
Hiện tại tốt, chết liền chết đi, còn trêu chọc một tôn sát thần. Bị người đánh tới tận cửa.
Ta thật mẹ nó phục.
Diệp Tinh Hải trong lòng chửi bới Diệp Tinh Tử, nhưng lại không có cách nào. Người sớm đã chết, nói nhiều hơn cũng vô dụng.
Về phần tức giận? Hiển nhiên cũng không có, cũng chỉ có một loại bất đắc dĩ mà thôi. Diệp Tinh Tử tại Diệp gia có địa vị nhất định, nhưng mà Diệp Tinh Hải cũng không ưa gì ông ta. Thậm chí có thể nói là có thù.
Gia chủ trước đó vắng mặt, chính là do Diệp Tinh Hải quản lý Diệp gia. Nhưng mà Diệp Tinh Tử lại khắp nơi gây khó dễ, kéo bè kéo cánh muốn nhân cơ hội gia chủ không có ở đây, muốn lật quyền. Nhưng mà lại không làm được, cuối cùng gia chủ trở về, biết chuyện này, nhưng nể tình huynh đệ nhiều năm không có hạ sát thủ với Diệp Tinh Tử, chỉ để hắn bồi thường tiền.
Nếu đổi lại là bình thường, Diệp Tinh Tử sớm đã chết. Nhưng mà trong hoàn cảnh này, Diệp gia cần ông ta, Vị La Đảo cần ông ta, cho nên Diệp Tinh Hải cùng gia chủ Diệp gia mới nhắm một mắt, mở một mắt.
Mà hiện tại, Diệp Tinh Tử chẳng chết, còn trêu chọc tới một tên Thánh cảnh cường giả. Diệp Tinh Hải thật sự muốn đem Diệp Tinh Tử từ địa ngục lôi ra giết lại một lần nữa.
Diệp Tinh Hải hít sâu một hơi, mặc dù rất uất ức, nhưng ông ta hiện tại chỉ có biện pháp trấn an Lạc Cảnh Thiên, tránh cho tổn thất tăng lên theo cấp số nhân. Thánh cảnh chiến đấu nếu bộc phát ở đây, Diệp gia sợ rằng sẽ chết hết.
"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi muốn thế nào mới có thể dừng tay?". Diệp Tinh Hải hỏi.
"Ha ha, lão già. Ngươi là đang mê sảng sao? Ta muốn thế nào? Nếu ta nói muốn Diệp gia các ngươi thần phục, các ngươi đáp ứng sao?". Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.
"Ngươi đừng có khinh người quá đáng!". Diệp Tinh Hải nhất thời phẫn nộ.
Ông ta đã hạ thấp tư thái hết sức, ăn nói khép nép, nhưng đáp lại lại là một cái yêu cầu quá đáng như vậy. Đây chẳng khác nào muốn Diệp gia làm chó cho hắn. Cái này ông ta làm sao có thể nhịn?!
"Bình tĩnh. Hắn chỉ là đang khiêu khích ngươi. Bình tĩnh một chút". Vị La Chân Phong đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố ngăn Diệp Tinh Hải lại.
Cả hai người nội tâm đều tức muốn nổ, nhưng mà Vị La Đảo đang trong hoàn cảnh này, họ thật không dám đánh liều, chỉ có thể nhịn. Đường đường là Thánh cảnh, làm sao nhận qua loại khuất nhục này? Đổi lại là bình thường, dù liều mạng họ cũng phải cạo xuống Lạc Cảnh Thiên một lớp da.
Nhưng mà… chỉ có thể nhịn xuống.
Lạc Cảnh Thiên nhìn bộ dáng của hai người, tức muốn điên lại vẫn phải nhịn xuống. Hắn có chút buồn cười, cũng có chút bội phục thái độ nhẫn nại của họ. Nhưng mà đáng tiếc, hắn muốn đạt được mục đích, chỉ có thể cầm xuống Diệp gia. Cũng không thể đi tìm Vị La gia tộc gây chiến chứ? Hắn cũng không có nhàn rỗi như vậy, nếu không phải Diệp gia chọc hắn, hắn sớm đã đi tìm Tạ Doanh Doanh của Thiên Địa Tiền Trang, dùng lượng lớn kim tệ đổi lấy tình báo rồi.
Cần phiền phức như vậy sao?!
Mặc dù làm vậy có chút phong hiểm, nhưng ít nhất so với đối phó Diệp gia dễ dàng hơn nhiều, không tốn sức cũng chẳng cần động thủ.
Chẳng qua, ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên lại hơi nhíu mày lại. Hắn cảm nhận được khí tức của một đám người đang tới, hơn nữa hai trong số đó lại rất mạnh, ít nhất nắm giữ thực lực ngang ngửa Dạ Vũ.
"Kéo dài thời gian tìm viện binh? Ý nghĩ rất tốt, đáng tiếc không thực tế, ta còn thật muốn xem người tới là ai". Lạc Cảnh Thiên nội tâm thầm nghĩ.
Một lát sau, Vị La Chân Phong cùng Diệp Tinh Hải sắc mặt đại hỉ, ánh mắt nhìn về một phía. Từ phía đó bay tới một đám người, trong đó hai người nam nhân dẫn đầu kia thực lực rất mạnh. Có cả Vị La Thiên Hi cùng Vị La Thiên Tứ.
Chẳng qua, khi Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy hai gương mặt trong đó, hắn cả người liền sửng sốt tại chỗ.