Chương 287: Xây một cái hoả táng tràng
Ngươi hài lòng không?!
Chỉ cần một câu liền đem Vị La Thiên Hi áp chế hoàn toàn. Nàng nhất thời nói không lên lời. Diệp Nhất Đao là người Diệp gia nàng cần bảo hộ hắn, nhưng Lạc Cảnh Thiên cũng không phải người dễ chọc.
Vị La Thiên Hi lông mày nhíu chặt, mặc dù nàng đoán Lạc Cảnh Thiên rất khó giải quyết, nhưng mà nhìn hắn không thèm nể mặt ai như thế, nàng quả thật có chút bất mãn.
"A... đúng, các ngươi nên đem hắn đi trị thương. Nếu không với thương thế này, hắn sợ rằng chống không được bao lâu". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Diệp Phàm bừng tỉnh, hắn làm sao quên việc Diệp Nhất Đao đang trọng thương đây. Thế là hắn lập tức vội vàng đi tới đỡ Diệp Nhất Đao dậy muốn rời đi, nhưng khi đi ngang qua người Lạc Cảnh Thiên thì liền nghe thấy hắn lên tiếng.
"Còn nữa, nể mặt một hồi xưng huynh gọi đệ ta không tính toán với ngươi. Nhưng nếu lần sau còn dám lộ ra sát khí đối với ta, không chỉ là ngươi, ta đảm bảo Diệp gia sẽ diệt tộc chỉ trong một đêm. Diệp gia các ngươi ta ăn chắc, người nào tới cũng cứu không được. Ta nói!".
Phách lối!
Lạc Cảnh Thiên triệt để lộ ra tư thế phách lối của mình là như thế nào. Hơn nữa lời nói còn vô cùng khó nghe.
Diệp Phàm cơ mặt run lên bần bật, vốn dĩ, hắn không muốn lại tính toán thêm với Lạc Cảnh Thiên. Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên lại liên tục khiêu khích, hắn dù nhẫn nhịn hơn nữa cũng nhịn không nổi.
Đổi lại là người khác còn có thể e ngại Diệp gia, ngoài miệng nói vài câu nhưng sẽ không làm gì quá đáng. Nhưng Lạc Cảnh Thiên lại không phải người của Vị La Đảo, cho nên Diệp Phàm biết Lạc Cảnh Thiên chắc chắn nói được làm được.
Hít sâu một hơi, Diệp Phàm dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
"Ta đã biết".
Dứt lời liền đem Diệp Nhất Đao khiêng đi.
Chậc chậc. Thật đúng là có thể nhẫn nhịn.
Lạc Cảnh Thiên nội tâm cảm thán một tiếng, liếc nhìn Tạ Doanh Doanh cùng Vị La Thiên Hi một cái, sau đó tiếp tục ngồi xuống, nhìn tiểu Thi nói.
"Tiếp tục".
Tiểu Thi nhìn qua Vị La Thiên Hi muốn hỏi ý kiến của nàng, Vị La Thiên Hi khẽ lắc đầu, phẩy phẩy tay ra hiệu cho nàng lên lui xuống, sau đó liền xuống trước mặt Lạc Cảnh Thiên.
"Ngươi bắt đầu làm ta mất hứng rồi đấy". Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nhìn Vị La Thiên Hi nói.
Vị La Thiên Hi ra hiệu cho những người khác rời đi, sau một lúc những người kia đi ra, chỉ còn lại nàng, Tạ Doanh Doanh cùng Lạc Cảnh Thiên.
"Ngươi đã chọc giận Diệp gia, họ dẽ không bỏ qua cho ngươi. Bất kể ngươi có bối cảnh gì, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Ngươi nếu như gia nhập vào Vị La gia, ta có thể đảm bảo ngươi một mạng. Diệp gia có tới hai vị Thánh cảnh. Không phải một tên bán thánh như ngươi có thể chống đỡ được". Vị La Thiên Hi trầm giọng nói.
"Ngươi thật đúng là tự tin. Diệp gia? Ta cũng không quan tâm đó là ai. Nhưng là... ngươi dùng thái độ này là đang uy hiếp ta? Đúng không?".
"Uy hiếp? Không không không. Ta chỉ đang trình bày một sự thật. Có Vị La gia bảo hộ, Diệp gia sẽ không thể động tới ngươi. Ngược lại, nếi ngươi từ chối, sợ rằng ngươi cũng không rời đi được Vị La Đảo. Vị La Thiên Hi lắc đầu nói.
"Như vậy thì đa tạ ý tốt của ngươi. Nhưng thật đáng tiếc, Vị La gia tộc không có gì hấp dẫn được ta. Nhưng mà... cũng không phải không thể. Chỉ cần đáp ứng ta hai điều kiện là được". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
"Hai điều kiện? Chỉ cần không phải quá đáng, ta có thể đáp ứng". Vị La Thiên Hi nhíu mày một chút, sau đó nói.
"Ha ha, như vậy nghe rõ, điều kiện thứ nhất chính là, ta muốn ngươi cung cấp cho ta toàn bộ tin tức trên biển. Bất kể là thần thoại hay lời đồn, hoặc là những gì ngươi biết, bao quát các thế lực lớn nhỏ". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Có thể, ta đáp ứng. Nơi điều kiện thứ hai của ngươi đi". Vị La Thiên Hi không chút do dự đáp ứng. Những thứ này cũng không phải bí mật, chẳng qua thu thập cần tiêu tốn một chút thời gian.
"Điều kiện thứ hai cũng rất đơn giản. Ta muốn ngươi nhảy múa cho ta xem". Lạc Cảnh Thiên khoé miệng nhếch lên nói.
"Ngươi nói gì?". Vị La Thiên Hi nhất thời ngẩn ra.
Tạ Doanh Doanh cũng có chút giật mình.
"Ta nói, ta muốn ngươi múa cho ta xem". Lạc Cảnh Thiên lập lại lần nữa.
"Ngươi đang sỉ nhục ta?". Vị La Thiên Hi sắc mặt đột nhiên trầm xuống, sau đó lạnh lùng hỏi.
"Sỉ nhục? Nếu muốn ngươi nhảy một đoạn liền cho rằng là sỉ nhục, như vậy có phải hay không kêu ngươi cởi áo khoác ngoài ra là đang cưỡng hiếp ngươi?". Lạc Cảnh Thiên cười khẩy nói.
Lại không phải đòi hỏi nàng nhảy mấy loại vũ đạo khiêu gợi kia, cần thiết phản ứng mạnh như thế sao?!
"Ngươi đừng khinh người quá đáng. Ngươi lại muốn ta múa cho ngươi xem? Ngươi làm sao krleen trời đâu?". Vị La Thiên Hi tức giận nói.
"Ta cũng không có ép ngươi. Hơn nữa nhảy một lần cũng không có chết, lại không mất miếng thịt nào. Con người của ta chính là thích nhìn người khác nhảy múa. Ngươi nếu không đồng ý xem như xong. Coi như ta chưa nói. Vẫn là để tiểu Thi đi lên đi, ta bỏ tiền ra là xem nàng múa, không phải ở đây nghe ngươi lải nhải". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
"Ngươi!". Vị La Thiên Hi tức giận nói không ra lời. Sau đó nàng đè nén phẫn nộ lên tiếng.
"Nơi này không chào đón ngươi, hiện tại, ngay lập tức, lăn khỏi đây cho ta".
"Ha ha, đã chủ nhân lên tiếng, khách nhân như ta hiển nhiên không ở lại được. Ta người này rất thích nói lí lẽ. Cho nên ngươi không chào đón vậy ta đi. Tạ tiểu thư, xem ra ta phải làm phiền ngươi một chút rồi, hiện tại chúng ta trở về Thiên Địa Tiền Trang, không có vấn đề chứ?". Lạc Cảnh Thiên cười ha hả nói.
"... Thiên Địa Tiền Trang không phải khách sạn". Tạ Doanh Doanh im lặng nói một câu.
"Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn cùng ngươi lại bán chút thảo dược thôi. Nhân tiện liền tới uống chút rượu. Không có vấn đề đi?".
"... Có thể".
Thế là Lạc Cảnh Thiên cùng Tạ Doanh Doanh rời đi Vị La Tửu Quán. Để lại Vị La Thiên Hi tức giận mặt đỏ bừng đứng đó....
"Ngươi là cố ý?". Tạ Doanh Doanh nhịn không được hỏi.
"Cố ý cái gì?".
"Chính là cố ý làm tức giận Vị La Thiên Hi. Thân phận nàng nhưng là Vị La gia tộc đại tiểu thư. Ngươi để nàng nhảy múa không phải đang hạ thấp thân phận nàng sao?". Tạ Doanh Doanh nói.
"Ta nhàm chán như vậy sao? Ta chẳng qua là thấy nàng dáng người khá tốt, nhảy lên hẳn sẽ rất đẹp cho nên mới cố ý muốn như vậy. Ngươi thấy, nàng là muốn ta gia nhập Vị La gia tộc. Ta chỉ đòi hỏi hai cái điều kiện nhỏ như vậy, là ta kiếm lời hay là nàng? Cho nàng một cái tiện nghi, nàng không cần ta cũng không có biện pháp". Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.
"Nhưng nàng sẽ bảo đảm ngươi, Diệp gia sẽ không thể nhắm vào ngươi". Tạ Doanh Doanh lập tức nói.
"... Ta nói qua, Diệp gia mà thôi. Muốn diệt liền diệt. Chỉ là mấy tên hề nhảy nhót, ta sẽ quan tâm? Đừng đùa". Lạc Cảnh Thiên bĩu môi nói.
"... Mấy tên hề? Diệp gia nhưng là thế lực lớn tại Nam Hải. Cường giả bán thánh nhiều như mây, Thánh cảnh cũng có vài người. Ngươi lại nói họ là tên hề?".
Tạ Doanh Doanh không hiểu Lạc Cảnh Thiên là bành trướng hay thế nào. Thật cho rằng đánh bại Diệp Nhất Đao liền vô địch?!
Là cuồng vọng hay tự đại?!
Ngay lúc này, một tên nhân viên chạy vào, sau đoa ghé vào tai Tạ Doanh Doanh nói gì đó, Tạ Doanh Doanh gật đầu, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
"Diệp gia đã bắt đầu xuất thủ. Sợ rằng khi ngươi rời khỏi đây liền sẽ bị vây công".
"Ta biết". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười một tiếng, sau đó liền dứt khoát quay đầu đi xuống dưới.
Tạ Doanh Doanh nhíu mày, nàng biết Lạc Cảnh Thiên hiểu ý của nàng, chỉ cần hắn mở miệng, nàng sẽ đứng ra bảo đảm hắn. Thiên Địa Tiền Trang lực uy hiếp nhưng rất lớn, Lạc Cảnh Thiên cũng không có làm gì quá tuyệt, Diệp gia sẽ cho nàng một bộ mặt mà buông tha Lạc Cảnh Thiên.
Nhưng Lạc Cảnh Thiên lại vô cùng dứt khoát từ chối nàng. Điều này làm nàng không hiểu.
Lạc Cảnh Thiên lúc này vừa đi ra khỏi Thiên Địa Tiền Trang liền có một đám người đem hắn vây lại. Không cần đoán, nhất định là người Diệp gia.
Mà lúc này, một nam tử trung niên đi tới, ánh mắt đánh giá Lạc Cảnh Thiên một lượt, sau đó mới mở miệng.
"Ngươi chính là người đả thương Nhất Đao?".
"Xin lỗi, đối với chó mèo ta không có hứng thú nhớ tên của chúng. Ngươi nói người kia là ai ta cũng không biết". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
"Ha ha, miệng còn thật sự rất độc. Tiểu tử, rất ngông ta. Biết nơi này là nơi nào sao? Lại dám tại Vị La Đảo tấn công người Diệp gia?".
Tên nam tử kia cười lạnh hỏi.
"Ngươi hiểu lầm, ta chỉ đến đây thăm quan, thuận tiện mua một chút thổ địa, mở buôn bán nhỏ sống qua ngày. Làm sao sẽ đi động thủ với người khác đây?". Lạc Cảnh Thiên cười cười nhìn ông ta nói.
Người kia nhất thời không hiểu ra sao, làm sao câu này nghe quái dị như vậy?!
"Ngươi có ý gì?".
"Nghe không hiểu? Ta nói là muốn ở đây mua một mảnh đất làm kinh doanh".
"Cùng chuyện của Nhất Đao có quan hệ gì? Ngươi là đần động sao?". Tên kia Nhíu mày nói.
"Đương nhiên là có quan hệ. Ta định xây một cái hoả táng tràng, chờ Diệp gia các ngươi chết hết lại tổ chức một lần". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.