Chương 288: Thánh cảnh? Cũng thật là dễ chết a
"Ta định xây một cái hỏa táng tràng, chờ Diệp gia các ngươi chết hết lại tổ chức một lần. Tiết kiệm lại có thể kiếm tiền, nói không chừng Diệp gia các ngươi chết hết, hỏa táng tràng của ta liền nổi danh. Ngươi nói có đúng không?". Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.
"Ngươi muốn chết?!". Tên kia nghe thế, gương mặt đều tức muốn nổ tung.
Tạ Doanh Doanh đứng trên lầu nhìn xuống, cũng nghe được lời nói của Lạc Cảnh Thiên, nàng có chút bất đắc dĩ. Hắn thật đúng là dám nói, không sợ triệt để đắc tội Diệp gia sao? Vị La gia cũng là minh hữu của Diệp gia, ngươi không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Làm sao ngông cuồng như vậy?!
"Chờ một chút".
Ngay lúc này, một âm thanh nữ tử vang lên.
Vị La Thiên Hi xuất hiện, đi cùng nàng còn có cả Vị La Thiên Tú cùng một lão giả khác. Thực lực cũng có Thánh cảnh sơ kỳ.
"Thiên Hi, ngươi đây là…". Tên trung niên Diệp gia kia khó hiểu lên tiếng.
"Diệp thúc, không cần thiết như vậy. Hắn chẳng qua chỉ là mạnh miệng một chút mà thôi. Hơn nữa, thực lực của hắn cũng đã là bán thánh, là một trợ lực khá tốt cho chúng ta. Không cần phải làm quá tuyệt". Vị La Thiên Hi lên tiếng.
"Hắn? Bán thánh?". Người kia chỉ Lạc Cảnh Thiên, khó tin không thôi.
"Hắn ẩn dấu thực lực thôi. Có thể đánh trọng thương Diệp Nhất Đao chỉ bằng một chiêu. Diệp thúc, nếu không có thực lực bán thánh, hắn có thể làm được sao?".
Nghe vậy, tên họ Diệp kia ngừng lại, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên hiện lên vẻ gật gù, sau đó nói.
"Cũng không phải không được, chẳng qua miệng hắn thật sự là thiếu ăn đòn. Chỉ cần hắn cho Diệp Nhất Đao cúi đầu nhận sai, ta liền không tính toán chuyện này".
"Chờ đã, các ngươi là không thèm để ý thái độ người trong cuộc như ta sao? Hay vẫn cho rằng ta là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp?". Lạc Cảnh Thiên xạm mặt lại. Hắn chưa từng thấy người nào tự cho là đúng như hai người này.
"Đừng cho mặt mũi mà không biết. Chỉ là một tên bán thánh, có chút thiên phú liền không coi ai ra gì? Nơi này là Vị La Đảo, không phải là nhà ngươi. Vận mệnh của ngươi là do chúng ta quyết định". Vị La Thiên Tứ bá đạo nói.
"Hắc, xem ra hỏa táng tràng lại tăng thêm nhân số rồi". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh một tiếng, đưa tay xoa xoa cổ, ánh mắt tràn đầy trào phúng nhìn đám người.
Bất kể đám người này cùng Thần địa có quan hệ hay không hắn cũng không còn quan tâm. Hiện tại đã muốn nhảy lên đầu hắn đi ị, hắn cũng sẽ không tiếp tục khách khí.
"Ngươi nên nhận rõ thế cục của mình. Hiện tại ngươi không quyết định được, chỉ có gia nhập vào chúng ta ngươi mới có thể thoát khỏi Diệp gia trả thù". Vị La Thiên Hi nhíu mày nói.
"Tạ tiểu thư, một gốc cấp ba thảo dược đổi một cái tin tức, thế nào?". Lạc Cảnh Thiên đột nhiên quay người nhìn lên trên lớn giọng nói.
Tạ Doanh Doanh ngồi trên lầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống, bất quá sau đó liền cười nói.
"Có thể".
"Vì cái gì họ lại muốn ta gia nhập vào?". Lạc Cảnh Thiên trực tiếp hỏi.
"Cũng không có gì, chẳng qua dạo gần đây trên biển không quá yên bình, có một nhóm hải tặc vô cùng khủng bố đang càn quét Nam Hải. Hiện tại đã sắp đánh tới Vị La Đảo, cho nên họ muốn gia tăng nhân thủ mà thôi". Tạ Doanh Doanh nói.
Lạc Cảnh Thiên biết cô nàng này khẳng định còn giấu diếm, nhưng như thế đủ rồi.
"Chậc chậc, xem ra lại giúp người khác làm không công rồi". Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười nói.
"Xem ra, ngươi là muốn phản kháng tới cùng". Vị La Thiên Hi cau mày nói.
"Thật lòng thì ta không thích gây chuyện, mục tiêu ban đầu của ta cũng không phải các ngươi. Nhưng mà… đã các ngươi muốn chết cũng đừng trách ta".
Vừa dứt lời, Lạc Cảnh Thiên sát khí liền bùng phát.
Trong nháy mắt, thiên địa giống như biến sắc.
Đám người có thể cảm nhận rất rõ sát khí từ trên người Lạc Cảnh Thiên. Ngoài Tạ Doanh Doanh ra, không có ai xem loại sát khí này ra gì. Tạ Doanh Doanh thấy nhiều, gặp nhiều nên hiểu được sát khí này đại biểu cho cái gì.
Nhưng những người khác chỉ cho rằng Lạc Cảnh Thiên giết nhiều người mà thôi.
"Hừ, giả thần giả quỷ. Bắt hắn lại cho ta". Diệp lão đầu trầm giọng quát. Mấy tên bán thánh lao lên, Tạ Doanh Doanh ở trên lầu lo lắng nhìn xuống, đồng thời cũng có chút chờ mong Lạc Cảnh Thiên bộc phát ra thực lực mạnh cỡ nào.
Ngay khi đám bán thánh sắp đánh tới, dướt mặt đất nhô lên mấy sợi xích, trói lấy chân chúng kéo xuống. Mà bên dưới thì có sẵn một cái mũi kiếm từ dưới đất nhô lên cao, trực tiếp đâm xuyên cơ thể chúng.
Chỉ một giây, ba tên bán thành chết tại chỗ. Vị La Thiên Hi, Vị La Thiên Tứ cùng tên họ Diệp kia đều biến sắc. Không ai nghĩ tới lại kết thúc nhạnh như vậy.
"Ngươi tìm cái chết!". Tên họ Diệp nộ khí dâng lên, ông ta không nghĩ tới đột nhiên liền tổn thất ba tên bán thánh. Đây cũng không phải là nhỏ, tổn thất như vậy trong thời kỳ này là vô cùng nặng nề. Hiện tại ông ta cũng không quan tâm chiêu mộ Lạc Cảnh Thiên. Ông ta hiện tại chỉ muốn giết hắn. Lạc Cảnh Thiên cũng không chờ ông ta xuất thủ, hắn trong nháy mắt xuất hiện sau lưng ông ta, Du Long Phiến trong tay, tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Chỉ thấy một cái tàn ảnh hiện lên.
Xẹt xẹt xẹt!
Trong nháy mắt, hàng chục đòn đánh ra, Lạc Cảnh Thiên cũng không có vận dụng tới ma lực, chỉ vận dụng tốc độ cùng thân pháp dùng Du Long Phiến cắt vào trên lưng ông ta.
Ngao!
Tên họ Diệp đau đớn rít lên một tiếng, quay người một quyền đánh ra. Lạc Cảnh Thiên nhìn nắm đấm ông ta tới gần, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra đỡ lấy.
Phanh!
Sóng xung kích bắn ra xung quanh làm rung chuyển mặt đất. May mắn xung quanh Thiên Địa Tiền Trang có trận pháp áp chế, không sợ rằng vẻn vẹn một chiêu này liền đem Thiên Địa Tiền Trang đánh sụp đổ.
Tên họ Diệp không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại có thể ngăn đỡ một chiêu của mình, ông ta đang muốn tiếp tục tấn công thì Lạc Cảnh Thiên đột nhiên xuất ra một chưởng.
Pháp Giới Hư Không Bồ Tát Ấn!
Oanh!
Một chưởng liền đem ông ta đánh lún xuống đất nửa mét. Lạc Cảnh Thiên nháy mắt bay lên trên không, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
Tên họ Diệp muốn đi ra, nhưng mà dưới chân như gắn keo, bay lên lại như bị thứ gì cản lấy không cách nào di chuyển. Vị La Thiên Hi biến sắc, lão giả bên cạnh nàng lúc này cũng không nghĩ ngợi muốn giúp đỡ, cho nên cách không xuất chưởng đánh về phía Lạc Cảnh Thiên.
Mà phía sau Lạc Cảnh Thiên hiện lên một cái ma pháp trận, Thiên Mệnh Khả Biến trong nháy mắt kích phát, chuyển dời chính phần uy lực ra chỗ khác. Mà trùng hợp thay lại là nhắm ngay tới tên họ Diệp kia.
Phốc!
Tên họ Diệp đột nhiên bị đánh một chưởng, ông ta tại chỗ liền hộc máu.
Lão giả giật mình, Vị La Thiên Hi cùng Vị La Thiên Tứ cũng biến sắc, đồng thời muốn ngăn cản lại Lạc Cảnh Thiên. Nhưng mà một giây sau, một cái lồng giam xuất hiện đem họ nhốt lại.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên. Cánh tay giờ lên, lòng bàn tay hắn xuất hiện một quả cầu ánh sáng càng lúc càng to. Chỉ mất ba giấy, quả cầu ánh sáng liền biến thành một quả cầu khổng lồ. Lạc Cảnh Thiên không chút nghĩ ngợi ném về phía tên họ Diệp.
Lão giả thấy thế, ánh mắt lấp lóe, cơ thể ngưng tụ linh lực ép buộc phá hủy lồng giam, sau đó vội vàng toàn lực đánh ra một kích về phía quả cầu.
Nhưng mà ngay khi muốn chạm vào quả cầu, quả cầu bỗng nhiên tách ra thành trăm quả cầu nhỏ bay lên trên cao. Lão giả thấy thế trừng lớn con mắt khó tin không thôi. Đây là làm sao làm được?!
Nhưng mà mọi chuyện cũng đã trễ. Bởi vì một chiêu của ông ta đánh không trúng quả cầu, nhưng lại đánh trúng tên họ Diệp kia.
Tên họ Diệp lồng ngực dính một chưởng, cả lồng ngực liền sụp đổ, đã trọng thượng vô cùng nặng. Lạc Cảnh Thiên quay đầu nhìn lão giả, nở ra nụ cười thân thiện gật đầu một cái như muốn cám ơn.
Lão giả kia nhìn thấy thế, tức giận muốn chết. Nhưng là hiện tại ông ta không làm được cái gì cả.
Mở ra Vực? Đừng đùa, mở ra cũng vô dụng. Ngăn cản không được Lạc Cảnh Thiên giết tên họ Diệp kia. Bởi vì lúc này Lạc Cảnh Thiên bàn tay giơ lên cao vung vẩy. Những quả cầu ánh sáng đang tán loạn trên không trung đồng thời lao xuống đánh về phía tên họ Diệp!
Oanh! Oanh! Oanh!
Từng tiếng nổ vang lên, một hai tiếng, ba bốn tiếng… cho tới âm thanh tiếng nổ thứ 100 vang lên.
Đám người Vị La Thiên Hi toàn bộ đều suy sụp. Từng tiếng nổ như đang đánh vào nội tâm yếu ớt của họ. Họ hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được vì sao lại biến thành như thế này.
Mà tên họ Diệp kia lúc này đã chết. Triệt để chết!
Không chỉ chết, mà dư ba do Lạc Cảnh Thiên đánh ra còn kéo theo toàn bộ đám bán thanh mà ông ta mang theo.
"Thánh cảnh? Cũng thật là dễ chết a". Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười hiền hòa nhỏ giọng nói.