Chương 286: Ngươi hài lòng sao?
Diệp Nhất Đao đang muốn động thủ thì Tạ Doanh Doanh đột nhiên đi tới, một chưởng đem hắn đánh lui. Sau đó âm thanh lạnh như băng lên tiếng.
"Diệp Nhất Đao, ngươi là điếc hay giả ngu? Ta kêu ngươi dừng tay ngươi không nghe thấy? Ngay cả khách hành của Thiên Địa Tiền Trang ngươi cũng dám ra tay?".
"Hảo một cái Thiên Địa Tiền Trang, ngươi quản cũng quá rộng chứ? Đây là mâu thuẫn giữa chúng ta mà không phải Thiên Địa Tiền Trang các ngươi. Lại nói, chỉ bằng một tên phế vật Luyện Linh cảnh như hắn cũng xứng? Ngươi tìm lý do có thể có chút đầu óc sao? Nếu không phải có Thiên Địa Tiền Trang làm chỗ dựa, ngươi cho rằng ngươi tính là thứ gì?".
"Chỉ dựa thế Thiên Địa Tiền Trang là giỏi. Đừng quên nơi này là chỗ nào. Nơi này là Vị La Tửu Quán. Thiên Địa Tiền Trang các ngươi quản cũng quá rộng chứ?". Diệp Nhất Đao cười lạnh nói.
Mặc dù thả ra ngoan thoại, nhưng mà hắn lại thay đổi cái nhìn với Lạc Cảnh Thiên. Bất kể Tạ Doanh Doanh vì sao lại giúp Lạc Cảnh Thiên, hay Lạc Cảnh Thiên thật sự là khách hàng của Thiên Địa Tiền Trang đi nữa thì chuyện này thật sự quá bất hợp lý.
Tạ Doanh Doanh rất nổi danh, danh tiếng của nàng tại Vị La Đảo không ai không biết. Bản thân nàng lại là nổi tiếng chỉ nhìn lợi ích không nhìn người. Quy tắc làm việc cũng vô cùng rõ ràng. Nếu như đây là Thiên Địa Tiền Trang còn dễ nói, nhưng nơi này không phải.
Hơn nữa hắn nhớ rõ, Thiên Địa Tiền Trang trước giờ không xen lẫn vào ân oán của người khác. Tạ Doanh Doanh làm như vậy thật rất kỳ quái.
Chẳng lẽ tên tiểu tử này bối cảnh rất lớn sao? Không đúng chứ, một tên Luyện Linh cảnh phế vâtk lại có bối cảnh gì?!
"Hai người bình tĩnh một chút. Người là ta mang tới, nếu không ta thay hắn xin lỗi ngươi? Ta đền bù cho ngươi hai vạn kim tệ xem như tạ lỗi được chứ?". Diệp Phàm lúc này lên tiếng.
Hắn không nghĩ tới Tạ Doanh Doanh lúc này lại đứng ra bảo hộ Lạc Cảnh Thiên. Đã nàng đứng ra, hắn cũng không thể lại tiếp tục quan chiến. Cho nên hắn mới đứng ra hoà giải.
"Ngươi tốt nhất có bao xa lăn bao xa cho ta. Chuyện ta và ngươi còn chưa có xong đâu. Vốn dĩ ta chỉ cần hắn đưa ta một vạn kim tệ tạ lỗi. Dù sao mặt mũi của ta cũng không phải ai muốn đánh liền đánh, nhưng mà ngươi nghe hắn nói cái gì? Hắn lại nói "cho ta ba giây"? Ta cho con mẹ nó đây". Diệp Nhất Đao làm sao có thể buông tha Lạc Cảnh Thiên.
Hắn đã bị Diệp Phàm làm tức chết, nếu như ngay cả Lạc Cảnh Thiên hắn cũng trị không nổi, như vậy mặt mũi của hắn thật sự bị mất sạch.
"Cái đó... Lạc huynh đệ, nếu không cho ta một bộ mặt, ngươi xin lỗi hắn một câu thôi? Chuyện này cũng không lớn, ngươi lại chưa chạm vào tiểu Thi. Ta cho ngươi một vạn kim tệ xem như bồi thường, nữ nhân ở đây không thiếu, ngươi muốn ai ta cũng đều thoả mãn, thế nào?". Diệp Phàm thấp giọng nói.
Hắn tin tưởng, chỉ cần là người có đầu óc, chắc chắn sẽ biết nên làm thế nào. Diệp gia là thế lực lớn trên Vị La Đảo. Chỉ cần một câu xin lỗi liền có thể được một vạn kim tệ, lại không đắc tội Diệp gia. Đây quả thật là một vốn bốn lời.
Đám người cũng nghe thấy rất rõ, võ già mà, thính lực so với người bình thường mạnh hơn nhiều. Họ đều âm thầm đồng ý cách làm của Diệp Phàm. Nhất là Diệp Nhất Đao, chỉ cần Lạc Cảnh Thiên nói xin lỗi, mặt mũi hắn liền có thể giữ được, lại thêm tiểu Thi cũng chưa bị chạm qua. Lại thêm Diệp Phàm sẽ đưa hắn một vạn kim tệ làm đền bù.
Hắn rất thoả mãn, tiền tài, danh vọng lẫn nữ nhân đều có được. Buông tha Lạc Cảnh Thiên cũng không phải không thể.
Lạc Cảnh Thiên như cười như không nhìn Diệp Phàm, âm thanh mang theo vẻ hài hước nói.
"Thật đúng là huynh đệ tốt đâu".
"Ha ha, ngươi không tức giận liền tốt". Diệp Phàm cũng không nghe ra được ẩn ý sau câu nói của Lạc Cảnh Thiên. Có lẽ cũng chỉ có Tạ Doanh Doanh cùng Vị La Thiên Hi là nghe hiểu. Đây là đang châm chọc Diệp Phàm. Đáng tiếc con hàng này lại nghe không hiểu.
"Tức giận? Ta làm sao lại có thể tức giận đây. Muốn ta nói xin lỗi cũng được. Dù sao đi, hắn biểu diễn tiểu phẩm tốt như vậy cho hắn một câu xin lỗi xem như thù lao cũng được. Nhưng ta muốn tiểu Thi nhảy múa xong. Ta còn chưa xem xong đây. Ngươi nói thế nào?". Lạc Cảnh Thiên cười nói.
Ban đầu ai cũng cho rằng Lạc Cảnh Thiên đồng ý. Nhưng mà càng nghe càng biến vị, đến sau cùng, đám người liền biết Lạc Cảnh Thiên là đang trào phúng Diệp Nhất Đao. Nói hắn diễn tiểu phẩm, đây không phải nói hắn là tên hề sao? Lại còn muốn tiểu Thi nhảy múa cho hắn xem tiếp...
Người này... thật đúng là dám nói.
Diệp Phàm nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ.
"Ngươi đã muốn chết thì cũng đừng trách..."
Diệp Nhất Đao nghe Lạc Cảnh Thiên nói xong, hắn liền không còn cách nào kiềm chế được cơn giận. Nhưng mà lời còn chưa nói xong liền đột nhiện bị đánh bay ra ngoài. Trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống đất liền không động được.
Vẻn vẹn một chiêu liền đánh hắn trọng thương.
"Ta không nói lời nào không đại biểu ta sợ ngươi. Nói nhảm nhiều như vậy còn không phải muốn moi tiền? Ta nói đúng không, Diệp Phàm huynh đệ?". Lạc Cảnh Thiên thu lại tay, ánh mắt hài hước nhìn Diệp Phàm hỏi.
Diệp Phàm nghe xong, hắn lúc này dù não tàn cũng nghe ra được Lạc Cảnh Thiên đang trào phúng hắn. Lại thêm vừa rồi Lạc Cảnh Thiên chỉ vẻn vẹn một chiêu liền đem Diệp Nhất Đao đánh trọng thương. Hắn biết, Lạc Cảnh Thiên là đang bất mãn việc mình bán đứng hắn.
Vị La Thiên Hi ánh mắt loé lên, vừa rồi một chưởng kia đã nắm giữ uy lực cấp độ bán thánh. Xem ra cảnh giới của hắn ít nhất là bán thánh cất bước, nói không chừng là một bán thánh đỉnh phong.
Về phần Thánh cảnh... nàng không phải không nghĩ đến, nhưng mà người ở cấp độ này, sẽ không ở nơi này. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng không thể nào là Thánh cảnh.
Quá trẻ tuổi.
Nhưng khác với Vị La Thiên Hi. Tạ Doanh Doanh lại đoán được, Lạc Cảnh Thiên thực lực tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là bán thánh. Bởi vì loại áp lực mà hắn mang đến không phải bán thánh có thể làm được. Cho nên khi hắn vừa xuất thủ, nàng liền lập tức liệt hắn vào danh sách không thể là địch.
Ở độ tuổi này mà nắm giữ thực lực khủng bố như vậy, tương lai là bất khả hạn lượng. Người như vậy nếu thành địch nhân thì thật đúng là ác mộng.
Diệp Phàm lúc này dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó cười khổ nói.
"Xem ra Lạc huynh đệ ẩn giấu thực lực thật đúng là đủ sâu. Là ta làm không đúng, hi vọng ngươi không so đo".
"Ta cũng không có ẩn dấu, là ngươi nhìn không ra mà thôi. Hơn nữa, nói về ẩn dấu, hẳn là ngươi mới đúng, đúng không? Bán thánh cường giả Diệp Phàm tiên sinh?". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
Tới mà không đáp lễ thì làm sao được? Đã Diệp Phàm dám bán hắn, như vậy bí mật của Diệp Phàm hắn liền lộ ra. Ẩn dấu nhiều năm như vậy, hiện tại cũng nên lộ ta bản thân mới được.
Đám người xung quanh, bao quát Tạ Doanh Doanh cùng Vị La Thiên Hi đều ngẩn người. Họ khó tin vào tai mình, Diệp Phàm, là bán thánh? Thật hay giả? Diệp gia phế vật lại là bán thánh? Trò cười này mở cũng quá lớn chứ?!
Diệp Phàm nhất thời toàn thân cứng đờ, ánh mắt hiện lên sát khí nhưng rất nhanh liền ẩn dấu đi. Thay vào đó là biểu lộ ra vẻ sửng sốt, rồi cười xua tay nói.
"Ha ha ha, Lạc huynh đệ thật đúng là hài hước. Ta nếu có thực lực đó thì sớm đã biểu hiện ra. Cần gì phải dấu tới bây giờ".
"Ta nói đúng hay không trong lòng ngươi tự biết lấy. Ta thấy tính cách ngươi không tê vốn cho rằng có thể trở thành bằng hữu. Đáng tiếc, ngươi không nên bán ta. Mặc dù muốn thăm dò ta, nhưng ngươi lại quên suy xét một điều. Trừ khí nắm chắc, nếu không đừng động thủ".
"Nhất là... giá cả ngươi bán thật đúng là đủ thấp. Một vạn kim tệ? Ha ha". Lạc Cảnh Thiên cười khẩy nói.
"Hắn thật là bán thánh?". Vị La Thiên Hi nhíu mày nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Lạc Cảnh Thiên không để ý đến nàng, chỉ lạnh nhạt nhìn tiểu Thi nói.
"Nhảy đi".
"Ta đang hỏi ngươi đây". Vị La Thiên Hi sau khi biết Lạc Cảnh Thiên chỉ là bán thánh, nàng liền đối với hắn đánh giá thấp đi một chút. Âm thanh nàng lúc này đều mang theo một chút tức giận.
Tiểu Thi lúc này đã khóc không ra nước mắt. Nàng chỉ là một cái "tiểu thư" lại bị kẹt giữa hai cái đại lão. Nàng khổ a.
Lạc Cảnh Thiên thấy tiểu Thi bất động, hắn có chút mất hứng nhìn về phía Vị La Thiên Hi, âm thanh lạnh nhạt vang lên.
"Ta tới nơi này là hưởng thụ, không phải tới cho ngươi tra khảo. Còn nữa, muốn hỏi người khác thì nến biết dùng thái độ nào, trong thiên hạ không phải ai cũng là cha ngươi, sẽ nuông chiều ngươi. Muốn hỏi ta? Có thể. Nhưng ta có nghĩa vụ không cần thiết phải trả lời. Câu trả lờ này, ngươi hài lòng sao?".