Chương 284: Hắn nói không sai
Vị La Tửu Quán.
"Tạ tiểu thư, mời ngồi". Vị La Thiên Hi cười nói.
"Không biết Thiên Hi tiểu thư mời ta tới là có chuyện gì?". Tạ Doanh Doanh ngồi xuống, nở ra nụ cười hỏi.
"Ha ha, cái này không gấp. Trước tiên nếm thử một chút thứ này, cái này là do ta mất rất nhiều thời gian mới tìm được. Tạ tiểu thư nếm thử xem mùi vị thế nào". Vị La Thiên Hi búng tay một cái, một tên nhân viên cầm đĩa thịt được xào lên một cách vô cùng bắt mắt đi tới để lên bàn.
"Đây là… dùng Tàng Hồng Hoa làm gia vị?". Tạ Doanh Doanh cảm nhận được mùi thơm phát ra, nàng kinh ngạc bật thốt.
"Không sai". Vị La Thiên Hi cười đáp.
Tạ Doanh Doanh dùng đũa gắp một miệng thịt bỏ vào miệng, cảm nhận hương vị bùng nổ trong khoang miệng cùng với nguyên khí ẩn chứa trong thịt, nàng nhất thời liền nhắm mắt lại từ từ cảm nhận. Một lát sau mới lên tiếng.
"Thật đúng là đủ quý hiếm. Ta đã rất lâu không có ăn qua. Thứ này rất khó tìm, ngươi là làm sao tìm được? Ta từng cho người đi tìm, nhưng mấy năm qua đều không có một chút tin tức nào".
"Hôm qua không phải có một đợt hàng hóa chuyển tới sao? Một người của Vị La gia ta vô tình tìm được trên một hòn đảo không người, hơn nữa may mắn rằng ma thú ở nơi đó đều bị va vào trận chiến kia. Cho nên liền tiện nghi chúng ta. Đáng tiếc số lượng hơi ít, cũng chưa tới nửa cân". Vị La Thiên Hi đáp.
"Nửa cân? Đã rất nhiều. Thứ này nhưng là so với nội đan ma thú cấp bốn càng đáng giá hơn, hơn nữa lại có thể hòa dịu mọi loại năng lượng cuồng bạo. Thứ tốt như này không phải năm nào cũng có, ngươi tìm được thật đúng là may mắn". Tạ Doanh Doanh gật gù nói.
Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Tạ Doanh Doanh mới nói.
"Nói đi, ngươi tìm ta là có chuyện gì? Bữa ăn này cũng không phải vô duyên vô cớ làm cho ta ăn. Chỉ cần không phải chuyện kia, những thứ khác có thể thương lượng. Nhưng cũng đừng quá đáng là được".
"Thật không dám giấu diếm. Ta chỉ muốn hỏi thăm Tạ tiểu thư một người mà thôi".
"Hỏi người? Người nào lại có thể khiến đường đường Vị La gia tộc đại tiểu thứ phải đích thân tới tìm ta hỏi? Sẽ không phải là người của chỗ kia đi?". Tạ Doanh Doanh kinh ngạc hỏi.
"Không phải. Người này ngươi cũng đã gặp, ta chỉ biết hắn họ Lạc, hôm qua có tới Thiên Địa Tiền Trang. Trên mặt có hai con mắt khác nhau, trong đó một con mắt là đỏ, mái tóc bạc. Hẳn là rất dễ nhận dạng". Vị La Thiên Hi nói.
"A… người này ta thật đúng là có gặp qua. Nhưng ngươi biết, tin tức khách hàng của Thiên Địa Tiền Trang sẽ không tiết lộ cho người ngoài, nhất là khách hàng mới có tiềm năng như hắn". Tạ Doanh Doanh nhún vai nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng thực tế nàng đã tiết lộ tin tức cho Vị La Thiên Hi. Muốn thành "khách hàng" của Thiên Địa Tiền Trang, như vậy phải tiêu tốn trên một vạn kim tệ, hoặc bán đồ vật có giá trị tương đương cho Thiên Địa Tiền Trang.
Hơn nữa ba chữ "khách hàng mới" đánh sâu vào đầu Vị La Thiên Hi, ba chữ này đại biểu cho việc người này trước kia chưa từng cùng Thiên Địa Tiền Trang tiến hành bất kỳ giao dịch nào. Như vậy chứng tỏ hắn cũng không phải người sống trên biển, ít nhất là không phải người của Nam Hải.
Chỉ nhiêu đó cũng đủ rồi.
"Ngươi rất lo lắng hắn sao?". Tạ Doanh Doanh nhìn thấy Vị La Thiên Hi thở phào một hơi, nàng liền khó hiểu hỏi.
"Tạ tiểu thư hẳn cũng biết, thời gian này Vị La gia ta đang đối mặt với cái gì. Nếu như hắn là người của những người kia, lên Vị La Đảo hiển nhiên cũng có mục đích với Vị La gia ta. Nhưng hiện tại ta an tâm, ít nhất hắn không phải người của chúng. Bởi vì hắn cho ta cảm giác rất nguy hiểm, nên ta mới mạo muội quấy rầy Tạ tiểu thư". Vị La Thiên Hi cũng không có giấu diếm gì, trực tiếp nói.
"... Ngươi nói không sai, hắn xác thực rất nguy hiểm. Nhưng tính cách lại không tệ lắm". Tạ Doanh Doanh ngẩn ra, sau đó gật đầu nói.
"Tạ tiểu thư cũng có cảm nhận giống ta?". Vị La Thiên Hi kinh ngạc hỏi.
"Cảm nhận? Không không không, không phải ta cảm nhận được, mà là hắn biểu hiện ra. Sát khí trên người hắn rất khủng bố, vô cùng khủng bố. Ta trước giờ chưa từng chứng kiến qua có người lại có sát khí kinh khủng đến vậy". Tạ Doanh Doanh nói.
"Xem ra trước đó ta đoán đúng". Vị La Thiên Hi thở phào một hơi. Nếu như nàng lỗ mãng hành động, sợ rằng hiện tại sẽ trêu chọc đến một địch nhân đáng sợ. Tạ Doanh Doanh nói như thế hiển nhiên là đúng, dù sao Tạ Doanh Doanh là người của Thiên Địa Tiền Trang, kiến thức so với nàng nhiều hơn rất nhiều.
Nàng nói Lạc Cảnh Thiên nguy hiểm, hiển nhiên là có lý.
"Xem ra ngươi đối với hắn rất cảnh giác, vì cái gì? Ta thấy hắn giống như không có nhắm tới Vị La gia tộc, ngược lại lại giống một tên thanh niên buông thả thì hơn. Hắn hành động rất tùy ý, cũng không coi trọng vật chất hay quyền lợi, vì cái gì đây?". Tạ Doanh Doanh hiếu kỳ hỏi.
"Ta cũng không nói được rõ ràng, chỉ là cảm thấy hắn rất nguy hiểm mà thôi".
Phanh!
Ngay lúc này, một tiếng đồ vật rơi vỡ vang lên, Tạ Doanh Doanh cùng Vị La Thiên Hi giật mình quay lại, liền thấy được một tên thanh niên mập mạp bị mấy tên thanh niên khác đạp ngã xuống đất, sau đó đem hắn vây quanh lại.
"Diệp Phàm, ngươi mẹ nó chán sống rồi đúng không? Ngay cả người ta muốn cũng dám chấm mút?". Một tên thanh niê nắm lấy cổ áo tên mập mạp kia quát lên.
"Ha ha ha, Diệp Nhất Đao, ngươi thật cho rằng nàng coi trọng ngươi? Nàng chỉ là quan tâm địa vị của ngươi mà thôi. Ta giúp ngươi đem nàng bộ mặt thật lộ ea, ngươi không cám ơn thì thôi lại còn đánh ta? Nhìn! Chỉ cần có tiền, ai cũng có thể cưỡi nàng. Người người đều nói ta là Diệp gia phế vật. Nhưng ít nhất từ ánh mắt nhìn người tới nói, ta so với ngươi mạnh hơn nhiều". Diệp Phàm cười ha hả nói.
"Ngươi cho nàng uống loại thuốc kia xong còn dám nói như vậy? Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi". Diệp Nhất Đao ánh mắt hiện lên tia máu.
Hắn thật sự không chịu đựng được loại sỉ nhục này.
Nữ nhân mình thích lại cùng tên mập mạp chết bầm này ngủ. Hơn nữa còn là suốt một đêm vận động, ngay cả khi hắn đi vào tên mập mạp này vẫn cũng đang "lái xe", cái này hắn làm sao chịu được, cho nên Diệp Nhất Đao liền tức giận muốn điên rồi.
"Cô ta nói như thế? Oa ha ha, nhưng trước đó rõ ràng cô nàng này cùng ta nói là ngươi đang bận làm một chuyện quan trọng nào đó, phải mất chút thời gian mới trở về. Cho nên nàng chịu không được tịch mịch mới tới tìm ta. Hắc... xem ra ta là bị người ngứa mắt đã lâu rồi a. Thế mà lại dùng thủ đoạn ngu xuẩn này hại ta. Bất quá...". Dừng lại một chút, Diệp Phàm ánh mắt nhìn qua Diệp Nhất Đao sau đó cười khẩy một tiếng nói.
"Ngươi đường đường là Diệp gia nhị thiếu lại muốn lấy một kỹ nữ làm vợ. Chậc chậc, xem ra cô nàng này nhét vào đầu ngươi không ít thứ, sau đó đem não rút ra. Nếu không ngươi cũng sẽ không ngu xuẩn tới mức này.
Lạc Cảnh Thiên ngồi gần đó, hai tay hai bên mỗi bên một mỹ nữ đang ép sát vào lồng ngực hắn. Hắn nghe được lời của Diệp Phàm liền kinh ngạc. Tên này... miệng thật đúng là đủ độc. Nhìn tên Diệp Nhất Đao gương mặt biến thành màu gan heo liền biết.
"Hôm nay ta không giết ngươi ta liền không phải người Diệp gia". Diệp Nhất Đao trên trán nổi gân xanh, ngay sau đó cơ thể hắn linh lực liền sôi trào.
"Dừng tay!".
Ngay khi Diệp Nhất Đao muốn ra tay thì một âm thanh khác vang lên.
"Bái kiến tiểu thư".
Thấy người tới là Vị La Thiên Hi, đám nhân viên vốn đứng quan sát liền lập tức lên tiếng.
Vị La Thiên Hi không nhìn họ, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Phàm cùng Diệp Nhất Đao, âm thanh băng lãnh vang lên.
"Diệp gia các ngươi muốn tuyên chiến đúng không? Lại dám ở địa bàn của ta gây sự???".
"Ách. Thiên Hi tỷ, ta cũng không có gây sự, là chính hắn muốn giết ta". Diệp Phàm nhún vai vô tội nói.
"Ngậm miệng, mắt ta không có mù, tai cũng không có điếc. Chuyện xảy ra còn không phải do ngươi khơi mào? Thực lực không lớn, nhưng bản lĩnh gây chuyện lại không nhỏ. Ngươi cho rằng có Diệp gia bảo hộ liền có thể không coi ai ra gì?". Vị La Thiên Hi quát lớn nói.
"Đúng, Thiên Hi tiểu thư, nếu không phải do hắn ta cũng sẽ không manh động như vậy. Ngươi cũng biết tại Vị La Tửu Quán ta coi trọng chỉ có hai người, một là tiểu Thi, hai là tiểu Ái. Nhưng hắn lại dám chuốc thuốc tiểu Ái, sau đó ngủ nàng. Ngươi nói ta không tức giận làm sao được?". Diệp Nhất Đao tức giận nói.
Vị La Tửu Quán cũng có nhiều "tiểu thư", nhưng trừ khi đồng ý, nếu không khách nhân tới đây không được cưỡng ép đối với họ làm cái gì.
Nói trắng ra chính là "gái cao cấp", muốn chơi thì phải bỏ ra một con số nhất định. Nhưng dù vậy thì những "tiểu thư" tại đây cũng không phải của riêng ai, bất kỳ khách nhân nào cũng có thể gọi tới rót rượu hoặc nhảy múa. Cho nên trước giờ những người khác cũng biết Diệp Nhất Đao vừa mắt người nào, họ cho hắn một bộ mặt mới không gọi hai nữ nhân kia.
Nhưng Diệp Phàm lại gọi tới, cũng không biết hắn cho cô nàng kia cái gì vậy mà để cho nàng phục vụ hắn thâu đêm. Lại còn bị Diệp Nhất Đao bắt được
"Nơi này không phải nhà ngươi, ngươi biết luật nơi này, ngươi cho rằng hắn có thể hạ dược mà không bị chúng ta phát hiện? Hắn nói không sai, não của ngươi thật đúng bị lấy ra rồi nhét phân vào". Vị La Thiên Hi cười lạnh nói.
Nàng chưa từng thấy người nào ngu xuẩn như vậy, bất kể sự việc thế nào, Diệp Nhất Đao đều quá não tàn. Lại vì một con kỹ nữ liền muốn giết huynh đệ của mình. Ngu xuẩn đến thế là cùng.