Chương 282: Doạ sợ Tạ Doanh Doanh

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 282: Doạ sợ Tạ Doanh Doanh

Chương 282: Doạ sợ Tạ Doanh Doanh

"Tiểu thư, chính là vị này". Bên cạnh nàng đi theo chính là tên nhân viên vừa nãy, hắn chỉ Lạc Cảnh Thiên nói.

"Tốt, ngươi ra ngoài đi". Nữ nhân kia nhẹ gật đầu nói, sau đó ánh mắt nhìn qua Lạc Cảnh Thiên, nở ra nụ cười, duỗi tay ra nói.

"Công tử ngươi tốt, ta gọi Tạ Doanh Doanh, là quản lý Thiên Địa Tiền Trang Vị La Đảo, không biết công tử xưng hô thế nào?".

"Ta họ Lạc". Lạc Cảnh Thiên đưa tay nắm lấy tay nàng sau đó rất nhanh thả ra.

"Lạc tiên sinh, ngươi là muốn bán thảo dược cấp ba đúng không?".

"Thảo dược cấp ba? Ta trước đó cũng không hiểu về thảo dược. Có thể giải thích cho ta một chút không?". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ra thế. Thảo dược phân theo bốn cấp, cấp một thấp nhất, cấp bốn cao nhất. Phân chia theo mức độ nguyên khí ẩn chứa bên trong. Kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần dùng một loại vật liệu gọi Khí Nguyên Thạch kiểm trắc là ra". Tạ Doanh Doanh cười nói.

"A… thì ra là thế. Nói như vậy, phân chia như này không chỉ dựa vào mức độ nguyên khí, còn dựa vào tác dụng nữa, đúng chứ?". Lạc Cảnh Thiên hiểu ra hỏi.

"Có thể nói như vậy, ngoại trừ một số dược thảo đặc thù, thì những dược thảo khác đều là như vậy. Dù sao cuối cùng cũng phải qua tay dược sư, đem biến nó thành dược dịch mới có thể dùng. Mà Lạc tiên sinh hẳn cũng biết, đám dược sư kia cái gì cũng làm được. Dược thảo hỏa thuộc tính họ còn làm được thành hàn dược. Cho nên khác biệt chỉ là ở nguyên khí nhiều hay ít mà thôi".

"Tốt, như vậy ta liền không quanh co, nơi này của ta có một ít dược thảo muốn bán toàn bộ đổi thành kim tệ. Ngươi kiểm trắc rồi tính toán xem đáng giá bao nhiêu". Lạc Cảnh Thiên lấy ra một đống hộp ngọc đưa cho Tạ Doanh Doanh nói.

Tạ Doanh Doanh nhìn thấy mấy chục chiếc hộp ngọc chồng lên bàn, nàng nhất thời liền ngẩn ra.

Loại hộp này chuyên môn dùng để bảo quản dược liệu mới mẻ, nàng hiển nhiên biết. Nhưng mà nhiều như này... bên trong chẳng lẽ đều là dược thảo cao cấp?!

Mang theo nghi ngờ, nàng mở ra một chiếc để xem, một mùi thơm phả vào mũi nàng. Nhìn vào, nàng liền bật thốt.

"Lại là Ngọc Hoa Thảo? Đây là cấp hai dược thảo đinh cấp đó a".

(Ps: Chỉ nói sơ qua về dược thảo cùng 1 số khác, do nvc là pháp sư nên k dùng mấy thứ này, bổ sung thêm thiết lập thôi, k cần chú ý mấy thứ này làm gì)

Thảo dược cấp một có thể dùng cho người ở cảnh giới Luyện Linh cảnh đến Ngự Linh cảnh. Thảo dược cấp hai thì được dùng cho Ngự Linh cảnh đến Tử Linh cảnh. Thảo dược cấp ba chỉ có bán thánh trở lên mới sử dụng được. Mà thảo dược cấp bốn chỉ Thánh cảnh đỉnh phong mới có thể dùng.

Đây cũng không phải tiêu chuẩn hay quy tắc gì, mà là do nguyên khí ând chứa bên trong thảo dược cao cấp sẽ rất khó bị pha loãng, cho nên ẩn chưa nồng độ nguyên khí rất cao, cảnh giới thấp rất khó hấp thụ.

Sau khi mở ra chiếc hộp đầu tiên, Tạ Doanh Doanh liền bắt đầu kiểm tra những chiếc hộp khác. Nàng lấy ra Khí Nguyên Thạch để kiểm tra mức độ nguyên khí bên trong. Mất nửa giờ nàng mới kiểm tra xong toàn bộ. Nhưng mà ngay khi nàng đang muốn lên tiếng lại thấy Lạc Cảnh Thiên không biết từ lúc nào đã đi tới quầy rượu, ngồi ở đó nhàn nhã uống rượu còn cùng nhân viên nữ tâm sự.

Nhất thời, Tạ Doanh Doanh ánh mắt hơi nheo lại. Nơi này là Thiên Địa Tiền Trang, cũng không phải là mấy nơi thanh lâu, nhìn bộ dáng giống như Lạc Cảnh Thiên đang muốn lôi kéo nữ nhân viên kia. Bởi vì tay hắn lúc này đang nắm cổ tay của nữ nhân viên kia.

Tạ Doanh Doanh nhếch miệng lên, sau đó đi tới, kéo lấy tay nữ nhân kia ra rồi giơ tay lên...

Bốp

Tạ Doanh Doanh cho nàng một cái tát vào mặt, Lạc Cảnh Thiên sửng sốt, nữ nhân viên kia càng là sợ hãi che mặt không hiểu chuyện gì.

Mà lúc này, Tạ Doanh Doanh lên tiếng.

"Tiểu Bối, ngươi làm việc ở đây bao nhiêu năm rồi?".

"Ba... ba năm". Tiểu Bối sợ hãi đáp.

"Vậy ngươi hẳn là biết, quy củ của Thiên Địa Tiền Trang, nhân viên không được phép câu dẫn khách nhân. Người làm trái nhẹ thì bị khai trừ, nặng thì giết tại chỗ. Ngươi lại dám làm trái?!". Tạ Doanh Doanh khí thế bán thánh thả ra đè ép lên người tiểu Bối.

Lạc Cảnh Thiên ở bên cạnh vốn đang sửng sốt, nghe được lời này hắn liền hiểu. Khoé miệng nhếch lên, ánh mắt nhìn Tạ Doanh Doanh đầy vẻ tán thưởng.

Hảo thủ đoạn, ngoài mặt thì như đang giáo huấn nhân viên, nhưng thực tế lại nhắm vào hắn. Đây là đang cảnh cáo hắn, uy áp đều đè lên mặt hắn đây, mặc dù rất yếu, nhưng hắn lại cảm nhận rất rõ ràng.

Nếu như nàng muốn giáo huấn tiểu Bối, như vậy mục tiêu hẳn là tiểu Bối mà không phải hắn. Nhưng mà Tạ Doanh Doanh phóng ra khí thế lại thả một phần lên người hắn, sức chịu đựng hẳn là ở cấp độ Luyện Linh cảnh đỉnh phong có thể chịu đựng được. Nói nàng không phải nhắm vào hắn, hắn sẽ tin sao?!

"Tạ tiểu thư ta... ta không có...". Tiểu Bối hoảng hốt vội giải thích.

"Còn dám cãi?". Tạ Doanh Doanh quát một tiếng, nhưng ánh mắt lại lén nhìn qua Lạc Cảnh Thiên, hắn lúc này hẳn là đang rất giật mình cùng e ngại chứ?!

Nhưng mà, khi nàng nhìn qua lại thấy Lạc Cảnh Thiên nhàn nhã cầm ly rượu trên tay, ánh mắt đầy ý cười nhìn nàng.

Tạ Doanh Doanh sửng sốt tại chỗ. Người này...

"Tạ tiểu thư, đều lớn như vậy lại dùng loại thủ đoạn trẻ con này để thăm dò ta. Không phải rất buồn cười sao?". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Tạ Doanh Doanh thu lại khí thế trên người, nở ra một nụ cười nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

"Đã Lạc tiên sinh nhìn ra được ta cũng không giấu diếm. Mặc dù ngươi bán cho chúng ta không thiếu thứ tôt nhưng là đó không phải là lý do ngươi có thể muốn làm gì thì làm. Bên ngoài có tấm bảng ghi rất rõ, tại Thiên Địa Tiền Trang, cấm động tay chân với nhân viên trong này. Người quan sát cẩn thận như Lạc tiên sinh hẳn là sẽ thấy được".

"Ngươi muốn tán gái, chờ ra ngoài không phải xong? Khiêu chiến luật lệ của Thiên Địa Tiền Trang đều có kết quả rất thảm. Lạc tiên sinh hẳn là không muốn nếm thử nó đâu". Tạ Doanh Doanh cười nói, nhưng ngữ khí uy hiếp mười phần.

"Ta nghĩ mặc dù Tạ tiểu thư trong lĩnh vực buôn bán rất có thiên phú, nhưng ánh mắt lại có chút... không tốt. Ta là khách nhân, ngươi không quan tâm ta, cũng không thèm để ý ta, cũng chẳng nhắn nhủ lấy một câu "vui lòng đợi một chút", chỉ ngồi nơi đó ôm đồ của ta kiểm tra".

"Ta nhàm chán đi lại quầy uống rượu ngươi liền chạy tới cho là ta đang động tay chân với nhân viên của ngươi. Ánh mắt không phải rất kém cỏi sao? Nếu ta thật sự coi trọng nàng, ngươi lại có thể làm gì? Chỉ dựa vào thực lực bán thánh hậu kỳ của ngươi sao?". Lạc Cảnh Thiên vừa dứt lời, trên thân sát khí toả ra ép lên người Tạ Doanh Doanh.

Tạ Doanh Doanh con ngươi co rụt lại, nàng chưa từng nghĩ tới, người mà nàng cho rằng là thiếu gia đại gia tộc, là một kẻ không có khả năng tu luyện lại nắm giữ sát khí khủng bố tới mức này.

Loại sát khí này nàng vô cùng rõ ràng, đây chỉ có thể là giết người nhiều vô số mới có thể có được. Nàng hoảng sợ lùi lại một bước.

Lạc Cảnh Thiên cười nhạt, thu lại sát khí, nở ra nụ cười thân thiện nói.

"Cho nên nha, ánh mắt muốn tốt một chút. Hơn nữa, ta cũng không phải tán gái, mà là đang dạy nàng cách pha rượu".

"Pha... pha rượu?!". Tạ Doanh Doanh sửng sốt không thôi. Nhưng mà vừa mới biết được Lạc Cảnh Thiên cực kỳ nguy hiểm, nàng cũng không có lên tiếng tranh cãi, chỉ có thể nhẫn nhịn nghe lấy.

"Đúng thế, nha đầu này pha rượu không hợp khẩu vị của ta. Cho nên ta mới dạy nàng một chút". Lạc Cảnh Thiên cười nói, sau đó bàn tay giơ lên cầm lấy một bình rượu đỏ, đổ vào ly rượu một ít.

Dùng lá chanh lau xung quanh mép ly, sau đó ném vào trong ly. Sau đó lại lấy thêm một loại rượu khác, đổ một ít vào, cho vào một miệng chanh tươi.

Tách!

Ngón tay hắn xuất hiện một ngọn lửa, cũng không phải là ma lực làm ra, chỉ là vận dụng một chút kỹ xảo mà thôi. Búng một cái, ngọn lửa rơi vào ly rượu, nhất thời ly rượu cháy phừng lên một cái liền dập tắt.

Lạc Cảnh Thiên đem ly đẩy về phía Tạ Doanh Doanh cười nói.

"Nếm thử một chút".

Tạ Doanh Doanh còn đang ngẩn người, nghe được lời của hắn liền tỉnh lại. Nhìn ly rượu trên bàn, thần sắc phức tạp. Một lát sau mới cầm lên uống một ngụm. Nàng chỉ thấy một cỗ thanh khí tràn lên đầu, tươi mắt lại thơm nồng, vô cùng mỹ vị.

"Rượu ngon". Tạ Doanh Doanh nhịn không được bật thốt.

"Hiện tại cũng đã uống rồi, ngươi hẳn là có điều gì muốn nói với ta, đúng không?". Lạc Cảnh Thiên thản nhiên nhìn nàng.

"... Lạc tiên sinh đại khí, là ta thất lễ, thật xin lỗi". Tạ Doanh Doanh hơi cúi đầu nói.

"Mặc dù... thành ý không nhiều. Nhưng đủ chân thành, ta tiếp nhận. Đúng, thảo dược của ta được bao nhiêu kim tệ?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Tổng cộng một vạn 3800 kim tệ. Lạc tiên sinh đối với giá cả này có hài lòng không?".

"Cũng không ít, ta chấp nhận". Lạc Cảnh Thiên gật đầu nói.

Tạ Doanh Doanh đưa cho Lạc Cảnh Thiên một cái không gian giới chỉ, bên trong chứa đựng đúng một vạn 3800 kim tệ.

Lạc Cảnh Thiên từ bên trong lấy ra 800 kim tệ để lên quầy rượu rồi nói.

"Hại ngươi chịu một tát, đây xem như tặng cho ngươi làm bồi thường. Một tháng sau ta sẽ quay lại, đến lúc đó hi vọng kỹ năng pha rượu của ngươi sẽ tăng tiến thêm".

Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền đi ra khỏi Thiên Địa Tiền Trang.

Tiểu Bối há hốc miệng nhìn trên bàn một đống kim tệ, lại nhìn về phía Tạ Doanh Doanh không biết nên thu hay không. Vì Thiên Địa Tiền Trang không cho phép nhân viên nhận tiền của khách nhân, càng đừng nói tới số tiền lớn thế này.

"Thu lại đi, xem như đền bù cho ngươi". Tạ Doanh Doanh nói, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên rời đi với ánh mắt phức tạp.