Chương 280: Vị La Đảo

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 280: Vị La Đảo

Chương 280: Vị La Đảo

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy liền bị doạ sợ.

Một... một ngàn kim tệ? Trên tàu này cũng có 20 người. Mỗi người được chia 10 kim tệ, tối đa liền là hơn 200 kim tệ... 200 kim tệ làm được cái gì? 10 kim tệ liền có thể phóng túng vài tháng? Giả đi?!

Lại còn phải chịu tới 8 phần thuế? Cũng quá đen đi? Cái này...

Hắn có chút không dám tưởng tượng, làm sao lại thê thảm tới mức này? Tại Tâm Nguyệt Thành, một người bình thường không tính bất kỳ chi phí nào, một tháng cũng tiêu tốn tới cả trăm kim tệ cho tiền ăn uống. Vậy mà ở đây, 10 kim tệ lại còn có thể phóng túng???

"Cái đó... thuyền trưởng, 10 kim tệ thật có thể phóng túng vài tháng?!". Lạc Cảnh Thiên khó tin hỏi lại.

"Đúng thế, 10 kim tệ đã rất nhiều. Đủ để mua thức ăn cho một nhà ba người ăn trong nửa năm. Có lẽ ngươi ở trên đất liền nên không hiểu, ở đây săn giết ma thú rất khó, không có khoáng sản chế tạo kim tệ, cũng không có tài nguyên tu luyện nhiều. Ma thú lại nhiều như kiến, cho nên giá cả mới như vậy".

"Mặc dù ở đất liền một tháng người bình thường kiếm được phải trên 10 kim tệ, nhưng chi tiêu cũng không khác gì ở đây. Đừng nhìn 10 kim tệ xem như rất ít, nhưng mà dùng nó cũng mua được những thứ giá trị tương đương trăm kim tệ ở trên đất liền". Thuyền trưởng nói.

"Vậy sao các ngươi không đi vào đất liền buôn bán, kiếm về kim tệ không phải liền trở lên giàu có sao?!". Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

"Ha ha, ngươi ý nghĩ này không tệ. Trước đó cũng có người nghĩ qua, cũng thử qua. Nhưng mà sau đó họ mới phát hiện, kim tệ ở đất liền cùng chúng ta khác biệt. Ngươi nhìn một chút". Thuyền trưởng cười nói, sau đó lấy ra một viên kim tệ cho Lạc Cảnh Thiên xem.

Nhận lấy kim tệ, Lạc Cảnh Thiên phát hiện, nó hoàn toàn khác với kim tệ trên đại lục. Kim tệ trên đại lục là được đúc bằng vàng, bên trên khắc lấy tiêu ký của Thánh địa cùng tứ đại đế quốc. Nhưng ở đây, kim tệ lại là... một cái vẩy cá.

Chính xác hơn là vẩy của một loại ma thú nào đó, có màu xanh biển rất đẹp. Bên trên là hình một cái cây đinh ba cùng một ký hiệu sóng biển.

"Cái này...".

"Đây là đồng tệ. Nếu như ở đại lục chỉ sử dụng kim tệ, như vậy ở chỗ chúng ta sử dụng là đồng tệ, ngân tệ cùng kim tệ. Ngươi cũng thấy được, đây là vẩy của một loại ma thú dưới biển. Một con cấp hai ma thú. Trên thân nó có nhiều vây cũng chính là miếng đồng tệ này".

" Đồng tệ giá trị rất thấp, một cái ngân tệ đổi được 10 đồng tệ, một kim tệ đổi được trăm đồng tệ. Nhưng dùng đồng tệ đổi kim tệ phải tốn 1000 viên mới được. Do cấp hai ma thú dễ dàng bắt được, lại thêm một con cấp hai ma thú trên thân cũng có trên vạn mai đồng tệ, cho nên giá trị mới thấp như vậy".

"Mà ngân tệ lại khác, nó cùng kim tệ là giống nhau, đều lấy từ cấp ba ma thú trở lên. Nhưng là dùng loại ma thú nào, cấp bậc nào, cái đó chúng ta không có tư cách biết tới. Mỗi loại tiền tệ đều có màu sắc giống như tên. Ngươi cũng đừng cảm thấy ta nói rất ghê gớm, nhưng thực tế nó chỉ là nói cho vui. Bởi vì kim tệ cùng ngân tệ lưu thông rất nhiều, cũng không phải thứ hiếm có gì".

"Cho dù biết làm sao tìm, người như chúng ta cũng không có thực lực đi săn bắt. Ta biết họ là vì chúng ta tốt. Ngươi cũng đừng lấy kim tệ trên đất liền tới đây trao đổi, bởi vì ở đây nó không có giá trị nào cả. Nếu trên thân có thứ đáng giá nhớ đổi lấy kim tệ. Nó là loại tiền thông dụng nhất cũng giá trị nhất".

"Hơn nữa nên đổi ở Thiên Đị Tiền Trang. Nơi đó vô cùng uy tín, sẽ không vì ham món lợi nhỏ mà cố tình đánh giá sai vật phẩm của ngươi". Thuyền trưởng nói.

Lạc Cảnh Thiên:...

Hắn có cảm giác đang đi trên một con tàu cao tốc trên một con đường lắm ngã rẽ.

Hắn cho rằng 10 kim tệ là rất ít, nhưng hoá ta lại là rất nhiều. Hắn cho rằng đám người này rất nghèo, nhưng tính ra họ chỉ là người bình thường, kiếm được nhiêu đó là rất lớn. Hắn cho rằng ngoài biển, những nhân loại này hẳn sẽ không phát triển bằng nhân loại trên đại lục, nhưng hắn lại sai.

Nghe được Thiên Địa Tiền Trang, hắn liền biết đây giống như là một cái ngân hàng, mà có thể gây ấn tượng cho một người bình thường đến như vậy, thực lực lẫn tài lực hẳn là không kém chút nào.

Xem ra trên biển các nhân loại phát triển so với trên đại lục cũng không kém, ít nhất là trên cơ sở hạ tầng. Nhìn ra được thuyền trưởng rất có văn hoá, trí thức cũng không ít. Chỉ là không biết cao tầng lại như thế nào. Nếu như cao tầng là Thần địa... hắn có chút không dán nghĩ.

Thuyền rất nhanh liền tiến về đảo. Nơi này chính là Vị La Đảo.

Diện tích rất lớn, có thể so sánh với Tâm Nguyệt Thành. Hơn nữa, ngay khi đi lên đảo, hắn liền mẫn cảm phát hiện có mấy đạo khí tức cùng ánh mắt đang âm thầm quan sát hắn. Mà trong đó có một người thực lực đã đạt tới cấp độ bán thánh.

Quả nhiên, vị thuyền trưởng này chỉ là dân chúng bình thường. Trên đảo võ giả cũng không thiếu, thật so với một cái thành trì trung cấp mạnh hơn. Đã rất tiếp cận với cao cấp thành trì.

"Ngươi chú ý một chút, bên kia là người nhà đảo chủ, vị công tử kia là con trai đảo chủ, Vị La Thiên Tứ. Bên trái chính là con gái đảo chủ Vị La Thiên Hi. Đều là đại nhân vật, không phải người như chúng ta có thể chọc nổi". Thuyền trưởng thấp giọng nói.

"Ta đã biết, đa tạ nhắc nhở". Lạc Cảnh Thiên cười đáp.

Không chọc nổi? Thật xin lỗi, dù muốn hay không hắn cũng muốn chọc một chút. Nếu không làm sao thăm dò được tình hình Nam Hải?!

Nói cho cùng, thuyền trưởng kia chỉ là tầng dưới cùng, nắm giữ tin tức không nhiều, cho nên dù hắn có hỏi cũng không có tác dụng gì. Chỉ những người như hai người kia mới biết được những thứ người khác không biết.

Nhưng mà, điều làm hắn ngạc nhiên là, ngay khi hắn còn đang âm thầm suy tính nên tiếp cận hai người kia thế nào thì Vị La Thiên Hi đột nhiên nhìn qua bên này. Ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên.

"Thế nào? Có sát thủ?". Vị La Thiên Tứ phát hiện muội muội mình gương mặt khó chịu, hắn liền khó hiểu hỏi.

Vị La Thiên Hi có một loại thiên phú, nàng rất mẫn cảm với cái nhìn của người khác. Hay nói chính xác hơn là nắm giữ giác quen thứ sáu. Chỉ cần có người nhắm vào nàng, nàng liền có thể cảm nhận được.

Nhưng mà khi nàng nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, cảm nhận trên người hắn chỉ có một điểm linh lực yếu ớt, nàng liền nhất thời khó hiểu. Đây rõ ràng là một người bình thường, không thể nào là sát thủ được. Nhưng hắn vì cái gì nhìn ta? Là hiếu kỳ, ngưỡng mộ hay có âm mưu gì?!

Ánh mắt của hắn không có điềm nào e ngại, hắn là dựa vào cái gì tự tin như vậy?!

Nàng tâm tư rất kín đáo, chỉ nhìn Lạc Cảnh Thiên chưa tới 10 giây liền đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, chẳng qua người khác không biết mà thôi.

"Không phải sát thủ. Có lẽ dạo gần đây ta có chút mệt mỏi nên nghĩ nhiều". Vị La Thiên Hi nói.

"Là tên kia? Tên mắt đỏ đó sao?". Vị La Thiên Tứ nhìn qua Lạc Cảnh Thiên thấp giọng hỏi nàng.

"Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà với thực lực của hắn... hắn cũng không phải sát thủ, thực lực này không có tư cách tiếp nhiệm vụ. Vừa rồi hắn nhìn ta, ngươi cũng biết ta rất mẫn cảm, cho nên mới nhìn hắn".

"Ta nghĩ hắn hẳn là lần đầu tới nơi này, vị đại thúc nên cạnh hắn vừa rồi cũng có nhìn qua đây, hẳn là đang nói cho hắn thân phận của chúng ta cho nên hắn mới hiếu kỳ nhìn ta như vậy". Vị La Thiên Hi nói. Chẳng qua nàng đem một chút tình huống cùng ý nghĩ phân tích giấu đi mà thôi

Lạc Cảnh Thiên nếu biết nàng nói gì, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi. Nữ nhân này thật đúng là rất thông minh, lại rất tỉnh táo, phân tích cũng lí trí. Mà lại giác quan thứ sáu quá mẹ nó biến thái.

"Như vậy tốt nhất. Đi thôi, đơn hàng lần này cha rất để bụng, mau mang trở về, tránh cho xảy ra tình huống bất ngờ". Vị La Thiên Tứ nói.

Lạc Cảnh Thiên sau khí hỏi thăm vị trí những nơi phồn hoa trên đảo, hắn liền chào tạm biệt thuyền trưởng rồi rời đi.

Tốn khoảng hai giờ để đi đường hắn mới tới được trung tâm đảo Vị La. Từ xa hắn có thể thấy một tấm bảng hiệu rất lớn trên cao khắc chữ "Thiên Địa Tiền Trang".

Đang chuẩn bị bước đi tới, ngay lúc này một đoàn xe lao nhanh mà qua. Lạc Cảnh Thiên không kịp né tránh liền bị một con cấp hai ma thú đụng bay ra ngoài.

Đám người xung quanh nhất thời bu lại vây xem. Một ít người tốt bụng đem hắn đỡ dậy. Nhưng mà lúc này, đoàn xe kia có vài tên xuống xe đi tới, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên lớn giọng nói.

"Ngươi mù sao? Ngay cả xe của nhà Vị La đảo chủ cũng dám cản?".

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Vừa rồi hắn phân tâm nên không chú ý xung quanh nên bị đụng một cái. Hiện tại còn chưa đứng lên liền bị người chỉ vào mặt chửi. Nhất thời, sắc mặt hắn lạnh xuống...