Chương 279: Hành trình Nam Hải
Lạc Cảnh Thiên thật sự tức giận sao? Không, hắn chẳng qua chỉ là không muốn lại nhắc tới vấn đề này. So với tức giận, hắn càng muốn đi điều tra Thần địa rốt cuộc là giấu ở địa phương nào.
Nhắm thẳng hướng Nam, hắn không có trở lại Tây Mạc Ma Tộc, mà là muốn đi ra biển.
Không sai, chính là ra biển.
Trên đại lục, yêu tộc cùng nhân loại đều đã chiếm đóng, Thần địa chắc chắn giấu không được, dù có giấu được cũng sẽ bị phát hiện. Nhưng mà nhiều năm như vậy Thánh địa cùng Tây Mạc Ma Tộc đều không tìm ra được Thần địa. Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất chính là - đại dương.
Nơi thần bí nhất trên Thiên Linh Đại Lục, nơi mà con người đặt chân tới ít ỏi vô cùng. Nơi chiếm lấy toàn bộ Thiên Linh Đại Lục hơn bốn phần diện tích.
Không sai, chính là Nam Hải.
Nơi gần Sở quốc nhất, nhưng cũng có khoảng cách hơn 20 triệu cây số. Lạc Cảnh Thiên tốn thời gian hơn tháng, liên tục dùng cổng không gian đi qua mới có thể nhanh như vậy. Nếu chỉ dựa vào bay hay đi bộ, sợ rằng phải tốn nửa năm mới có thể tới.
Nhìn một mảnh rừng rậm bao phủ xung quanh bờ biển, Lạc Cảnh Thiên liền tìm một chút cây gỗ lớn, tạo thành một chiếc bè lớn. Dùng ma pháp trận cùng ma pháp trôi nổi để chúng không dễ bị chìm, sau đó liền ra biển.
Mặc dù nhìn như đơn sơ, nhưng mà ma thú muốn đem "thuyền" của hắn phá vỡ cũng không dễ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt liền trôi qua hai tháng. Có lẽ do ở gần bờ nên đoạn thời gian này hắn gặp ít ma thú, nhưng cái gọi là ít chỉ là dựa vào số lượng cấp cao ma thú. Còn ma thú cấp thấp lại không ít, trung bình cứ một tiếng lại gặp một con. Cũng dựa vào đám ma thú này đi tới dâng lên bản thân, Lạc Cảnh Thiên mới có đồ ăn để ăn, nếu không sợ rằng chỉ có thể dựa vào Hỗn Độn Châu chống đói.
Tu! Tu! Tu!
Lúc này, một tiếng còi lớn vang lên, Lạc Cảnh Thiên đang nằm trên bè, hắn giật mình tỉnh lại, ánh mắt nhìn qua. Liền thấy được một chiếc thuyền rất lớn đang hướng về phía hắn đi tới. Đôi mắt của hắn sáng lên.
Hơn ba tháng qua hắn ngay cả một cái nhân loại cùng ma thú cũng không gặp được. Hiện tại lại thấy một chiếc thuyền lớn giữa biển, nhìn qua hẳn là của nhân loại. Nhưng không biết rốt cuộc thực lực thế nào.
Hắn cũng không nghĩ đó là người của Thần địa. Mặc dù tiếp xúc ít, nhưng trên thân đám người Thần địa có khí tức vô cùng đặc trung, loại chán ghét kia hắn vô cùng rõ ràng. Mà từ xa cảm nhận, trên thuyền chỉ là khí tức của nhân loại, cũng không tồn tại thứ khác.
Chiếc thuyền dừng lại cách Lạc Cảnh Thiên hơn 10 mét. Sau đó từ trên thuyền thả xuống một chiếc thuyền nhỏ, theo đó là hai tên thủy thủ cũng ngồi lên tiến về phía hắn. Đám người này thực lực có chút… yếu. Mạnh nhất chỉ có một tên Ngự Linh cảnh. Những kẻ khác lác đác vài tên Huyền Linh, còn lại đa phần đều là Khai Linh cảnh.
"... Làm sao người nơi này yếu như vậy?". Lạc Cảnh Thiên nội tâm khó hỏi thầm nghĩ. Mà chiếc thuyền kia lúc này cũng đã đi tới cái bè của hắn. Một trong hai người lên tiếng.
"Huynh đệ, ngươi là như thế nào ra đây? Ở trên biển bao lâu rồi?".
"Ách… ta là từ lục địa đi ra. Vốn dĩ cùng một số người khác đi ra chơi một chút, nhưng lại gặp phải bão. Đem thuyền của chúng ta phá hủy, ta may mắn mới thoát chết. Ở trên biển cũng đã có mấy tháng". Lạc Cảnh Thiên làm ra một bộ dáng mệt mỏi, ngồi xổm trên bè bất đắc dĩ nói.
Hai tên kia nhìn nhau, sau đó một tên khó hiểu nói.
"Huynh đệ, ngươi lời này… có chút không đúng a. Ngươi ở trên biển mấy tháng làm sao còn sống được? Ngươi chỉ là một người bình thường, ngay cả Khai Linh cảnh cũng chưa đạt tới. Làm sao sống được đến bây giờ?".
"Ta nào biết? Từ ngày đầu tiên ta gặp qua không ít ma thú, nhưng mà chúng cũng không đoái hoài đến ta. Ta cũng không hiểu là có chuyện gì xảy ra". Lạc Cảnh Thiên buồn bực lên tiếng.
Hắn quả thật gặp qua tình trạng này, có một nhóm cấp thấp ma thú đi qua lại không đoái hoài tới hắn. Cái này làm hắn rất kỳ quái.
"... Ngươi thật đúng là đủ may mắn. Ngay cả loại chuyện này cũng gặp được. Ngươi chờ một chút, ta đi thông báo thuyền trưởng, nếu thuyền trưởng cho ngươi lên ta mới có thể đưa người lên".
"Như vậy đa tạ trước". Lạc Cảnh Thiên chắp tay cười nói.
Hắn nhìn ra được, đám người này tâm tư cũng không có nhiều mưu mô, ngược lại khá là đơn thuần.
Một lát sau, Lạc Cảnh Thiên được đưa lên thuyền. Chiếc thuyền này có khá nhiều người, nhìn qua giống như là đi ra ngoài săn bắt ma thú. Chẳng qua với thực lực này… có chút kỳ lạ. Đều yếu như vậy làm sao săn giết? Săn giết cấp một vẫn là cấp hai ma thú? Đủ ăn sao?!
"Tiểu huynh đệ, ngươi từ đâu tới?". Thuyền trưởng là một vị nam tử trung niên, dáng người có chút to cao, da mặt ngâm đen, nhìn qua khá là có uy nghiêm. Nhưng thực lực chỉ đạt tới Huyền Linh cảnh trung cấp. Ông ta nhìn Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
Dù sao Lạc Cảnh Thiên bề ngoài biểu hiện chỉ là một tên Luyện Linh cảnh sơ kỳ, nhìn thế nào cũng chỉ là người bình thường. Một người bình thường có thể sinh tồn trên biển vài tháng không chết, hiển nhiên sẽ dẫn tới người khác khó hiểu.
Lạc Cảnh Thiên đem những lời vừa rồi nói với tên thủy thủ nói lại cho thuyền trưởng nghe, nghe xong vị thuyền trưởng này ngẩn ra, sau đó ánh mắt quái dị nhìn Lạc Cảnh Thiên, một lúc sau mới nói.
"Ngươi… cũng thật là may mắn. Truyện trăm năm khó gặp như vậy lại có thể để ngươi gặp được. Hơn nữa không chỉ là một tần, xem ra nữ thần biển rất chiếu cố ngươi".
"Nữ thần biển?". Lạc Cảnh Thiên lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn thật đúng là không biết cái gọi là nữ thần biển này.
"A… ta quên ngươi là từ đất liền tới. Nữ thần biển là một vị thần chúng ta thờ phụng từ thời xa xưa. Đương nhiên đó chỉ là một loại tinh thần uy thác. Ngay cả ta cũng không tin, nhưng mà tín ngưỡng đi… cũng phải có điểm để dựa vào. Không phải sao?". Vị thuyền trưởng cười nói.
"Ta hiểu được. Đúng, không biết thuyền trưởng ngài nói tới chuyện ma thú không tấn công ta là thế nào? Cái này ta thật không biết". Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"Thực ra chuyện này ta chỉ là nghe đồn, cũng chưa từng thấy qua. Nhưng mà tất cả người lớn tuổi đều tin nó, thậm chí có không ít người tận mắt chứng kiến. Nghe nói khi có một ma thú đầu đàn chết đi, những ma thú khác sẽ gác lại săn giết, đi tới nơi ma thú kia chết bắt đầu tranh đoạt vị trí đầu đàn. Có lẽ dạo gần đây trên biển không mấy yên tĩnh, dẫn tới ma thú chết rất nhiều nên mới để ngươi gặp phải. Quả thật là thượng thiên chiếu cố a". Thuyền trưởng cười nnosi.
"Trên biển dạo này rất loạn?".
"Đúng thế, nghe đảo chủ nói có một đám cường giả cùng ma thú cấp cao chiến đấu, trận chiến quy mô rất lớn, nhưng ngươi yên tâm, sẽ không kéo tới phạm vi bên này. Mà những ma thú bị kéo vào đa phần chết rất nhiều, cũng vì vậy mà ta mới ra biển vớt tiện nghi. Nếu đổi lại là bình thường, với thực lực của ta ra biển không khác gì làm thức ăn cho cá". Thuyền trưởng cũng không cảm thấy có gì mất mặt, ông ta vô cùng hài hước lên tiếng.
Lạc Cảnh Thiên cũng cười cười. Xem như đã hiểu, nếu như chỉ là thực lực này còn có thể ở trên biển sinh tồn, đơn giản sẽ phá vỡ mọi nhận thức của hắn về ma thú. Hơn hai tháng liền gặp không dưới ngàn con cấp hai ma thú, cấp ba ma thú cũng vài chục con, cấp bốn ma thú cũng có vài đầu. Chỉ dựa vào một nhóm người thực lực yếu gà như này còn muốn đi săn giết… hắn xem như hiểu rõ.
"Thuyền trưởng, kế tiếp chúng ta đi đâu?". Một tên thủy thủ đi tới hỏi.
"Ma thú vớt lên đã đủ nhiều, cũng đủ đám huynh đệ sống thoải mái vài tháng. Không cần thiết tiếp tục liều mạng, cho thuyền quay trở lại đi". Thuyền trưởng nói.
"Nhưng mà… thuyền trưởng, đây là cơ hội trăm năm khó gặp, nếu bỏ lỡ…".
"Ngươi là tham tài không muốn mạng sao? Không biết mỗi thời mỗi khắc trên biển đều sẽ xuất hiện tình huống nguy hiểm sao? Chưa nói tới ma thú, giông bão trên biển cũng đủ giết chết chúng ta. Hơn 10 tên huynh đệ lần trước chết đi chưa đủ khiến ngươi hiểu?". Thuyền trưởng trầm giọng nói.
"Thật xin lỗi thuyền trưởng, là do ta quá tham lam".
"Ta biết ngươi cũng vì người nhà, nhưng đừng vì một chút lợi ích mà đánh đổi tính mạng. Nhớ kỹ gia đình ngươi còn có con cái cần chăm sóc".
"Cái đó… thuyền trưởng, các ngươi đi một chuyến này có thể kiếm bao nhiêu?". Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.
"Rất không tệ, cũng có trên ngàn kim tệ. Trừ đi tiền thuế đóng cho đảo chủ cùng chia cho một chút bến cảng làm tiền lộ phí. Chúng ta mỗi người cũng đủ phân chia 10 kim tệ, đủ chúng ta sống phóng túng vài tháng đây". Thuyền trưởng gương mặt nở ra nụ cười vui vẻ nói.