Chương 276: Ta chỉ đưa hắn xuống thăm quan địa ngục mà thôi

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 276: Ta chỉ đưa hắn xuống thăm quan địa ngục mà thôi

Chương 276: Ta chỉ đưa hắn xuống thăm quan địa ngục mà thôi

Lạc Cảnh Thiên vận dụng Hỗn Độn Châu truyền vào cơ thể Sở Như Mộng một nguồn sinh mệnh lực nhất định để bảo vệ tính mạng của hắn. Nhưng mà cảnh này làm Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm ở bên cạnh nét mặt trở nên vô cùng quái dị.

Bởi vì Lạc Cảnh Thiên bàn tay là đặt ngay ngực Sở Như Mộng.

Ngươi xác địng ngươi không phải là nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người ta chứ?!

Nhưng dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt hon cũng không nói gì. Họ chỉ có thể đứng đó nhìn, không làm được cái gì, trong khi Lạc Cảnh Thiên lại có thể cứu người. Họ có tư cách lên tiếng?!

Sau một lúc, Sở Như Mộng dần tỉnh lại. Cơ thể cũng khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn rất yếu ớt. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên tay đặt trên ngực mình, Sở Như Mộng mặt đen lại, ánh mắt đầy bực bội nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ngươi bỏ tay ra được chưa?!".

"Ha ha, làm như ngươi nơi đó có thứ để sờ không bằng". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh đáp.

"Ta có hay không cùng ngươi có liên quan gì? Ngươi mẹ nó đặt tay chỗ khác liền chết? Không thấy có người nhìn sao? Ngươi bảo ta giấu mặt đi nơi nào?". Sở Như Mộng tức giận nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, tay đưa ra sờ lên trán Sở Như Mộng, sau đó âm thanh mang theo vẻ khó tin nói.

"Không có sốt a, chẳng lẽ là não chấn động? Ngươi từ khi nào cũng coi trọng mặt mũi? Ta thế nào không biết?!".

"Ngươi là ngu xuẩn sao? Ta hiện tại là thân phận gì? Là Sở quốc nữ đế. Ngươi mẹ nó lại đặt tay lên ngực ta, còn là trong hoàn cảnh có người chứng kiến. Ngươi nói truyền ra ngoài sẽ có hậu quả gì? Ngươi không quan tâm nhưng ta quan tâm". Sở Như Mộng trừng mắt nói.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời cứng họng, sau đó ánh mắt ác liệt nhìn qua Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm, gương mặt nặn ra nụ cười nói.

"Các ngươi vừa rồi thấy cái gì sao?".

Ực!

Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm nuốt nước bọt một cái, cả hai nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương vẻ sợ hãi, sau đó đồng loạt nói.

"Lão đại, chúng ta vừa mới tới, cái gì cũng không thấy".

"Tốt nhất là như vậy. Nếu ta nghe được có người nào đó nói về vấn đề này, ta liền tìm các ngươi hỏi. A đúng, lâu rồi các ngươi cũng chưa có đi qua huấn luyện tâm tính, đến lúc đó ta sẽ gia tăng huấn luyện". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Uy hiếp!

Trần trụi uy hiếp!

Mẹ nó, lại dùng địa ngục tẩy lễ tới uy hiếp chúng ta? Ngươi cho rằng ta sẽ sợ? Ngươi cho rằng... tốt, ta nhịn.

Cả hai đều lắc đầu liên tục. Địa ngục tẩy lễ mặc dù không có bị thương gì, nhưng mà trên mặt tâm lý, họ tình nguyện bị thương cũng không muốn đi thử cái đó. Quá mẹ nó doạ người.

Bất quá, họ lại càng hiếu kỳ hơn về quan hệ của Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng. Nếu nói là bằng hữu, như vậy những cử chỉ kia lại quá thân mật. Nói nói là có tình cảm với nhau, nhưng họ lại hành xử như một đôi bạn xấu.

Chẳng lẽ nói trên đời này thật sự tồn tại bằng hữu khác giới? Ngay cả chạm vào chỗ nhạy cảm cũng xem như không sao?!

Còn nữa, vừa rồi nghe Sở Như Mộng nói, chẳng lẽ chuyện như này trước kia Lạc Cảnh Thiên làm không thiếu? Nhưng mà như vậy cũng không đúng, hai người họ thật không giống tình nhân.

Nghĩ không ra.

Thật sự nghĩ không ra a.

Ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên biến sắc. Mấy người khác ánh mắt cũng trở lên cảnh giác nhìn xung quanh. Bởi vì họ cảm nhận được đạo khí tức vô cùng khủng bố đang ở xung quanh.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt loé lên hàn ý. Không nghĩ tới chịu một đòn nặng như vậy vậy mà không chết. Ánh mắt hắn đổ về phía mặt biển, một bóng đen to lớn đang từ mặt nước ngoi lên.

Không nghi ngờ gì, đó chính là tên khổng lồ trước đó bị nướng thành than. Hắn xuất hiện trên thân không có lấy một điểm bị thương. Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng Lạc Cảnh Thiên có thể thấy được, ánh mắt của hắn vô cùng tự tin... không, phải nói là tự phụ cùng cuồng ngạo. Giống như coi thường hết thảy nhân sinh, chỉ mình ta độc tôn.

"Ngươi thế nào còn chưa chết???". Sở Như Mộng nhịn không được trợn tròn mắt lên nói.

Một chiêu kia khủng bố đến mức nào hắn vô cùng rõ ràng.

"Ha ha ha, tiểu mỹ nữ. Một hồi ta đem những tên này giải quyết, tiếp đó liền tới chuyện của chúng ta". Tên khổng lồ cười ha hả đáp.

Điệu cười vô cùng chói tai, đặc biệt là Lạc Cảnh Thiên, hắn cảm thấy vô cùng chán ghét cùng khó chịu về nụ cười này. Hắn quay người, tạo ra một cái ma pháp trận xung quanh Sở Như Mộng, sau đó lấy ta Vận Mệnh Chi Trượng, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng tiến về phía tên khổng lồ kia.

"Cẩn thận một chút, sức mạnh của hắn rất khủng bố". Sở Như Mộng nhắc nhở.

Lạc Cảnh Thiên gật đầu một cái không nói lời nào, hắn tại chỗ lao lên, tốc độ nhanh tới cực điểm. Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm cũng đồng loạt lao lên, cả hai rút ra vũ khí của mình bắt đầu công kích.

Tại trên không trung, Lạc Cảnh Thiên dùng tay ra dấu. Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm liền hiểu ý. Cả hai quấn lấy tên khổng lồ, nhưng mà chiến lực giữa hai bên có chút... chênh lệch. Tên khổng lồ vô cùng nhẹ nhàng né tránh chiêu thức của họ, hơn nữa còn tiến hành phản kích!

Phốc!

"Con mẹ nó, lực lượng thật cường đại". Dạ Vũ bị một quyền đánh bị thương, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sau đó chửi một câu.

Tuyết Băng Tâm hai tay xuất hiện hoả cầu ném mạnh về phía tên khổng lồ. Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này trên tay biến ra một cây thương. Ma lực điên cuồng dồn vào, Dạ Vũ nhếch miệng cười một tiếng, hắn là chủ tu Thổ hệ. Cho nên tay vừa chạm đất, một cây cột nhọn nhô lên đâm vào chân tên khổng lồ, nhưng mà hắn da dày thịt béo, đâm không thủng đó a.

Chẳng qua, Tuyết Băng Tâm lợi dụng sơ hở, lao thẳng tới, chỉ còn một mét liền có thể đâm trúng tên không lồ. Nhưng mà phản ứng của tên khổng lồ quá nhanh, chỉ thấy hắn vừa quay người một cái, cánh tay đưa ra tóm lấy thánh kiếm của Tuyết Băng Tâm rồi ném mạnh một cái.

Ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh tên không lồ, một thương đâm vào con mắt của hắn. Nhưng mà không có tác dụng gì.

Tên không lồ giống như bị chọc giận, ánh mắt loé lên màu vàng sắc, một giây sau....

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên, Lạc Cảnh Thiên cùng mấy người Dạ Vũ bị đánh bay ra ngoài. Mà Lạc Cảnh Thiên đang trên không trung liền bị tên không lồ nhắm tới, nó đoạt đi cây thương ném về phía Lạc Cảnh Thiên còn đang bay trên không.

Tốc độ kia chỉ có hai chữ khủng bố mới có thể hình dung.

Lạc Cảnh Thiên bị chính vũ khí của mình đâm xuyên vai. Ghim chặt trên vách đá gần đó.

Tên khổng lồ muốn lao tới nhân cơ hội giết Lạc Cảnh Thiên, nhưng đột nhiên hắn phát hiện mình không thể di chuyển di bị vô số đất đá dính chặt. Vội vàng quay lại, liền thấy được Dạ Vũ tay đặt trên đất, Tuyết Băng Tâm đứng phía sau đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Cánh tay khổng lồ giơ lên, trên mặt đất từng viên đá bay lên sau đó bị vuốt nhọn đầu. Một giây sau, tên khổng lồ cánh tay đẩy một cái, toàn bộ những viên đá kia bay thẳng về phía Dạ Vũ. Tuyết Băng Tâm lúc này cũng động. Nàng hai tay vung lên, một tầng linh lực hộ thể ngăn cản trước người Dạ Vũ.

Thấy cảnh này, tên không lồ rút tay lại, hai tay để đối diện nhau, chịn giữa xuất hiện một tia hoả diễm. Ngay sau đó, tay hắn đẩy một cái, những viên đá kia bốc cháy.

Tuyết Băng Tâm nội tâm kinh hãi. Đều là tu luyện hoả hệ, hắn làm sao lại mạnh như vậy? Những viên đá bốc cháy kia giống như đang thôn phệ linh lực của nàng.

Lúc này, Lạc Cảnh Thiên cũng nhân cơ hội, nhịn đau rút cây thương ra khỏi người, chân chống lên vách đá đạp mạnh một cái, cơ thể như mũi tên bắn ra.

Tên khổng lồ hiển nhiên cũng cảm nhận được, hắn quay đầu lại muốn bắt lấy Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà tay sắp tóm được thì Lạc Cảnh Thiên đột nhiên biến mất. Ngay sau đó hắn liền xuất hiện phía sau lưng tên khổng lồ, trên tay không biết lúc nào đã xuất hiện Vận Mệnh Chi Trượng giơ lên thật cao.

Tên khổng lồ lúc này cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ trên người Lạc Cảnh ra phát ra, hắn đang muốn ra tay thì Lạc Cảnh Thiên đã dậm cán trượng xuống đất.

Trong nháy mắt, một ma pháp trận hình thành dưới chân tên khổng lồ. Cánh tay vừa đưa ta muốn tóm lấy Lạc Cảnh Thiên thì đột nhiên mặt đất nứt vỡ, chỉ vài giây, một cái vực sâu không đáy xuất hiện. Tên khổng lồ mất đi điểm tựa, đang muốn bay lên thì cơ thể đột nhiên trầm xuống.

Trọng Lực Thuật nháy mắt phát động.

"Không!!!".

Tên khổng lồ hét lên âm thanh thảm thiết, bởi vì hắn cảm nhận được, ở bên dưới có thứ gì đó vô cùng khủng bố đang đợi hắn.

Đáng tiếc, hắn bị Trọng Lực Thuật sinh sinh kéo xuống. Mà sau đó, mặt đất dần liền lại với nhau.

"Hắn... chết rồi?!". Tuyết Băng Tâm khó tin hỏi.

"Chưa, nhưng cũng không kém đi nơi nào". Lạc Cảnh Thiên thở ra một hơi, sau đó nói.

"Chưa chết? Nhưng bên dưới...". Dạ Vũ khó hiểu hỏi.

Vừa rồi hắn thấy được một tia ánh sáng phát ra, hẳn là dung nham trong lòng đất. Rơi xuống đó không phải liền xong đời sao?!

"Ta chỉ đưa hắn xuống làm khách tại địa ngục mà thôi". Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.