Chương 275: Sở Như Mộng - Phượng Hoàng thức tỉnh
Như một cơn bão đi ngang qua, nó quét sạch mọi thứ trên đường. Chỉ vài giây sau, bụi mù tán đi.
Mặt biển giống như bị bốc hơi mất một chút, trên biển hiện lên một cái vòng lửa vẫn đang cháy trên mặt nước. Mà tên khổng lồ kia thì toàn thân biến thành than, trên thân vẫn còn đang bốc khói đen.
Mấy người Dạ Vũ đứng chết chân tại chỗ, họ nhìn Sở Như Mộng với ánh mắt vô cùng kinh hãi. Nhưng mà rất nhanh liền biến thành sùng bái.
Nữ nhân làm sao lại có thể đẹp trai như vậy? Làm sao lại ngầu như thế?!
Chỉ một cái vỗ cánh nhẹ nhàng liền tạo ra uy lực khủng bố như vậy. Họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Đó cũng không phải là cánh thật như Lam Khả Vi, mà chỉ là do linh lực ngưng tụ thành. Hơn nữa họ cũng nhìn ra được Sở Như Mộng là thủy hỏa song tu. Nhưng mà đôi cánh bằng linh lực sao nắm giữ uy lực đáng sợ như vậy?!
"Oa… cái này… cái này cũng quá… quá ngầu a". Tuyết Băng Tâm lắp bắp nói.
"Ta có cảm giác, chỉ cần nàng đứng đó, mọi thứ đều trở nên phai mờ". Dạ Vũ thấp giọng lẩm bẩm.
"Nói nhảm, ngươi cũng đánh ra một chiêu như vậy xem? Ta đảm bảo sẽ lão vào vòng tay ôm ấp của ngươi". Tuyết Băng Tâm coi thường nói.
"Quên đi, vốn dĩ còn muốn chăm chỉ luyện tập thêm, nhưng ngươi nói vậy ta liền mất hết động lực".
"Ngươi có ý gì?".
"Không có gì, chỉ nói thế thôi. Đúng, lão đại đâu? Làm sao không thấy?". Dạ Vũ nghi ngờ hỏi.
Mà lúc này, Sở Như Mộng khí thế trên thân cũng nhanh chóng giảm xuống, hắn ánh mắt nhìn qua chiếc thuyền cách đó không xa đã bị dư ba trận chiến quét nát bấy. Hắn hơi nheo mắt lại, sau đó lập tức lao xuống dưới biển.
Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm giật mình một cái, sau đó cũng hiểu được nàng đang làm cái gì. Họ lập tức lao xuống theo.
Mà chẳng qua, không ai để ý thấy, tên khổng lồ bị hóa thành than kia trên thân bốc lên khói đen càng lúc càng dày đặc…
Sở Như Mộng lao xuống dưới biển, rất nhanh liền tìm thấy được Lạc Cảnh Thiên. Hắn đưa tay ra, một quả cầu nước đem Lạc Cảnh Thiên bao lại sau đó dâng lên khỏi mặt nước.
Bõng!
Quả cầu nước vỡ ra, Sở Như Mộng đưa tay đỡ lấy Lạc Cảnh Thiên, sau đó dùng thế ôm công chúa ôm hắn đi vào bờ. Sở Như Mộng liếc mắt thấy Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm, hắn nhẹ gật đầu không nói lời nào. Chỉ lẳng lặng ôm Lạc Cảnh Thiên bay vào trong.
Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy không khí có chút ngột ngạt. Lại thêm trên ngực Lạc Cảnh Thiên có một vết kiếm đâm qua, cả hai đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Với thương thế này… may mắn thì có thể giữ lại mạng sống, nhưng Linh Tâm… có vẻ như không giữ được.
Dạ Vũ há to miệng, nhưng lại nói không ra lời.
Tuyết Băng Tâm nội tâm nặng nề, hàm răng cắn vào môi, nội tâm vô cùng đau lòng.
Nếu Lạc Cảnh Thiên biết hai người họ đang lo lắng Linh Tâm của hắn bị hủy, hắn nhất định sẽ cười lớn một trận. Hắn là pháp sư, lại không phải là võ giả. Hắn vốn chính là không có Linh Tâm đó a.
Vừa trở lại bờ, Sở Như Mộng liền đặt Lạc Cảnh Thiên xuống, sau đó nhanh chóng kiểm tra thương thế của hắn.
Hắn biết rõ mình vì cái gì còn sống. Năm đó Lạc Cảnh Thiên cũng dùng chiêu thức này cứu hắn một lần, cho nên hắn biết loại chiêu thức này có tác dụng phụ lớn như nào. Lần này so với lần trước còn nguy hiểm hơn gấp chục lần, cho nên hắn vô cùng lo lắng tình trạng của Lạc Cảnh Thiên.
Kiểm tra thấy máu trong cơ thể Lạc Cảnh Thiên gần như bị thiêu đốt sạch sẽ, chỉ còn lại chưa tới một phần trăm. Nhưng mà hắn vẫn nhạy cảm phát giác được, máu trong cơ thể Lạc Cảnh Thiên đang dần xuất hiện trở lại. Nhưng mà tốc độ vô cùng chậm chạp.
"Các ngươi trên người có mang theo thảo dược bổ sung huyết dịch không?". Sở Như Mộng quay đầu lại nhìn hai người Dạ Vũ hỏi.
"Ta có". Tuyết Băng Tâm từ không gian giới chỉ lấy ra một cây thảo dược đưa cho Sở Như Mộng.
Một giây sau, Sở Như Mộng đem thảo dược nhét vào miệng nuốt xuống. Điều này làm cho cả hai người Dạ Vũ ngẩn ra.
Không phải là cho Lạc Cảnh Thiên ăn sao? Làm sao lại nuốt xuống?!
Nhưng mà sau đó, cả hai người sắc mặt đều biến đổi. Bởi vì Sở Như Mộng sau khi nuốt vào thảo dược liền lấy ra một cái hộp ngọc. Mở ra, bên trong là một câu thảo dược khác, nhìn giống như nhân sâm, nhưng toàn thân lại là màu đen. Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm đều biến sắc, họ biết đây là thứ gì.
Thứ này là Nhân Huyết. Chính là thảo dược chuyên hút máu người, mặc dù có tác dụng bổ sung máu trong cơ thể, nhưng mà hiện tại nó là màu đen. Chỉ khi hút đủ máu, nó mới biến thành màu đỏ, thành chân chính Nhân Huyết.
Mà Sở Như Mộng động tác kế tiếp làm cả hai đều lạnh cả người. Chỉ thấy hắn lấy ra kiếm, cắt đứt cổ tay, sau đó đem rễ cây Nhân Huyết nhét vào trong. Mà Nhân Huyết vừa thấy mùi máu liền lập tức vươn ra rễ xâm nhập vào bên trong huyết mạch điên cuồng hút lấy.
Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm đều biến sắc.
Cái này... điên rồi đi?!
"Sở đế ngươi...". Dạ Vũ ngập ngừng nói không ra lời.
"Cơ thể hắn hao hụt tinh huyết quá lớn, cần bổ sung ngay nếu không sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Thời gian không nhiều, chỉ có thể dùng cách này". Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.
"Ngươi làm như vậy bản thân ngươi chẳng phải cũng gặp nguy hiểm sao?!". Tuyết Băng Tâm nhíu mày nói.
"Nguy hiểm là nhất định, nhưng chỉ cần hắn ổn định thì những thứ khác không có vấn đề gì lớn. Ta lo lắng đám người kia vẫn còn quanh quẩn gần đâu. Nếu như chúng lại xuất hiện, ta hiện tại lại không có thực lực chống cự. Như vậy tất cả đều xong". Sở Như Mộng nói.
Tuyết Băng Tâm há to miệng lại nói không ra lời. Sở Như Mộng lại tín nhiệm Lạc Cảnh Thiên đến như vậy, nàng thật có chút giật mình. Loại tình cảm nào mới có thể tín nhiệm đối phương tới mức này?!
"Nếu không dùng máu của ta? Một mình ngươi chỉ sợ chống không nổi". Dạ Vũ nói.
"Ngươi là ngu xuẩn sao? Nhân Huyết chỉ hấp huyết của một người. Hoà lẫn hai loại máu khác nhau liền mất tác dụng. Nếu không nàng cũng không cần thảo dược bổ huyết". Tuyết Băng Tâm trừng mắt nói.
Sở Như Mộng không quan tâm tới hai người họ, hắn cẩn thận khống chế Nhân Huyết tránh không cho nó hút quá nhiều. Hắn hiểu tình trạng cơ thể Lạc Cảnh Thiên, chỉ cần khoảng 20 lít máu liền có thể để hắn hồi phục. Mức độ này hắn vẫn chịu đựng được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cơ thể Sở Như Mộng dần biến thành trắng bệch. Mất khoảng hơn 5 phút, Sở Như Mộng liền đem Nhân Huyết rút ra. Không quản cánh tay còn đang nhỏ máu, không quản cơ thể choáng váng do mất máu. Hắn lấy ra một cái chủy thủ, sau đó cắt trên cổ tay Lạc Cảnh Thiên một vết, đem rễ Nhân Huyết nhét vào.
Dùng chủy thủ trên thân Nhân Huyết đâm một dao, dùng linh lực cưỡng ép đem tinh chất trong Nhân Huyết chuyển vào cơ thể Lạc Cảnh Thiên.
Sau một lúc, Lạc Cảnh Thiên cơ thể bắt đầu có chút hồng hào, sau đó nhịp tim dần trở lại, hô hấp cũng đều đặn hơn. Ngay khi máu đi vào cơ thể hắn liền được Hỗn Độn Châu nắm lấy, từ một thành hai, hai thành ba… nó tăng theo cấp số nhân. Chỉ chưa đầy hai phút, cơ thể Lạc Cảnh Thiên liền được bổ sung huyết mạch hoàn hảo như lúc ban đầu.
Mà Sở Như Mộng lúc này cũng chịu không được, cơ thể ngã xuống đất, cả người vô lực nằm trên cát.
Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm chân tay luống cuống. Họ thật không biết nên làm thế nào, chỉ có thể đứng đó nhìn.
Mà lúc này, Lạc Cảnh Thiên cũng dần mở mắt ra. Mặc dù bất tỉnh, nhưng ý thức hắn vẫn còn. Hắn thấy được tất cả những gì xảy ra ở bên ngoài. Bao quát việc Sở Như Mộng đánh bại tên khủng lồ bằng một chiêu kia. Chẳng qua, khi hắn tỉnh lại, hắn nhìn Sở Như Mộng ánh mắt từ kinh ngạc đến giật mình. Sau đó chỉ nhẹ lắc đầu.
Ban đầu hắn cho rằng Mị Thể của Sở Như Mộng là do một cơ thể sinh ra đã có. Nhưng khi thấy được cảnh kia, hắn biết, đây là được truyền thừa. Sở Như Mộng nắm giữ Phượng Hoàng huyết mạch. Một trong những sinh vật cường đại nhất vũ trụ. Mặc dù không biết Sở Như Mộng tại sao lại đạt được nó, bởi vì cách đây mấy trăm vạn năm, Phượng Hoàng nhất tộc sớm đã biến mất khỏi vũ trụ này rồi. Nhưng điều đó cũng không thay đổi được việc hắn vẫn xem Sở Như Mộng như huynh đệ chí cốt.
Vừa rồi Sở Như Mộng là kích hoạt một phần tỷ uy lực Phượng Hoàng huyết mạch. Chiêu thức kia hắn vô cùng rõ ràng, năm đó ác niệm cũng bị một chiêu này đánh kém chút liền không thấy được ánh sáng. Nhưng hiện tại hắn chỉ mong Sở Như Mộng có thể bình an vượt qua một kiếp này.
Phượng hoàng chết đi, trùng sinh trong tro bụi. Dục hỏa trùng sinh cũng không phải nói chơi. Hơn nữa muốn trở thành chân chính phượng hoàng cần trải qua rất nhiều kiếp nạn. Đây không phải cái gì vận mệnh, mà là chỉ có từ trong cái chết tìm được trùng sinh, đó mới là phượng hoàng.