Chương 274: Sở Như Mộng thức tỉnh
"Thần địa?!". Lạc Cảnh Thiên giật mình hỏi.
"Ta cũng không chắc, bởi vì chúng rất lâu rồi chưa từng xuất hiện. Ta chỉ nghe qua cha ta nói thôi. Nhưng nếu là đúng, chúng hẳn là người của Thần địa. Theo mô tả vô cùng giống. Nhưng mà… chúng từ lúc nào sở hữu ma thú đông đảo như vậy?". Tuyết Băng Tâm nhíu mày đáp.
"Đúng, Sở Như Mộng đâu?". Lạc Cảnh Thiên lúc này mới giật mình quay qua nhìn mấy người Hạ Thần hỏi.
Hạ Thần, Lăng Thiên Sở cùng Đinh Tiểu Vân đột nhiên im lặng, không có ai lên tiếng.
"Ta hỏi các ngươi đây. Sở Như Mộng đâu?!". Lạc Cảnh Thiên quát lên.
"... Sở Như Mộng bị… bị một tên áo đen mang đi…". Hạ Thần cúi đầu nói.
"Đi bao giờ? Lúc nào?". Lạc Cảnh Thiên nộ khí dâng lên, hắn nắm lấy cổ áo Hạ Thần quát lớn.
"Có hơn ba giờ. Lúc đó chúng ta đang phòng thủ ma thú tấn công, Sở Như Mộng bế quan đột phá Thánh cảnh. Chỉ cần đột phá, như vậy chúng ta liền có thể chống cự được. Nhưng mà lúc đó đám người này xông vào, chúng ta bị vây ở đây, mà Sở Như Mộng thì bị bắt đi". Đinh Tiểu Vân hốc mắt đỏ lên nói.
"Khốn kiếp!". Lạc Cảnh Thiên tức giận mắng một câu, sau đó tại chỗ nhắm mắt lại. Ý thức xuất thể, đi vào một chiêu không gian khác. Tại nơi này, hắn đem toàn lực cảm ứng ra xung quanh.
Cách hoàng cung gần trăm vạn dặm, ngay cạnh bờ biển. Hắn thấy được một đạo khí tức quen thuộc. Ngay sau đó, ý thức nhập thể, hắn không chút do dự mở ra cổng không gian lao vào, biến mất tại chỗ.
Mấy người Dạ Vũ muốn đi theo, nhưng mà cổng không gian đột nhiên sụp đổ.
"Phía bắc!". Mộ Thanh Tuyết lập tức nói. Nàng có năng lực cảm ứng rất mạnh, đây là sự nhạy cảm của Xà tộc. Cho nên chỉ thông qua một tia khí tức nhỏ bé nàng liền nhận ra được vị trí của Lạc Cảnh Thiên.
"Để cho đám người Cung Bắc Hải ở lại trấn thủ Sở quốc, ma thú còn nhiều lắm. Ta cùng Tuyết Băng Tâm đi viện trợ lão đại". Dạ Vũ nói.
"Tốt. Ta đã biết". Mộ Thanh Tuyết gật đầu đáp.
Phía bắc bên bờ biển.
Lạc Cảnh Thiên vừa xuất hiện liền bị tập kích. Cho nên cổng thời gian chỉ duy trì được một giây liền sụp đổ. Hắn bị ba tên áo đen vây công. Thực lực đều mạnh ngang mấy người Mộ Thanh Tuyết.
Phanh phanh phanh!
Lạc Cảnh Thiên bị tập kích bất ngờ, chỉ có thể liên tục lùi lại phòng thủ. Mà ánh mắt hắn lúc này cũng thấy được phía xa, Sở Như Mộng đang bị giam trong một chiếc lồng treo trên thuyền ở ngoài biển. Xung quanh cũng có vài tên áo đen đang canh giữ.
Trong nháy mắt, ánh mắt hắn lạnh xuống.
Sở Như Mộng giống như là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, dù cho hoàn cảnh xung quanh thế nào cũng giấu không được vẻ đẹp do hắn toát ra. Lúc này Sở Như Mộng ngồi bên trong, phía sau lưng bị mấy tên áo đen dùng kim châm dài cả bàn tay đâm vào. Nó giống như là đang phong bế linh lực của hắn, khiến hắn không còn chút thực lực nào có thể dùng.
Lạc Cảnh Thiên hàm răng nghiến lại. Nội tâm lửa giận dâng lên tới mức cực cao. Hắn không giữ lại một chút nào.
Sau đó hắn liền lao về phía chiếc thuyền ở ngoài biển. Mà điều kỳ lạ là, những tên áo đen kia đột nhiên bay lên lùi lại phía sau như sợ Lạc Cảnh Thiên giết họ. Nhưng mà hiện tại lửa giận công tâm, hắn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp lao tới, Du Long Phiến xuất hiện trên tay chém đứt đôi chiếc lồng.
Đưa tay kéo Sở Như Mộng đứng dậy, nhìn thấy sau lưng những chiếc kim châm dài ngoằng kia, hắn nhíu mày một cái, sau đó đem nó rút ra khỏi người Sở Như Mộng.
Mà Sở Như Mộng lúc này cũng mở mắt. Hắn nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên liền thở ra một hơi, sau đó âm thanh vô lực lên tiếng.
"Ngươi đến cũng thật đúng lúc, trễ thêm vài giờ ta liền xong rồi".
"Đến lúc này cũng có thể nói đùa?". Lạc Cảnh Thiên có chút dở khóc dở cười. Đều rơi vào tình trạng này còn có tâm tư chơi nói đùa sao? Ngươi tâm cũng thật là đủ lớn.
Phập!
Ngay lúc này, biến cố phát sinh. Một thanh kiếm phá không mà đến đêm xuyên qua ngực Lạc Cảnh Thiên. Mũi kiếm xuyên qua trước ngực, máu tươi từ từ nhiễu xuống.
Xẹt!
Thanh kiếm rút ra, sau đó bay về phía sau.
Sở Như Mộng ánh mắt ác liệt nhìn qua liền thấy được một tên áo đen ngự không đứng cách đó chỉ có vài chục mét.
"Ngươi mẹ nó muốn chết!". Sở Như Mộng âm thanh phẫn nộ vang vọng ra xung quanh. Hắn lúc này mặc dù thực lực đã khôi phục, nhưng mà vẫn không có khôi phục tới đỉnh phong. Nhưng hắn cũng không có quản nhiều như vậy, hắn trực tiếp lấy ra song kiếm lao tới.
Tên áo đen kia nhếch miệng nói.
"Ngươi phản kháng vô ích. Tốt nhất nên từ bỏ dãy giụa đi tránh cho tăng thêm đau khổ".
Phanh! Phanh! Phanh!
Sở Như Mộng điên cuồng vung kiếm nhưng đều bị tên áo đen tránh đi.
Lạc Cảnh Thiên lúc này dưới sự trợ giúp của Hỗn Độn Châu cũng đã khôi phục lại một nửa thương thế. Một kiếm kia đêm xuyên qua trái tim của hắn, nếu không phải Hỗn Độn Châu hộ chủ, cái mạng nhỏ của hắn liền không có.
Nhìn thấy Sở Như Mộng liều mạng chém giết. Lạc Cảnh Thiên tranh thủ thời gian khôi phục lại thương thế. Sớm biết nên dẫn theo tiểu Nguyệt, có nha đầu đó bên cạnh cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.
Lúc này, Sở Như Mộng ra kiếm càng lúc càng kịch liệt. Hắn muốn tìm ra sơ hở của tên áo đen. Mà tên áo đen lúc này cũng bị Sở Như Mộng bức đến tức giận. Hắn một chiêu xuất ra muốn đem Sở Như Mộng đánh trọng thương. Nhưng cùng lúc đó, Sở Như Mộng ánh mắt loé lên.
"Chờ chính là lúc này, chết đi cho ta". Sở Như Mộng quát lớn.
Phanh!
Thiên Nữ Tán Hoa trong nháy mắt phát động. Tên áo đen ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có bị quét bay ta ngoài. Mà Sở Như Mộng cũng nhân cơ hội áp sát, một kiếm đâm xuyên qua cơ thể hắn, ghim chặt hắn lên một tầng đá san hô dưới nước.
Nhưng đổi lại, Sở Như Mộng cũng nhận một chiêu kia của tên áo đen, hắn hiện tại trọng thương rất nặng.
Sở Như Mộng lao ra khỏi mặt nước bay về phía Lạc Cảnh Thiên. Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy Sở Như Mộng trọng thương, ánh mắt hắn loé lên vẻ hàn quang, nhưng cũng biết tên kia đã chết nên không có phẫn nộ như vậy.
Nhưng mà lúc này, xung quanh xuất hiện những tên áo đen lúc trên thuyền, chúng không có công kích Lạc Cảnh Thiên hay Sở Như Mộng, mà là lao thẳng xuống biển. Lạc Cảnh Thiên nội tâm đột nhiên dâng lên một cỗ bất an, nhưng mà còn chưa kịp lên tiếng liền thấy được một bóng người khổng lồ từ dưới mặt nước nhô lên.
Nửa thân trên để trần, cánh tay tràn đầy cơ bắp. Trên mặt mang theo một cái mặt nạ kỳ dị. Nhưng đó cũng không phải điểm đáng chú ý. Mà điều đáng chú ý là, hắn cao phải tới 20 mét.
Đúng thế! Là cao tận 20 mét!
Bóng người kia vừa nhô lên liền dùng cánh tay khổng lồ của mình rút thanh kiếm trên ngực ra ném mạnh về phía Sở Như Mộng. Sở Như Mộng do trọng nên tốc độ phản ứng hạ xuống, chỉ kịp nghiêng người né tránh, nhưng mà vẫn bị thanh kiếm đâm sượt qua người.
Một mảnh da thịt tên lưng lộ ra, làn da trắng ngần mềm mại hiện lên một vết cắt dài từ vai tới eo vô cùng đáng sợ.
Tên khổng lồ kia tốc độ nhanh tới doạ người, cánh tay khủng bố của hắn đưa ra tóm lấy Sở Như Mộng, sau đó ném mạnh xuống.
Ầm!
Một cột sóng nước dâng lên. Lạc Cảnh Thiên nhìn Sở Như Mộng trôi nổi trên mặt nước, hắn khoé miệng rịn ra một tia máu tươi. Đây là do nộ hoả công tâm tạo thành. Mà lúc này, tên khổng lồ kia hai tay giơ lên, giữa hai tay hắn xuất hiện một quả cầu lửa khổng lồ sau đó ném mạnh về phía Sở Như Mộng.
Lạc Cảnh Thiên lúc này vội vàng bấm pháp quyết, trước người Sở Như Mộng xuất hiện một vòng sáng đem hoả cầu chặn lại. Nhưng mà giống như không cản được bao lâu.
Cắn răng một cái, Lạc Cảnh Thiên tay giơ lên bấm pháp quyết, có thể dùng mắt thường cũng thấy được sắc mặt của hắn chỉ trong nháy mắt biến thành trắng bệch.
Tinh Tú Hộ Mênhh trong nháy mắt phát động. Dưới thân Sở Như Mộng xuất hiện một vòng tròn ma pháp. Xung quanh hiện lên vài điểm sáng lao vào cơ thể của hắn, mà Sở Như Mộng lúc này đôi mắt cũng dần mở ra.
Cơ thể hắn dần dâng lên cao, tay vung lên một cái liền đánh bay hoả cầu. Lơ lửng giữa không trung, ánh mắt hắn sắc bén nhìn xuống. Ngay sau đó, sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh rực lửa.
Không, phải nói là một đôi cánh đan xen giữa hoả và thủy. Một bên cánh rực lửa, một bên lại mềm mại như nước. Ngay sau đó, một con phượng nguyên tố kết hợp giữa hoả và thủy xuất hiện phía sau lưng Sở Như Mộng. Nơ vỗ cánh một cái liền tạo ra một cơn sóng hoả thủy kết hợp lao về phía tên khổng lồ kia.
Những nơi đi quả chỉ để lại một mảnh tro tàn.
Lạc Cảnh Thiên khi thu triển ma pháp cứu Sở Như Mộng, hắn hiện tại sớm đã bất tỉnh nên không thấy được cảnh này. Nhưng mấy người Dạ Vũ vừa vặn chạy tới, chứng kiến một cảnh tượng hùng vĩ như thế. Cả hai đều kinh hãi đứng tại chỗ không dám nhúc nhích lấy nửa bước.
Uy lực kia thật quá đáng sợ. Đáng sợ đến mức họ không nổi lên nổi một tia ý thức phản kháng.