Chương 273: Thần địa sơ hiện
"Mẹ nó, quả nhiên là biến thái". Cung Bắc Hải lẩm bẩm nói.
Đám người đều tán đồng gật đầu.
Không phải sao? Tuổi tác không sai biệt nhau nhưng lại nắm giữ kỹ thuật chiến đấu điêu luyện tới mức này thì thật đúng là quái vật.
Huỳnh huỵch.
Ngay lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày nhìn qua liền thấy hai tên đệ tử Bách Long Sơn đang vội vã chạy tới.
"Các ngươi tới đây có chuyện gì?". Tuyết Băng Tâm nhíu mày hỏi.
Nơi này là tuyệt đối cấm người khác tiến vào, ngoại trừ mấy người Lạc Cảnh Thiên, ngay cả mấy vị trưởng lão cũng không thể đi vào. Đây là do Long chủ đích thân hạ lệnh. Cho nên thấy được hai người này, nàng khó hiểu hỏi.
"Băng Tâm sư tỷ, Long chủ cho gọi các ngươi tới có chuyện gấp". Tên đệ tử kia thở hổn hển noi.
"Chuyện gấp? Chuyện gì?". Mộ Thanh Tuyết đi tới hỏi.
"Tuyết sư tỷ, cái này ta không rõ. Nhưng mà hiện tại toàn bộ trưởng lão đều đã tập hợp tại Long Đầu. Họ đang chờ các vị sư huynh sư tỷ tới. Hơn nữa…".
"Hơn nữa cái gì?".
"Hơn nữa Long chủ nói, chuyện này có liên quan đến Cảnh Thiên sư huynh".
"Ta?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra. Sau đó sắc mặt hiện vẻ kỳ quái.
Chẳng lẽ có tin tức từ Thánh địa? Nhưng không đúng, thời gian này hắn nhận qua không ít tình báo từ Thánh địa. Lại không thấy có hành động gì. Như vậy là vì cái gì đây?!
"Đi thôi, ta cũng muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì". Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.
Rất nhanh, đám người liền trở lại Bách Long Sơn.
"Long chủ tiền bối, có chuyện gì rồi?". Lạc Cảnh Thiên tiến vào, nhẹ gật đầu với mấy vị trưởng lão khác, sau đó liền khó hiểu nhìn Long chủ hỏi.
"Ngươi… tự xem đi". Long chủ cầm lên một quyển da dê ném cho Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên tiếp lấy, sau khi mở ra xem. Nhưng sau đó, sắc mặt hắn trầm xuống. Nhíu mày nói.
"Chuyện này… Thánh địa không quản?".
"Chuyện này ta không rõ ràng, nhưng mà… ta nghĩ Thánh địa sẽ không ngồi nhìn như vậy. Hẳn là có nguyên do nào đó. Dù sao tứ đại đế quốc cũng là căn bản của Thánh địa. Mất đi tứ đại đế quốc chẳng khác nào mất đi nguồn cung cấp nhân tài cho họ". Long chủ cũng không rõ lắm.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?". Tuyết Băng Tâm truy hỏi.
Lạc Cảnh Thiên không nói gì, chỉ đưa quyển da dê cho nàng, sau đó liền quay người đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu???". Mộ Thanh Tuyết giật mình vô thức muốn kéo hắn lại, nhưng mà đáp lại nàng chỉ là một ánh mắt lạnh như băng.
Toàn bộ đám người đột nhiên cảm giác không khí xung quanh lạnh xuống. Lại nhìn phản ứng của Lạc Cảnh Thiên. Có thể biết được, tin tức kia cũng không phải tin tức tốt gì cho lắm.
Tuyết Băng Tâm sau khi đọc xong, sắc mặt cũng có chút biến đổi. Nàng nhìn xung quanh, không thấy được thân ảnh của Lạc Cảnh Thiên, sau đó nàng liền nhìn Long chủ hỏi.
"Cái này… Long chủ, ngài cho chúng ta xem cái này là vì…".
"Các ngươi đi đi, đừng để hắn đi một mình. Ta sợ có âm mưu nào đó sau chuyện này". Long chủ nói.
"Ta hiểu được". Tuyết Băng Tâm gật đầu, sau đó quay người rời đi. Mà những người khác cũng nhận được chỉ thị của Long chủ liền vội vàng đi theo.
"Long chủ, để bọn nhỏ đi như vậy… nếu như lỡ xảy ra chuyện gì…". Đại trưởng lão ngập ngừng nói.
"Ta biết. Nhưng mà chúng sớm muộn cũng sẽ đối mặt với bên ngoài. So với ở lại nơi này, bên ngoài mới là nơi chúng có thể tự do giương cánh. Bất quá… chỉ mong là ta nghĩ nhiều". Long chủ lắc đầu nói.
Đại trưởng lão như nghĩ tới cái gì, ông ta sắc mặt cũng biến đổi. Nếu thật như những gì ông ta nghĩ, chỉ sợ đám người Lạc Cảnh Thiên lần này sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Dù sao đám người kia quá thần bí, thần bí tới mức suốt mấy trăm năm qua họ cũng không phát hiện được tung tích.
…
"Rốt cuộc là có chuyện gì?". Mộ Thanh Tuyết gấp gáp hỏi.
"Sở quốc rơi vào ma triều. Quy mô vô cùng khủng bố, có trên trăm con cấp năm ma thú. Hơn nữa ẩn ẩn có cấp sau ma thú đứng sau lưng. Mà lại… trong tin có nói. Sở đế gặp nguy hiểm". Tuyết Băng Tâm nói.
"Thảo nào hắn lại vội vàng như vậy. Xem ra là lo lắng cho tình nhân của hắn". Mộ Thanh Tuyết bĩu môi nói.
"Đừng nói nhảm. Mau đuổi theo lão đại, đừng để hắn làm điều điên rồ. Mẹ nó, hơn trăm con cấp năm ma thú. Đây là muốn tận thế sao?". Dạ Vũ bực bội chửi một câu.
Hắn nghe qua không ít ma triều, nhưng nhiều lắm liền vài con. Tối đa cũng chỉ có 10 con là cao. Nhưng lần này lại tới hơn trăm con, đều ở đâu chui ra? Dưới đất sao?!
Rất nhanh mấy người họ liền đuổi kịp Lạc Cảnh Thiên.
"Lão đại, chờ chúng ta một chút". Phong Nhiên lớn giọng gọi.
Lạc Cảnh Thiên quay qua, thấy đám người Dạ Vũ chạy tới, hắn khẽ gật đầu, cũng không có nhiều lời. Lúc này tâm hắn loạn như ma.
Sở Như Mộng là huynh đệ của hắn. Là huynh đệ chí cốt của hắn, nếu Sở Như Mộng xảy ra chuyện gì, hắn không biết sẽ biến thành thế nào.
Tây Mạc Ma Tộc cách Sở quốc vô cùng xa. Nhưng là trên đường, Lạc Cảnh Thiên thông qua cổng không gian liên tục rút ngắn khoảng cách, nhưng cũng tốn tới tận vài ngày mới có thể đến nơi.
Đập vào mắt hắn là một mảnh hoang mạc, trên bầu trời ma thú gào thét, dưới mặt đất tràn đầy thi thể ma thú lẫn nhân loại hòa vào với nhau. Phía xa vang lên từng đợt âm thanh kêu gào, phẫn hận cùng tiếng chém giết.
Làm sao lại biến thành thế này?!
Lạc Cảnh Thiên bàn tay nắm chặt, móng tay đều bấm vào thịt chảy máu, nhưng hắn hiện tại đã không còn quan tâm. Hắn hiện tại chỉ muốn biết Sở Như Mộng đám người còn sống hay không.
Xẹt!
Lạc Cảnh Thiên lao vào trong thành, bên trong ma thú gần như bao phủ khắp nơi. Thấy được Lạc Cảnh Thiên, chúng đều ồ ạt hướng về phía hắn đánh tới.
Oanh!
Chân dậm đất một cái, một trận sóng xung kích bắn ra xung quanh quét sạch mọi ma thú cấp bốn trở xuống. Mấy người Dạ Vũ cũng không kịp tránh né, thậm chí Phong Nhiên còn bị quét một cái kém chút bị thương.
"Mẹ nó, lão đại hiện tại thật dọa người". Cung Bắc Hải vỗ vỗ ngực kinh hãi nói.
"Đừng nói nhảm, chia ra dọn dẹp ma thú, Dạ Vũ, ta, ngươi cùng Mộ Thanh Tuyết theo lão đại tới hoàng cung".
Lạc Cảnh Thiên tốn một chút thời gian liền chạy tới hoàng cung. Nhưng mà hắn vốn cho rằng đây là một đợt ma triều ngẫu nhiên bộc phát, nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn biết đây không phải.
Trên thân những con ma thú cấp bốn cấp năm đều có một tên áo đen đeo mặt nạ. Mà chúng hiện tại đang vây công lấy đám người bên dưới. Lạc Cảnh Thiên có thể thấy rõ ràng có mấy người bên dưới là người hắn biết.
Hạ Thần, Lăng Thiên Sở cùng Đinh Tiểu Vân.
Không nói hai lời, Lạc Cảnh Thiên lập tức sử dụng toàn lực. Chỉ trong vài giây, trên chiến trường liền tổn thất trên một nửa những tên áo đen.
"Lạc Cảnh Thiên? Ngươi mẹ nó cuối cùng cũng tới". Hạ Thần thấy được Lạc Cảnh Thiên, tại chỗ kích động quát lên.
Phanh!
Nhưng mà một giây sau, một tên áo đen cho hắn một quyền đem hắn đánh bay.
"Cá lọt lướt? Thực lực có chút mạnh". Một tên áo đen lẩm bẩm.
"Các ngươi là ai?!". Lạc Cảnh Thiên âm thanh âm trầm vang lên.
Những người này thực lực đều là bán thánh. Hơn nữa nhân số ở đây cũng có tận vài chục tên. Một thế lực hùng hậu như vậy hắn không thể nào không biết tới. Nhưng mà tronng ấn tượng của hắn lại không nhớ được trên thế giới có thế lực này.
Lại nắm giữ nhiều ma thú làm tọa kỵ như vậy?!
"Lão đại, chúng ta tới". Dạ Vũ bay tới lớn giọng kêu lên.
"Một tên cũng không để lại". Lạc Cảnh Thiên âm thanh tràn đầy sát khí vang lên.
"Rõ!".
Mấy ngươi Dạ Vũ lập tức động thủ.
Những tên áo đen liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời rút lui. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt híp lại.
Muốn chạy? Đừng có mơ!
Tay hắn giơ lên bấm pháp quyết, một cái pháp võng vô hình tạo thành trong bán kinh một dặm. Những tên áo đen trong nháy mắt bị ngăn cản, một tên cũng chạy không thoát.
Tốn không tới vài phút, đám người áo đen liền bị toàn diệt, chỉ còn sót lại một tên sống sót.
"Các ngươi là ai?". Lạc Cảnh Thiên nắm lấy cổ áo của một tên áo đen quát hỏi.
"Ha ha, các ngươi… sớm muộn… cũng sẽ… trở thành… chúng… ta".
Dứt lời, tên áo đen kia liền chết.
Lạc Cảnh Thiên nhíu mày, đưa tay kéo mặt nạ của chúng xuống, nhất thời Lạc Cảnh Thiên liền ngẩn ra.
Khuôn mặt này rất quái dị, nhìn giống như da bọc xương, nhưng mà lại lộ ra một tia tà khí. Khóe miệng chảy ra máu đen, hiển nhiên là đã nuốt thuốc độc tự sát.
"Đây là… người của thần địa?". Tuyết Băng Tâm biến sắc thất thanh kêu lên.