Chương 272: Ngươi tự cầu phúc đi

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 272: Ngươi tự cầu phúc đi

Chương 272: Ngươi tự cầu phúc đi

"Ha ha, vừa mới không phải mạnh miệng lắm sao? Sao bây giờ lại im re như thế? Sợ?". Mộ Thanh Tuyết cười trên nỗi đau của người khác, nhìn Lôi Cương cùng Ngưu Đại Lực cười ha hả nói.

"Tốt, ta giới thiệu cho các ngươi, đây là Bách Hoa, trong vòng một tháng tới họ sẽ là người huấn luyện cho các ngươi. Mỗi ngày các ngươi phải dùng 16 tiếng cùng họ huấn luyện. Nội dung huấn luyện rất đơn giản, các ngươi không được sử dụng linh lực, cũng không được sử dụng sức mạnh thân thể vượt trội. Chỉ có thể dựa vào giác quan cùng vận dụng sức mạnh ở mức độ Tử Linh cảnh sơ kỳ".

"Nội dung huấn luyện rất đơn giản, ta sẽ chế tạo ra một tràng cảnh giả tạo, mỗi ngày sẽ biến đổi thành một địa hình khác nhau. Các ngươi ở bên trong sẽ liên tục bị Bách Hoa tiến hành ám sát. Đừng lo lắng bị thương, cũng không cần sợ ra tay quá nặng. Bởi vì tiểu Nguyệt sẽ tiến hành trị thương sau mỗi lần huấn luyện. Cho nên, các ngươi hiểu ý ta chứ?".

Bách Hoa không đáng sợ, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên nói là muốn để Bách Hoa dạy họ cách sử dụng kỹ xảo giết người. Như vậy kết quả thế nào? Họ thua là điều chắc chắn, nói về vận dụng kỹ xảo, họ làm sao vượt qua được sát thủ? Càng đừng nói tới Bách Hoa.

Nghĩ tới những gì mình nói về họ, Lôi Cương cùng Ngưu Đại Lực mồ hôi chảy đầy lưng.

Thời gian tới thực sự không cách nào qua.

"Cái đó… lão đại, có thể hay không…". Lôi Cương chậm chạp không nói.

"Muốn không cần huấn luyện? Có thể, chỉ cần sau này ngươi gặp các nàng liền nhất định phải vòng đường khác đi. Nếu có người khác ở đó nhất định phải cúi đầu chào rồi mới được đi". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

"Ha ha, ta còn tưởng thế nào, chỉ như vậy?". Lôi Cương cười lớn nói.

Hắn trốn trong nhà không phải liền xong chuyện?!

"Tốt, Y Y, sau này ngươi mỗi ngày 12 tiếng dẫn Bách Hoa đi dạo một vòng Bách Long Sơn, Kim Cương Tộc cùng Ngưu tộc. Dù sao họ cũng tới tuổi nên lập gia đình, để họ đi nhìn xem người nào vừa mắt". Lạc Cảnh Thiên nhìn Lạc Thiên Y nói.

Nghe vậy, Lôi Cương mặt đen lại. Cái này làm cũng quá tuyệt chứ? Đại ca, ngươi muốn đem ta bức đến đường cùng sao?!

"... Ta huấn luyện còn không được sao? Lão đại, cầu buông tha". Lôi Cương lập tức sợ.

Nếu Lạc Cảnh Thiên thật làm như vậy, tấm mặt mo của hắn thật không biết giấu đi nơi nào.

Mẹ nó, không phải chỉ là huấn luyện sao? Tới a. Ai sợ ai?!

"Như vậy tốt nhất. Bách Hoa, các ngươi nghe cả rồi chứ? Sau này chiếu cố thật tốt Lôi Cương thiếu gia cho ta". Lạc Cảnh Thiên lớn giọng nói.

"Vâng thua chủ nhân". Bách Hoa đám người lập tức lớn giọng đáp trả.

Dạ Vũ đưa tay vỗ vỗ bả vai Lôi Cương, sau đó dùng giọng nói thấm thía nói.

"Ngươi tự cầu phúc đi".

"Đừng nghĩ quẩn". Mộ Thanh Tuyết dùng ánh nhìn thương hại nhìn Lôi Cương nói.

"Nam nhân liền nên đối mặt với tật phong. Cố lên, ta coi trọng ngươi". Tuyết Băng Tâm nhịn cười nói.

Mỗi người đều dành cho Lôi Cương một lời "chúc phúc". Lôi Cương mặt đen như đít nồi, chỉ có thể im lặng tiếp nhận.

Sau đó…

Mỗi ngày, đám người Lôi Cương giống như là trải qua địa ngục. Trên thân mỗi người không có dưới 20 vết dao liền không phải bình thường. Thậm chí ngày đầu tiên Lôi Cương trên thân xuất hiện hơn 100 vết dao. Không sai, chính là hơn 100 vết. Gần như toàn bộ Bách Hoa đều đối xử với hắn đặc biệt "chiếu cố". Chỉ có thể dùng một từ "thảm", hai từ chính là "quá thảm", ba từ chính là "vô cùng thảm", bốn từ "vô cùng thê thảm".

Trên thực tế, Lạc Cảnh Thiên nhắm vào Lôi Cương không phải do những lời hắn nói. Quen biết nửa năm, hắn biết mặc dù họ ngoài miệng nói một chút những trong lòng cũng không có ý xấu gì.

Đó là vì Lôi Cương mặc dù thân thể mạnh, nhưng tốc độ phản ứng thật quá chậm. Chậm đến mức Lạc Cảnh Thiên đều không đành lòng nhìn thẳng. Ngưu Đại Lực còn dễ nói, còn có chút lí trí đi phân tích điểm yếu của mình, mà Lôi Cương thì đơn thuần một khi điên lên là mất hết lí trí.

Cho nên hắn mới lợi dụng điểm này ép hắn phát điên. Chỉ có ở biên giới điên cuồng tới cực hạn hắn mới có thể tỉnh táo mà đối mặt hết thảy.

Đúng như những gì hắn dự đoán, Lôi Cương tốc độ tiến bộ so với những người khác mặc dù chậm hơn, nhưng mà hắn lấy được lại so với những người khác gần như gấp đôi.

Cho dù là hiện tại cùng những người khác chiến đấu hắn cũng sẽ không thua cho ai.

Có thể nói chỉ dùng hơn một tháng lại có thể đạt tới hiệu quả này, những người này quả thật vô cùng ưu tú.

Lại thêm một tháng sau...

"Lão đại, nếu không chúng ta so bài chiêu?". Dạ Vũ nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Sau khi huấn luyện kết thúc, mấy người Dạ Vũ lực chiến đấu tăng lên theo cấp số nhân. Hiện tại họ có lòng tin chỉ cần ngang cấp họ liền không thua cho bất kỳ người nào, bao quát cả Lam Khả Vi. Cho nên Dạ Vũ liền lấy dũng khí khiêu chiến hắn.

"Lại ngứa da rồi?". Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.

"Không không không, lão đại ngươi hiểu lầm. Ta chỉ muốn so về kỹ xảo, những thứ khác liền thôi đi". Dạ Vũ lập tức xua tay nói.

Nói đùa, dù hắn có thực lực đánh bại Lạc Cảnh Thiên, nhưng hắn dám khẳng định mình sẽ rất thảm. Lạc Cảnh Thiên chiêu thức ẩn chứa tầng tầng lớp lớp cạm bẫy phía sau, vô ý một chút liền vạn kiếp bất phục.

Hắn cũng không muốn bị ngược, bởi vì Lạc Cảnh Thiên đánh không chỉ là thực lực, còn áp dụng cả trí thông minh vào. Hắn quả thật bị hố đến sợ rồi.

"Ha ha, Dạ Vũ ngươi thứ nhát gan. Chỉ có thể dám khiêu chiến kỹ xảo chiến đâu? Có phải nam nhân hay không?". Lôi Cương cười ha hả nói.

"Ta có phải nam nhân hay không ngươi đưa nữ nhân ngươi qua đây ta thử cho ngươi xem". Dạ Vũ trợn mắt đáp.

"Ha ha, ta chưa có nữ nhân. Nữ nhân nào có chiến đấu chơi vui". Lôi Cương khinh bỉ đáp.

"Ngươi một cái độc thân cẩu... không, là độc thân khỉ biết cái gì? Một thân cơ bắp, cũng chỉ có mấy bà mập mới vừa mắt ngươi thôi". Ngưu Đại Lực đâm chọc một câu.

"Đều im lặng, không thấy lão đại còn chưa lên tiếng sao?!". Cung Bắc Hải trầm giọng nói.

"Khiêu chiến kỹ xảo của ta? Tốt thôi. Như vậy ta cùng ngươi chơi một chút". Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười hiền hoà nói.

"Ngươi tự cầu phúc đi". Tiêu Nhược Thủy khẽ lắc đầu nói.

Dạ Vũ nhíu mày, mặc dù nghe được lời nói của Tiêu Nhược Thủy nên nội tâm có chút sợ, nhưng mà hắn vẫn muốn xem mình cùng Lạc Cảnh Thiên cách biệt như nào.

"Lạc Cảnh Thiên hắn rất mạnh sao?". Tuyết Băng Tâm thấp giọng hỏi.

"Hắn? Lực lượng không mạnh, nhưng... về phần chơi kỹ xảo, hắn một người có thể đánh gục toàn bộ Bách Hoa. Ngươi cứ nói đi?!". Tiêu Nhược Thủy cười đáp.

"Mạnh như vậy?".

"Bách Hoa là do Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Thiên Y đồng thời dạy bảo. Ta chỉ phụ trách quản lý. Các ngươi ngay cả Bách Hoa cũng đánh không lại, chỉ có thể cố định phòng thủ cũng dám đi khiêu chiến hắn? Hắn trước kia mỗi ngày đều dùng Bách Hoa làm luyện tập. Một mình hắn thậm chí có thể thay thế toàn bộ Bách Hoa. Ngươi cho rằng đây là nói đùa sao?".

"... Mẹ nó, làm sao biến thái như vậy?". Tuyết Băng Tâm nhịn không được nói tục một câu.

Nàng vốn muốn nhân cơ hội báo thù một lần, nhưng xem ra không có cơ hội này rồi.

Dạ Vũ khiêu chiến Lạc Cảnh Thiên, nhưng chưa đầy một phút, trên người Dạ Vũ liền xuất hiện hơn trăm vết cắt. Chỉ là sượt qua da, chảy chút máu. Nhưng mà nhìn có chút doạ người. Dạ Vũ đứng ngơ ngác tại chỗ không hiểu mình làm sao thất bại.

Rõ ràng hắn cùng 10 tên nữ tử Bách Hoa cũng có thể phòng thủ không một lỗ thủng. Nhưng đối mặt với Lạc Cảnh Thiên, hắn chỉ chống được hai chiêu. Sau đó liền ngay cả bóng người Lạc Cảnh Thiên ở đâu hắn cũng không thấy được trên thân liền xuất hiện vết cắt.

Cũng không phải Lạc Cảnh Thiên dùng ma pháp đặc thù gì, hắn chỉ lợi dụng tầm nhìn điềm mù cùng những sơ hở mà Dạ Vũ lộ ta tiến hành đánh lén mà thôi.

Trên phương diện lực lượng hắn không bằng ai, nhưng về mặt kỹ xảo cũng chẳng ai bằng hắn. Đây chính là pháp sư tổ truyền tay nghề kỹ xảo phòng thân hơn vạn năm. Làm sao có thể yếu được.

Đám người nhìn thấy cảnh này đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Vốn cho rằng Dạ Vũ đã rất mạnh, nhưng khi chứng kiến thân thủ của Lạc Cảnh Thiên, họ mới biết hắn khủng bố thế nào.

Có loại thân thủ này, ngươi xác định hắn không phải sát thủ? Chiêu chiêu chí mạng, tấn công đều là sơ hở, vị trí đứng luôn thuộc về điểm mù của mục tiêu, hơn nữa khí tức trên thân ẩn dấu đến cực kỳ hoàn mỹ.

Ngươi mẹ nó đùa ta?!

Cái này đánh thế nào???.

"Các ngươi về mặt khác còn có thể vượt qua hắn, nhưng về mặt kỹ xảo chiến đấu, các ngươi tốn thêm trăm năm nữa cũng đuổi không kịp. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú đến mức ta nhìn không hiểu chứ đừng nói các ngươi". Lạc Thiên Y lên tiếng.

Nàng ánh mắt rất chuẩn, bản thân nàng nếu chỉ dựa vào kỹ xảo thắng Lạc Cảnh Thiên cũng làm không được chứ đừng nói mấy người này. Nàng nhưng là sống hơn ngàn năm, kinh nghiệm so với ai cũng phong phú hơn rất nhiều, cho nên nàng biết rõ Lạc Cảnh Thiên khủng bố tới mức nào.