Chương 271: Họa từ miệng mà ra

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 271: Họa từ miệng mà ra

Chương 271: Họa từ miệng mà ra

Nghĩ không ra Lạc Thiên Vũ tại sao làm vậy hắn liền dứt khoát không nghĩ. Tiếp đó hắn liền bắt đầu kế hoạch của mình…



Chớp mắt, nửa năm trôi qua.

Phanh! Phanh! Phanh!

Từng âm thanh quyền kích va chạm vang lên, xung quanh đất đá vỡ vụn từng mảnh, sau một lúc, bụi mù tán đi.

"Lão đại, thấy ta thế nào? Tiến bộ hơn nhiều chứ?". Lôi Cương vẻ mặt hưng phấn nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Không tệ lắm, so với nửa năm trước, lực lượng thân thể của ngươi mạnh hơn khoảng hai lần, linh lực cũng tăng không tệ. Nhưng mà điều làm ta ngạc nhiên là ý chí lực của ngươi lại mạnh hơn gấp ba lần. Không tệ". Lạc Cảnh Thiên gật gù nói.

Nửa năm qua, hắn mỗi ngày đều tìm một người tỉ thí, đương nhiên mục đích chính là để rèn luyện bọn họ. Họ có thiên phú, có nghị lực. Thiếu chỉ là hoàn cảnh. Cho nên vì điểm này, hắn lợi dụng không gian kính cùng ma lực của mình đi bù đắp cho họ.

Vẻn vẹn nửa năm hắn liền chinh phục tất cả mọi người. Ban đầu họ còn cho rằng Lạc Cảnh Thiên là muốn nhục nhã bọn họ, bởi vì mỗi lần kết thúc kết cục của họ đều rất thảm. Nhưng mà sau nhiều lần họ nhận ra thực lực của mình ngày một gia tăng. Cho nên họ đối với Lạc Cảnh Thiên rất là nể phục. Ngay cả Tuyết Băng Tâm cùng Dạ Vũ đối với Lạc Cảnh Thiên không có thiện cảm thì hiện tại cũng thay đổi 180 độ.

Nhất là Tuyết Băng Tâm, mặc dù ngoài miệng nhiều lúc đôi co cãi vã, nhưng thực tế nàng lại vô cùng nghe lời Lạc Cảnh Thiên. Cho nên những người khác đều cho rằng Lạc Cảnh Thiên cùng Tuyết Băng Tâm có tình cảm với nhau, nhưng mà thực sự thì Tuyết Băng Tâm đối với Lạc Cảnh Thiên chỉ như đối với một vị ca ca mà thôi. Lạc Cảnh Thiên cũng vậy.

"Hừ, thực lực tăng lên được một chút liền không biết trời cao đất rộng". Tuyết Băng Tâm bĩu môi nói.

"Hắc. Nếu không người tới cùng ta đánh một trận?". Lôi Cương cười lạnh nói.

"Ha ha, ngươi quên một tháng trước bị hành hạ thế nào rồi? Đừng nói ngươi, ngay cả Dạ Vũ hiện tại chỉ sợ cũng không dám nói có thể đánh bại nàng, chỉ bằng ngươi?". Mộ Thanh Tuyết khinh bỉ đáp.

"Ngươi cũng không khá hơn chút nào". Lôi Cương lập tức đáp trả.

"Các ngươi náo đủ chưa? Đều bao lớn? Làm sao trẻ con như vậy?". Ngưu Đại Lực lên tiếng.

"Ngươi tên to xác câm miệng cho ta, nơi nào tới lượt ngươi lên tiếng? Quên mình bị hành hạ thế nào rồi?". Phong Nhiên đâm chọt một câu.

"Ha ha, chẳng qua chỉ biết chạy là giỏi, có ngon tới cứng đối cứng?". Ngưu Đại Lực lạnh lùng đáp.

"Uy, cái đó gọi là bản lĩnh. Ngươi đuổi không kịp còn không cho người khác chạy? Dựa vào cái gì?". Thiên Ảnh cười nói.

"Các ngươi đủ. Quên hôm nay tới đây làm gì rồi?". Mạc Uyển bực bội nói.

"Hừ, nếu không phải ngươi có lão đại làm chỗ dựa, ta đảm bảo đánh nổ ngươi". Ngưu Đại Lực trừng mắt nói.

"Ngươi là ghen ghét sao?". Dạ Vũ hài hước hỏi.

"Hắn không phải ghen ghét, mà là hâm mộ. Hẳn là hôm mộ tiểu Uyển được lão đại chăm sóc". Cung Bắc Hải âm dương quái khí nói. Giống như đang ám chỉ Ngưu Đại Lực có tình cảm với Lạc Cảnh Thiên.

Mà đến nước này, Lạc Cảnh Thiên thật nhịn không nổi nữa.

"Tốt, đừng tranh cãi. Đều muốn trải nghiệm lại địa ngục tẩy lễ sao?". Lạc Cảnh Thiên đỡ trán lớn giọng nói.

Mặc dù hắn có thể khiến thế hệ trẻ tuổi Thập Tông chịu phục, nhưng mà những người này cũng quá có thể nói. So với Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở đều nói nhiều hơn.

Cho nên, mỗi khi bị làm phát bực, hắn liền đem mấy người gây chuyện ném vào không gian kính, dùng ảo cảnh cùng ma lực chế tạo ra một cái địa ngục phiên bản lỗi. Tuy rằng không có như bản chính, nhưng mà sự đáng sợ vẫn không kém. Cho nên những người này rất sợ hãi khi bị chịu hình phạt như vậy. Cả đám đều lập tức ngậm miệng.

"Các ngươi cũng thật là. Để ta nói thế nào các ngươi đây? Đường đường là đệ tử Thập Tông, Bách Long Sơn thập đại cao thủ đứng đầu. Làm sao gặp mặt đều thích tranh cãi? Người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì?".

"Hắc hắc, còn không phải có lão đại ngươi sao?". Lôi Cương cười ha hả nói.

"Thật đúng là có thể liếm. Liếm chó chết không yên lành". Mộ Thanh Tuyết khinh bỉ nói.

"Tới đánh một trận a. Ta mẹ nó nhịn ngươi lâu rồi". Lôi Cương tức giận quát.

Phanh!

Mộ Thanh Tuyết không nói hai lời, chiếc đuôi giơ lên quất đi qua. Lôi Cương ngay lập tức bị quất bay vài chục mét, sau đó mới dần hạ xuống trượt trên mặt đất thêm vài mét nữa.

Gầm!

Lôi Cương bạo nộ, hắn rống giận một tiếng lao lên, nhưng mà ngay khi nhảy lên cao chuẩn bị đáp xuống, cách Mộ Thanh Tuyết chỉ còn vài mét Lạc Cảnh Thiên liền động.

Phanh!

Vận Mệnh Chi Trượng trong nháy mắt xuất hiện trong tay, hắn dậm lên đất một cái, một làn sóng xung kích phát ra kích bay Lôi Cường cùng đẩy lùi đám người khác.

"Điếc cả sao?". Lạc Cảnh Thiên tức giận quát lớn.

"Lão đại, hạ hỏa, hạ hỏa. Đừng tức giận". Dạ Vũ vội lên tiếng.

Lôi Cương cùng Mộ Thanh Tuyết lúc này cũng không còn dám náo loạn nữa, họ nhìn ra Lạc Cảnh Thiên thật sự có điểm tức giận. Cho nên họ cũng không muốn đi trải nghiêm địa ngục tẩy lễ. Đi một lần họ sợ tới già rồi.

"Lão đại, ngươi hôm nay gọi chúng ta tới là có chuyện quan trọng sao?". Cung Bắc Hải hiếu kỳ hỏi.

Dù sao nửa năm qua, Lạc Cảnh Thiên luôn là đơn độc huấn luyện một người một tuần. Chưa bao giờ tụ tập họ lại cùng một chỗ, cho nên họ đều vô cùng hiếu kỳ.

"Hôm nay gọi các ngươi tới là muốn huấn luyện các ngươi một lần sau cùng". Lạc Cảnh Thiên nhìn họ nói.

"Lão đại ngươi…". Tuyết Băng Tâm giật mình.

"Đừng hiểu lầm. Cũng không phải do các ngươi làm cái gì, mà chẳng qua ta không còn cái gì cần phải dạy cho các ngươi. Sức chịu đựng, tâm tính, sức bền, kháng đòn… những thứ này ta đều đã dạy cho các ngươi. Thiên phú các ngươi có đủ, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể tăng lên những thứ này đến mức đỉnh phong. Cho nên ta cũng không cần tốn thời gian dạy thêm cho các ngươi cái gì". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Vậy hôm nay…". Dạ Vũ nghi ngờ hỏi.

"Như đã nói, các ngươi mặc dù đã có rất nhiều, nhưng thiếu duy nhất chính là kỹ xảo. Mất đi ma lực, thân thể suy yếu, các ngươi cũng sẽ mất đi những thứ có thể dựa vào. Mà hôm nay ta muốn dạy cho các ngươi kỹ xảo đi vận dụng năng lực của chính các ngươi như thế nào. Nhược Thủy, dẫn người tới". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

Tiêu Nhược Thủy đột nhiên xuất hiện, mang theo phía sau trăm tên nữ tử yêu tộc, mỗi người đều có thực lực Tử Linh cảnh sơ kỳ. Thực lực rất yếu, ít nhất so với độ tuổi của họ, ở độ tuổi này, thực lực như thế không tính là mạnh. Hơn nữa cũng có thể nhìn ra thiên phú của họ… có chút kém cỏi.

"Hắc hắc, lão đại, ngươi nói kỹ xảo, sẽ không phải là…". Ngưu Đại Lực cười bỉ ổi hỏi.

Bốp!

Hắn chưa dứt lời liền lập tức nhận được một cái tát, Ngưu Đại Lực giật mình nhìn qua liền thấy được Lạc Thiên Y không biết xuất hiện từ lúc nào. Người đánh hắn chính là nàng. Nhưng mà nhìn thấy người là Lạc Thiên Y, vốn dĩ Ngưu Đại Lực muốn nổi giận lại lập tức tịt ngòi.

Đừng đùa. Lạc Thiên Y thực lực nhưng là cùng đại trưởng lão Bách Long Sơn chia năm năm. Không phải tên tép riu như hắn có thể địch lại, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Biết vì sao đánh ngươi không?". Lạc Cảnh Thiên nhịn cười hỏi.

"Ta… không biết".

"Nếu đổi lại là người khác, nàng sẽ không đánh ngươi, thậm chí cũng không thèm động tới ngươi. Bởi vì nói ra lời này, người đó sớm đã chết. Biết những người kia là ai sao?".

"Lão đại, ngươi đừng nói với ta những người đó đều là người của ngươi a". Lôi Cương khoa trương hỏi.

"Ta cũng không phải ngựa giống, cho ngươi 100 người này ngươi chịu nổi không?". Lạc Cảnh Thiên trợn mắt nhìn.

"Chỉ đùa một chút, lão đại ngươi đừng giận. Nhưng mà mấy người này là…". Lôi Cường cười hỏi.

"Hắc Y. Bách Hoa!". Lạc Thiên Y liếc mắt lạnh nhạt đáp.

Phốc!

Lôi Cương cùng Ngưu Đại Lực kém chút phun ra một ngụm máu.

Hắc Y không cần phải nói, đó là tổ chức sát thủ nổi danh đại lục, do chính Lạc Thiên Y đứng đầu. Họ đương nhiên là biết.

Mà Bách Hoa chính là một nhánh bên trong Hắc Y, là một đám nữ tử vô cùng khủng bố. Thực lực không cao nhưng mà số người họ giết so với những người hai người họ nhìn thấy còn nhiều hơn.

Hơn nữa tin tức này còn chính là do gia tộc của họ tìm được, hơn nữa còn là sự thật. Bách Hoa khủng bố không phải ở thực lực, mà là ở họ lợi dụng đủ mọi nhân tố xung quanh, bao quát nhan sắc của chính mình, lợi dụng tất cả mọi thứ để giết chết người cần ám sát.

Xuất thân của Bách Hoa họ biết, mặc dù họ không kỳ thị gì, nhưng mà những nhiệm vụ mà Bách Hoa làm không thiếu những… chuyện kia. Cho nên khi biết thân phận của trăm vị nữ tử này, lại thêm những tin tức họ biết về Bách Hoa. Có thể nói những nữ tử này giống như độc xà, lúc cần thì giống như một con mèo nhỏ quấn lấy ngươi, chiều lòng ngươi. Lúc không cần liền một ngụm cắn chết ngươi.

Lôi Cương cùng Ngưu Đại Lực khẽ rùng mình. Mình vậy mà lại đi nói Lạc Cảnh Thiên muốn để mấy nữ tử này giúp họ "luyện kỹ xảo". Đây mẹ nó không phải là tự tìm phiền phức sao?!

Mặc dù Bách Hoa không làm gì được họ, nhưng cũng phải nhìn chủ nhân họ là ai.

Mẹ nó, quả nhiên họa từ miệng mà ra.