Chương 270: Lạc Thiên Vũ hứa hẹn

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 270: Lạc Thiên Vũ hứa hẹn

Chương 270: Lạc Thiên Vũ hứa hẹn

"Ngươi rảnh rỗi tới mức không có chuyện gì làm hay sao mà lại tới đây gây chuyện?". Lạc Thiên Vũ trừng mắt nhìn Lạc Thiên Ân hỏi.

"Đại trưởng lão ta...".

"Ta ta cái gì? Ngươi nhìn mình một chút, năm nay gần 30 tuổi, tài nguyên so với Lạc Cảnh Thiên còn nhiều hơn. Nhưng hiện tại thực lực lẫn tâm tính đều không bằng hắn, còn có mặt mũi tới gây sự? Không mắt mặt sao?". Lạc Thiên Vũ lạnh lùng nói.

"Đại trưởng lão, ta không phải ghen ghét hắn, mà chẳng qua cảm thấy không công bằng. Hắn chỉ là một đứa con nuôi, hắn vì Lạc gia làm qua cái gì? Lạc gia bỏ ra một cái cao cấp di tích cho hắn, hắn xứng đáng sao?". Lạc Thiên Ân không phục nói.

"Hắn xứng hay không tộc lão tự biết quyết định, ngươi không có tư cách lên tiếng. Hơn nữa, dù cho ngươi thấy hắn khó chịu, trực tiếp khiêu chiến đánh một trận là được. Nhưng ngươi đây? Đi bắt nạt một cái nha đầu, rất vinh quang nhỉ? Sợ đánh không lại hắn nên dùng người xung quanh hắn làm vật chút giận?".

"Lạc Thiên Y cùng Tiêu Nhược Thủy sao ngươi không tìm hai người họ mà lại đổ lên đầu tiểu Nguyệt? Cảm thấy nàng dễ bắt nạt nhất sao?". Lạc Thiên Vũ quát lên.

"Ta... ta không có". Lạc Thiên Ân bối rối nói.

"Không có? Vậy ta hỏi ngươi tiểu hưởng qua một phần tài nguyên hay tiêu tốn một cái kim tệ nào của Lạc gia hay chưa? Lạc Cảnh Thiên nói nàng là tam tiểu thư Lạc gia thì thế nào? Ảnh hưởng tới danh tiếng hay lợi ích gì của Lạc gia sao? Hắn nhận nàng là muội muội thì cùng ngươi có quan hệ gì mà ngươi nhảy ra kiếm chuyện?".

Lạc Thiên Ân trầm mặc không nói.

Hắn có thể nói thế nào? Hắn chỉ là nhìn Lạc Cảnh Thiên khó chịu, vì từ khi Lạc Cảnh Thiên đến, mọi danh tiếng đều bị cướp đi, cho nên hắn không phục mà thôi.

"Quên tổ huấn của Lạc gia là gì rồi? Nói cho ta biết, điều thứ hai và thứ ba trong tổ huấn là gì?". Lạc Thiên Vũ quát lên.

"Không được nội chiến, không được dùng lớn bắt nạt nhỏ". Lạc Thiên Ân lập tức đáp.

"Ngươi nói xem ngươi làm thế đúng hay sai?".

"Nhưng... nàng không phải người Lạc gia...".

Phanh!

Lạc Thiên Ân còn chưa nói xong liền nhận lấy một cái tát.

"Ngươi điếc? Lạc Cảnh Thiên hắn nhận nàng là muội muội, cho nên Vũ Quân là cha nàng, Phùng Nguyệt là mẹ nàng. Ngươi lại nói nàng không phải người Lạc gia? Chưa nói tới chuyện khác, Lạc Cảnh Thiên hắn là Lạc gia đại thiếu gia. Có tư cách đại diện Lạc gia quyết định một số việc. Hắn nói tiểu Nguyệt là Lạc gia tam tiểu thư thì làm sao?". Lạc Thiên Vũ quát.

"Không... không sao...". Lạc Thiên Ân cúi đầu đáp.

"Cho ta cút trở về bế quan nửa tháng, trong nửa tháng tới dám ra cửa nửa bước thì ngươi tự biết hậu quả". Lạc Thiên Vũ trầm giọng nói.

"Vâng, đại trưởng lão". Lạc Thiên Ân mặt như tro tàn cúi đầu rời đi.

Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn sự việc xảy ra, hắn biết rõ mục đích Lạc Thiên Vũ làm như vậy là có ý gì. Cho nên hắn đối xử với chuyện này vô cùng nhạt.

"Tiểu Thiên, ở nơi này quen thuộc không?". Lạc Thiên Vũ lúc này quay qua nhìn Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Đại trưởng lão, ngài không cần thiết phải làm vậy. Chỉ là càng khiến mâu thuẫn kéo dài mà thôi, ta biết mục đích của ngài. Lạc gia vì ta lấy ra một cái di tích cao cấp. Cho nên ta sẽ tìm cách trả lại, không cần thiết vì ta mà làm như vậy". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

"... Ngươi nghĩ ta vì ngươi mới đứng ra? Ngươi nghĩ nhiều. Ta chẳng qua là thấy được trên người ngươi có lợi ích mà Lạc gia cần cho nên mới giúp ngươi". Lạc Thiên Vũ mỉm cười lắc đầu nói.

"Ta không phải Lạc Thiên Ân, không có ngu xuẩn như hắn. Thực tế ngài lấy ra một toà di tích không phải đơn thuần vì ta. Chẳng qua là vì cha ta tới cầu ngài mà thôi". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

Hắn thừa biết những thứ này, chẳng qua không muốn nói mà thôi.

"... Ngươi làm sao biết? Vũ Quân nói với ngươi?". Lạc Thiên Vũ nhất thời kinh ngạc không thôi.

Ngài hẳn là biết tính cách của cha ta. Ta so với ngài cành hiểu rõ. Hơn nữa ta cũng biết, dù cha ta không cầu ngài, ngài hẳn là cũng tới vì ta mà đứng ra, đúng không?". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi.

"Ngươi cái này cũng biết?".

"Rất dễ hiểu. Ta hiện tại chưa có bất kỳ giá trị nào với Lạc gia, nhưng bên cạnh ta có Lạc Thiên Y, sánh ngang với một vị Thánh cảnh trung kỳ. Có tiểu Nguyệt, có thể trị thương thế, có Tiêu Nhược Thủy, nắm giữ khôi lỗi cực mạnh, có thể xem như là di động bia đỡ đạn".

"Chỉ riêng nhiêu đó cũng đủ mang tới giá trị vượt xa một cái di tích cao cấp rồi. Di tích cao cấp có thể mang tới vài tên Thánh cảnh, nhưng mang không tới những người như họ. Mà ngài biết họ đi theo ta, cho nên mới thông qua làm vừa lòng ta để có được những thứ này mà thôi". Lạc Cảnh Thiên nói.

Hắn nhìn thấu mọi mục đích của Lạc Vũ Quân. Không phải hắn không tin tưởng ông ta, mà là hắn chỉ đơn giản cảnh giác mà thôi. Cách làm của ông ta cũng chẳng có sau chỗ nào cả.

"Ngươi... biết những thứ này lại không tức giận?". Lạc Thiên Vũ có chút ngạc nhiên hỏi.

Mặc dù biết Lạc Cảnh Thiên rất thông minh, nhưng ông ta không nghĩ tới lại thông minh tới mức này. Lại có thể nhìn thấu mọi ý đồ của ông ta, sức quan sát quá mạnh, cái nhìn đại cục cũng vô cùng rõ ràng. Biết điểm mạnh cùng điểm yếu của mình.

"Tức giận? Cái đó thì không có. Bởi vì cả hai chúng ta đều được lợi. Hơn nữa ta có thể nhìn ra được ngài không có ác ý. Ngài lại là cha của cha ta. Trên danh nghĩa là ông nội ta, cho nên về tình về lý ta cũng sẽ không giận". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

"Ha ha ha, vậy là tốt rồi. Nếu không ngươi gọi ta một tiếng ông nội? Ta còn chưa có làm qua chức vụ người ông đâu". Lạc Thiên Vũ cười ha hả nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe thế nhẹ lắc đầu, âm thanh từ tốn vang lên.

"Ta tôn trọng ngài vì ngài là cha của cha ta. Nhưng không có nghĩa ta sẽ nhận ngài là ông nội ta. Bởi vì dù cho ngài đối với ta không có ác ý, nhưng cũng không có cảm tình. Đối với cha mẹ ta, ta có thể không giữ lại chút nào, vì cha mẹ ta làm hết thảy".

"Nhưng đối với ngài thì khác. Ta chỉ thấy được hai chữ lợi ích mà thôi. Bất kể là từ việc ngài giúp ta hay cho ta danh phận cũng chỉ là đang vì lợi ích của ngài cùng Lạc gia. Quan niệm của ta, tình cảm gia đình là không dung hai từ lợi ích. Cho nên, thứ cho vãn bối bất lực không thể tuân theo". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

Lạc Thiên Vũ rơi vào trầm lặng. Sau một lúc lâu mới lắc đầu thở dài nói.

"Xem ra ta già thật rồi. Ngay cả tâm tư cũng bị ngươi đoán được. Ngươi nói đúng, bất kể là thế nào thì ta cũng rất khó nổi lên tình cảm dành cho ngươi như những hậu bối khác. Nói cho cùng ngươi cũng không phải huyết mạch Lạc gia. Cho nên ta chỉ có thể dùng góc độ lợi ích tới tính toán".

"Ta ban đầu là đánh chủ ý về mấy người bên cạnh ngươi. Nhưng xem ra ngươi mới là nhân tố quyết định. Mặc dù thực lực của ngươi không tồi, nhưng mà nói cho cùng cũng là mặt sức mạnh kỳ quái. Ta cũng không thể đánh cược vào thứ không thể xác định".

"Nhưng xem ta ta lầm. So với sức mạnh, trí tuệ cùng tâm tính của ngươi còn mạnh hơn nhiều. Ta nhìn thấy được bóng dáng Long chủ lúc trẻ tuổi trên người ngươi".

"Tạ ơn khích lệ, nhưng ta tự biết chính mình. Cùng thế hệ trẻ tuổi đối đầu còn được, nhưnh ở mức độ như ngài cùng Long chủ, ta còn chưa có tư cách nhìn lên". Lạc Cảnh Thiên đáp.

"Không, ta là thật lòng. Cho nên, ta nói nếu như... nếu như tương lai, ngươi có thể bước vào cấp độ của ta. Như vậy Lạc gia sẽ để cho ngươi đến xử lý. Đây là hứa hẹn của ta". Lạc Thiên Vũ trầm giọng nói.

"Ta nhưng không phải huyết mạch Lạc gia, ngài đùa cũng không vui". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra sau đó nói.

"So với huyết mạch, ta càng coi trọng hơn là kéo dài cùng huy hoàng. Trên người ngươi ta thấy được sự hy vọng. Những lão già như chúng ta thời gian cũng không nhiều. Thiên hạ này chung quy là sẽ do những người trẻ tuổi các ngươi nắm giữ. Cho nên, đừng để ta thất vọng. Ha ha ha". Lạc Thiên Vũ ngửa đầu lên trời cười ha hả rồi rời đi, để lại phái sau Lạc Cảnh Thiên đang ngẩn ra ở nơi đó.

"Ca ca, Lạc lão nói gì? Mỗi chữ ta đều hiểu nhưng gom vào một chỗ ta liền không hiểu. Ta có phải rất ngốc không?". Tiểu Nguyệt khó hiểu hỏi.

"Không, ngươi không ngốc. Ta cũng không hiểu ý của ông ta". Lạc Cảnh Thiên xoa đầu tiểu Nguyệt cười nói, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Lạc Thiên Vũ rời đi.

Hắn không biết vì cái gì Lạc Thiên Vũ lại coi trọng hắn như vậy. Cũng không rõ ông ta nghĩ gì lại đi hứa hẹn một điều như thế. Già rồi nên hồ đồ? Không giống lắm.

Hơn nữa, câu nói kia là thế nào? Thời gian không nhiều? Thánh cảnh không phải đều có tuổi thọ hơn 500 năm sao? Ông ta năm nay nhiều lắm liền 150 tuổi, nói ra câu đó là có ý gì?!