Chương 269: Lạc Thiên Ân tới gây chuyện

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 269: Lạc Thiên Ân tới gây chuyện

Chương 269: Lạc Thiên Ân tới gây chuyện

Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm được đưa đi nghỉ ngơi, chỉ có mỗi Mộ Thanh Tuyết là không bị cái gì. Lạc Cảnh Thiên nhìn Dạ Vũ khi đi hai chân vẫn đang run, hắn liền bật cười.

Thật sự là tuổi trẻ chưa trải sự đời, một cái nụ cười liền bị dọa thành như này. Cần thiết không?!

"Chơi rất vui sao?".

Ngay tại lúc này, âm thanh của Sở Như Mộng vang lên. Lạc Cảnh Thiên nhìn qua bất đắc dĩ lên tiếng.

"Không vui, tới thời điểm mấu chốt Long chủ liền nhảy ra. Thật là, ta còn chưa chơi chán đây".

"Ngươi nên cảm thấy đủ a. Người ta đều bị ngươi dọa thành như này, còn muốn chơi?".

"Ngươi đau lòng?".

"Cũng không phải, chẳng qua ta thấy không cần thiết phải làm như thế. Rất dễ lưu lại tâm ma. Hơn nữa nghe Mộ Thanh Tuyết nói, Tuyết Băng Tâm thù rất dai, xem ra người thời gian tới cũng không có yên ổn như ta nghĩ".

"... Được, không nói cái này. Ngươi tới nơi này là vì cái gì?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Sở Như Mộng nhìn quanh, thấy không ai chú ý liền thấp giọng nói.

"Con hồ ly kia kêu ta tới chuyển lời cho ngươi".

"Con hồ ly kia? Nó kêu ngươi nói cái gì?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sau đó khó hiểu.

Thượng Cổ Chi Linh có thể thông qua ý thức cùng hắn câu thông, không cần thiết phải dùng biện pháp này chứ?!

"Nó kêu ta chuyển lời rằng, thời gian tới nó không có thời gian. Cho nên nói cho ngươi để chuẩn bị trước. Ta cũng không biết vì cái gì, nhưng mà nó có kêu ta chuyển thứ này cho ngươi". Sở Như Mộng nói xong liền lấy ra một viên trân châu đen đưa cho hắn.

Lạc Cảnh Thiên cầm lấy, ngay sau đó hắn liền sửng sốt.

Đây là… ký ức thạch?!

Một giây sau, Lạc Cảnh Thiên liền đem viên trân châu bóp nát, một đoạn ký ức truyền vào trong đầu hắn. Đại khái chính là nói Thượng Cổ Chi Linh gặp một chút vấn đề cần ngủ say một đoạn thời gian ngắn, cho nên thời gian tới sẽ không thể bảo vệ Lạc Cảnh Điềm cùng cung cấp cho hắn bất kỳ trợ giúp nào. Hơn nữa có nói Trần Tuệ Dung đang chuẩn bị một kế hoạch nào đó không rõ, nó không thăm dò được.

Lạc Cảnh Thiên sau khi nghe xong liền cau mày lại, việc Thượng Cổ Chi Linh rơi vào ngủ say hắn có thể hiểu được. Vì hắn sắp bước vào Thánh Ma Đạo Sư bậc hai. Cho nên Hỗn Độn Châu cũng sẽ theo đó tăng cường thân thể của hắn, Thượng Cổ Chi Linh cũng sẽ nhận lại một phần sức mạnh. Về điểm này hắn sớm đã biết trước cho nên cũng không lấy làm kỳ lạ.

Điều hắn lo lắng là Thượng Cổ Chi Linh nói về kế hoạch của Trần Tuệ Dung. Hắn có cảm giác khá là bất an.

"Ngươi đang lo lắng? Là về Lạc Cảnh Điềm sao?". Sở Như Mộng giống như nhìn thấu hắn như thế.

"Ngươi làm sao biết?".

"Mặc dù ta tiếp xúc không nhiều, nhưng ta nghĩ con hồ ly kia hẳn là không ai làm hại được nó. Hơn nữa thời gian qua nó gần như biến mất, hẳn là ở bên cạnh Cảnh Điềm bảo vệ nàng. Lại thêm lời nói của nó kêu ta chuyển cho ngươi cùng nét mặt của ngươi. Hẳn là liên quan tới Lạc Cảnh Điềm. Xem ra ta đoán không sai. Thế nào? Nàng gặp nguy hiểm?". Sở Như Mộng hỏi.

Lạc Cảnh Thiên: …

Con hàng này bật hack sao? Ngay cả hắn nghĩ gì cũng biết?!

"Ừm, là liên quan tới nàng. Bất quá hiện tại nàng không có gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là con hồ ly kia nói với ta, Trần Tuệ Dung đang có âm mưu nào đó. Hơn nữa có liên quan tới Điềm Điềm. Nhưng hiện tại còn chưa có tiến hành, cần một đoạn thời gian nữa". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Rõ ràng như vậy?". Sở Như Mộng bán tín bán nghi hỏi lại.

"Không, là ta đoán. Nó ngay tại lúc này cần… rời đi. Như vậy chứng tỏ Điềm Điềm nàng sẽ không có chuyện gì lớn. Hơn nữa dù có nó cũng sẽ lưu lại hậu thủ, nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Chẳng qua… ta có chút bất an". Lạc Cảnh Thiên nói.

Sở Như Mộng nghe vậy cũng rơi vào trầm mặc. Sau đó hắn mím môi một cái, ánh mắt dò hỏi nhìn Lạc Cảnh Thiên.

"Bao lâu nữa ngươi sẽ tiến tới Thánh địa?".

"Ngươi hỏi cái này làm gì?". Lạc Cảnh Thiên nhướng mày khó hiểu.

"Không có gì, tốt, đã chuyển lời xong, ta cũng cần phải đi". Sở Như Mộng đột nhiên nói.

"Lúc này liền đi?".

"Đúng, còn nhiều chuyện cần ta giải quyết. Thời gian không kịp, ta liền đi trước". Sở Như Mộng nói.

"Cần ta tiễn sao?".

"Không cần". Sở Như Mộng cười phất tay một cái liền rời đi.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời cảm thấy khó hiểu. Con hàng này lại tính làm gì?!



Chớp mắt liền qua một ngày.

Trận chiến ngày hôm qua của Lạc Cảnh Thiên gây rung động toàn bộ Tây Mạc Ma Tộc, toàn bộ Tây Mạc Ma Tộc đều đang bàn tán về hắn. Nhất chiến thành danh cũng chỉ đến mức này là cùng.

Không ai nghĩ tới một kẻ ngoại lai lại có thể đánh bại toàn bộ thiên tài Bách Long Sơn. Càng là một chiến ba đánh bại ba người Dạ Vũ, Tuyết Băng Tâm cùng Mộ Thanh Tuyết.

Thanh danh của hắn hiện tại có thể sánh ngang cùng Lam Khả Vi. Đương nhiên, đó chỉ là sánh ngang về độ nhận biết, còn về việc Tây Mạc Ma Tộc quần chúng nghiêng về bên nào thì không cần nói cũng đủ hiểu.

Mặc dù như vậy, nhưng Lạc Cảnh Thiên cũng xem như chiếm được tất cả mọi người công nhận. Bây giờ sẽ không còn người nào dám nói hắn thế nào, những thế hệ trẻ Lạc gia cũng sẽ không dám đối xử như ngày đầu hắn vào Tây Mạc Ma Tộc nữa. Có lẽ đây là cái lợi duy nhất hắn đạt được ngoài điều kiện kia.

Về phần thiệt hại… hắn hao tổn tới cả trăm năm thọ nguyên để duy trì sức mạnh của Tử Vong Thần. May mắn rằng có Hỗn Độn Châu bổ sung lại, nếu không hắn chắc chắn phải chịu khổ dài dài.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, nhìn Tiêu Nhược Thủy nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say, Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười cúi đầu xuống hôn nàng một cái, sau đó liền mặc vào quần áo đi ra ngoài.

Nhưng mà khi ra tới cửa, hắn liền thấy được tiểu Nguyệt đang bưng một chậu nước đi tới. Nhất thời, sắc mặt hắn lạnh xuống.

"Ca, ngươi tỉnh rồi, mau rửa mặt đi". Tiểu Nguyệt nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên liền cười nói.

"Ai kêu ngươi làm cái này?". Lạc Cảnh Thiên cau mày hỏi.

"A… ca, ngươi hiểm lầm. Là ta muốn đích thân chuẩn bị cho ngươi nha". Tiểu Nguyệt ngay lập tức hiểu rõ ý của hắn, thế là nàng liền cười nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy lông mày giãn ra, hắn đưa tay xoa đầu nàng cười nói.

"Tiểu Nguyệt, sau này những chuyện này ngươi không cần phải làm. Gia tộc có người làm, ngươi chỉ cần hưởng thụ là được. Ta xem ngươi như muội muội, cho nên ngươi phải xem mình như Lạc gia tam tiểu thư. Hiểu không? Những chuyện này không cần ngươi bận tâm".

Nói là tam tiểu thư, bởi vì đại tiểu thư chính là Lạc Cảnh Điềm, nhị tiểu thư là Tố Băng Băng, mà nàng chính là tam tiểu thư. Trong lòng hắn chính là nghĩ như vậy, dù sao những người khác hắn không quen, không cần thiết phải để ý cảm xúc của họ.

"Ha ha, tam tiểu thư? Chức vị này cũng không phải ai muốn ngồi liền ngồi. Mặc dù ngươi là ngoại lệ, nhưng mà nàng còn chưa có tư cách đó".

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua liền thấy một tên thanh niên đi tới. Người này chính là Lạc Thiên Ân, người mà ngày đầu hắn vào Tây Mạc Ma Tộc gặp phải, cũng kém chút cùng tên này xảy ra xung đột.

Đối với Lạc Thiên Ân, hắn không có lấy một chút thiện cảm nào.

"Ta nói là tam tiểu thư Lạc gia gia đình của ta, cùng ngươi có quan hệ gì?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

"Đừng quên ngươi đang đứng ở đâu. Đây là Tây Mạc Ma Tộc Lạc gia, không phải Tâm Nguyệt Thành Lạc gia".

"Cho nên? Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi lại có thể làm gì? Ngươi cũng xứng quản ta?". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi lại.

Lạc Thiên Ân tại Lạc gia, địa vị cũng khá cao, là cháu trai của một vị tộc lão, thực lực vừa mới bước vào Thánh cảnh. So với mấy người Dạ Vũ, hắn còn kém xa lắm.

"Dùng một chút thủ đoạn không minh bạch may mắn đánh bại người khác, ngươi cho rằng ai cũng nghĩ ngươi là thiên tài? Là thế hệ trẻ tuổi nổi bật? Chỉ biết dùng mấy thủ đoạn bất nhập lưu cũng xứng?". Lạc Thiên Ân cười lạnh đáp.

"Làm sao lại không xứng? Hắn mang tới lợi ích cho Lạc gia nhiều lắm. Mà ngươi lại được cái gì ngoài việc tiêu tốn của cải của Lạc gia?".

Lúc này, một âm thanh đầy uy nghiêm vang lên.

Lạc Thiên Vũ không biết đứng đó từ lúc nào, lúc này ông ta gương mặt lạnh nhạt nhìn Lạc Thiên Ân, trên thân tỏa ra khí thế của một bậc trưởng bối. Đôi mắt tràn đầy uy nghiêm.

"Bái kiến đại trưởng lão". Lạc Thiên Ân thấy người là Lạc Thiên Vũ lập tức cúi đầu nói.