Chương 268: Thiệt thòi lớn rồi
Ở bên ngoài, Long chủ ánh mắt híp lại, ông ta có thể thấy được tất cả những thứ phát sinh ở bên trong. Đạt tới cảnh giới Thánh cảnh đỉnh phong, gần như bước vào bán thần, bất kể là về sức mạnh lẫn khả năng quan sát. Lạc Cảnh Thiên hiện tại là không cách nào giấu diếm được ông ta, bao gồm cả nguồn sức mạnh khủng bố do Tử Vong Thần mang lại trên thân hắn cũng vậy.
Như trước đã nói, đi vào thế giới này, cường giả trong vũ trụ sẽ bị triệt để áp chế. Thực lực nhiều nhất cũng chỉ là Thần cảnh. Mà Tử Vong Thần là cường giả cấp thấp nhất vũ trụ, lực áp chế không mạnh, nhưng đồng thời sức mạnh hắn dùng được cũng chẳng có bao nhiêu. Riêng về mặt sức mạnh, có lẽ Tử Vong Thần ở trong thế giới này nhiều lắm chỉ ngang bằng với Long chủ mà thôi.
Cho nên việc ông ta nhìn ra được nguồn sức mạnh này cũng không có gì lạ. Chẳng qua do trên người Lạc Cảnh Thiên có vận mệnh trói buộc, che giấu đi mọi tầm mắt, cho nên ông ta cũng chỉ nhìn ra được Lạc Cảnh Thiên đang dùng một loại bí pháp tăng sức mạnh nào đó chứ không nhìn ra được sự thật phía sau.
Ông ta phát hiện, Lạc Cảnh Thiên chỉ đơn thuần là muốn dậy dỗ mấy người Dạ Vũ mà không hề động sát tâm. Cho nên ông ta chỉ đứng đó quan sát mà không hề làm gì. Nếu như ông ta không thấy được tình huống bên trong hay Lạc Cảnh Thiên lộ ra sát tâm, như vậy chỉ trong một giây, bất kể là không gian kính hay sức mạnh của Tử Vong Thần mang lại cũng sẽ không bảo vệ được Lạc Cảnh Thiên.
Trong không gian kính, Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm điên cuồng dùng Vực của mình muốn thoát ra, nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng nào.
Ngay tại lúc này, một cái con rối cao tới hai mét đột nhiên xuất hiện sau lưng họ.
Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm giật bắn người, Tuyết Băng Tâm theo bản năng đánh ra một chưởng, con rối kia trong nháy mắt đổ xuống, vỡ thành tro bụi.
"Đây… nơi đây là nơi quái quỷ nào? Lạc Cảnh Thiên dùng Vực tạo ra nơi này? Không phải Vực là nơi tăng sức mạnh cho mình sao? Làm sao còn có thể chuyển cảnh?". Tuyết Băng Tâm lắp bắp nói.
"Đây hẳn là Vực. Ta nghe cha ta nói, Vực chia làm ba cấp độ. Cấp thấp nhất là như chúng ta vẫn hay làm. Cấp thứ hai, Vực có thể biến đổi tùy theo ý muốn, những vẫn là dựa theo thuộc tính của bản thân để biến đổi. Mà cấp cuối cùng… chỉ nghe đồn rằng có thể dung nhập thiên địa. Có lẽ… đây hẳn là Vực cấp độ hai". Dạ Vũ ngưng trọng nói.
"Ta đương nhiên biết chuyện đó. Nhưng mà hắn rõ ràng trên người không có bất kỳ dấu hiệu thuộc tính nào. Nhưng Vực của hắn lại thành thế này, đây là thuộc tính gì? Hắc ám? Có loại thuộc tính này? Hơn nữa ta là thuộc tính hoả, cũng là một dạng quang nguyên tố. Nhưng nhìn một chút, đây rõ ràng là muốn đem ánh sáng trên người chúng ta thôn phệ sạch sẽ đó a. Ngươi gặp qua Vực quỷ dị như vậy?". Tuyết Băng Tâm bàn tay xuất hiện tia lửa, nhưng một giây sau liền tắt, nàng âm thanh mang theo lo lắng nhìn Dạ Vũ nói.
Dạ Vũ nghe vậy nhất thời trầm ngâm. Tuyết Băng Tâm nói làm hắn có chút suy nghĩ miên man.
Dù cho Lạc Cảnh Thiên là thuộc tính hắc ám, nhưng quang nguyên tố cùng hoả là thứ khắc chế hắc ám nhất. Dù cho Vực của hắn là bậc hai, nhưng cũng không thể quỷ dị như vậy.
Giống như thủy cùng hoả, thủy muốn diệt hoả rất dễ, nhưng hoả muốn đem thủy bốc hơi lại phải dùng sức gần như gấp đôi. Mà Lạc Cảnh Thiên lại làm điều này vô cùng dễ dàng.
Chứng tỏ... Vực của hắn cũng không phải mang thuộc tính hắc ám!
"Nguy! Cẩn thận, nơi này có thể không phải Vực". Dạ Vũ trầm giọng nói.
"Cái gì? Không phải Vực? Vậy là chỗ nào?". Tuyết Băng Tâm nhất thời liền ngẩn ra.
"Không, đây là Vực, nhưng cũng không phải là Vực. Hắn đem chúng ta nhốt vào trong Vực của hắn, sau đó phóng thích một loại ảo cảnh nào đó để đánh lừa chúng ta. Ngươi nghĩ một chút, trước đó Lôi Cương giống như trải qua điều gì đó vô cùng khủng bố, hẳn là cũng rơi vào trường hợp như chúng ta". Dạ Vũ nói.
Nghe vậy, Tuyết Băng Tâm cảm thấy rất có lý, nàng cũng không tìm được lý do nào thích hợp hơn. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được việc vì sao Mộ Thanh Tuyết đột nhiên biến mất.
Nhưng mà...
Không đúng, hẳn là còn nơi nào đó bị bỏ sót. Đúng!
"Nguy, ta làm sao lại quên mất điều này? Lạc Cảnh Thiên giống như có thể khống chế không gian. Hơn nữa có thể chia cắt không gian ở mỗi thời điểm nhất định. Ta cho rằng hắn dùng ảo ảnh đánh lừa thị giác chúng ta, sau đó lại đem Mộ Thanh Tuyết nhốt vào một tầng không gian khác khiến chúng ta khủng hoảng". Tuyết Băng Tâm nghiến răng nghiên lợi nói.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời bật cười. Hai người này trí tưởng tượng thật đúng là phong phú. Hắn cũng không muốn đi doạ cái gì, mà là muốn chơi đến tinh thần họ đến biên giới sụp đổ.
Hắn nhớ được thế giới này cực kỳ ít những câu chuyện về ma quỷ, nhân loại sợ hãi chỉ có yêu tộc cùng ma thú. Mà yêu tộc cũng không khác gì nhiều.
Như vậy... nếu như hắn đem ma quỷ hàng lâm nhân gian đây?!
Có năng lực của Tử Vong Thần, triệu hồi tới một chút linh hồn cũng không có gì khó. Mặc dù không có lực công kích gì, nhưng mấy người này chưa biết ma quỷ là gi như vậy liền để họ cảm nhận một chút Bách Quỷ Dạ Hành là như thế nào.
Đừng nhìn như hắn đang muốn chơi hai người họ, nhưng thực ra là huấn luyện sức chịu đựng của họ mà thôi.
Đúng vậy, hắn không phải vì cảm thấy chơi vui, thật không phải.
Tử Vong... Hàng Lâm!
Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm một câu, trên không trung xuất hiện một cánh củaa bằng máu, nó vừa xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm.
Từ bên trong cánh cửa đi ra cả trăm người, ai nấy đều tóc xoã vai, hơi cúi đầu. Trên thân tản mát ra hắc khí, giống như một cái nồi nước sôi đang bốc hơi.
Không khí xung quanh hạ xuống, Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm có thể chống chịu cái lạnh, nhưng nhiệt độ thay đổi họ vẫn phát giác được.
"Những người này... có chút kì quái". Dạ Vũ nhíu mày nói.
"Hừ, ảo ảnh mà thôi". Tuyết Băng Tâm thì hừ lanhh một tiếng.
Nàng không ngốc, nàng hiện tại đã nhận ra, Lạc Cảnh Thiên là muốn doạ họ sợ, cho nên nàng liền không còn bất kỳ cảm xúc lo lắng nào. Dù sao kết quả thế nào nàng cũng không chết được, đánh cũng đánh không thắng hắn, cho nên liền mặc kệ.
Những thứ này nàng cũng cho rằng là ảo ảnh, nhưng chẳng qua rất nhanh nàng liền cười không nổi, bởi vì Lạc Cảnh Thiên muốn chế tạo cảnh tượng Bách Quỷ Dạ Hành này nên đã dùng Không Gian Tước Đoạt, đem nhiệt độ xung quanh họ tách ra, hạ xuống mức thấp nhất.
Phù! Phù!
"Làm... làm sao lạnh như vậy?". Dạ Vũ hai tay xoa lẫn nhau nói.
"Ngươi không phải nói đây là ảo giác sao? Ảo giác còn có thể đánh lừa cảm giác? Dù có thể, nhưng linh lực trong cơ thể ta cũng ngăn không được là thế nào?". Tuyết Băng Tâm cơ thể run bần bật lên tiếng.
"Ta... ta làm sao biết?". Dạ Vũ hiện tại cũng loạn. Hắn thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trăm cái linh hồn đi ngang qua trước mặt hai người Dạ Vũ, ngay khi đó, Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm ánh mắt liền trợn tròn lên. Bởi vì họ như cảm thấy được sự lạnh lẽo trên thân thể những linh hồn kia.
Thậm chí, Lạc Cảnh Thiên vì chơi vui, còn để cho một cái linh hồn hướng về Tuyết Băng Tâm nở ta nụ cười.
Có câu nói rất hay, thà nghe quỷ khóc chứ đừng nên thấy quỷ cười.
Tuyết Băng Tâm tại chỗ liền bất tỉnh. Điều này làm Lạc Cảnh Thiên sững sờ tại chỗ.
Ta còn chưa dùng lực ngươi liền bại?!
Cũng không trách được Tuyết Băng Tâm, bởi vì bản thân nàng chưa từng chứng kiến thứ khủng bố như vậy. Thế giới này vốn không có quỷ, mà sau biến động ma thú thì ma quỷ gần như biến mất trong kiến thức của nhân loại lẫn yêu tộc.
Quỷ cười có bao nhiêu đáng sợ không cần phải nói, loại âm thanh nghe như phát ra từ trong đầu, như cười mà không phải cười, như khóc mà chẳng phải khóc. Cho nên Tuyết Băng Tâm chịu được mới lạ.
Ngay cả Dạ Vũ cũng bị doạ một thân mồ hôi lạnh, hai chân đều có chút run lẩy bẩy.
"... Ngươi thích chơi như vậy lắm sao?". Mộ Thanh Tuyết đứng bên cạnh nhìn Lạc Cảnh Thiên, khoé miệng giật giật hỏi.
Không sai, là Mộ Thanh Tuyết, nàng được Lạc Cảnh Thiên lôi ra đây. Mà Mộ Thanh Tuyết cũng biết dù ba người họ hợp lại cũng đánh không lại Lạc Cảnh Thiên, cho nên nàng rất đàng hoàn đứng bên cạnh hắn quan sát hết thảy.
"... Ta cũng không muốn, ai biết tâm lý họ yếu ớt như vậy?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nhún vai.
Ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên hơi biến sắc, hắn ngay lập tức giải trừ khế ước cùng Tử Vong Thần, sau đó trở lại trạng thái bình thường.
Một giây sau, không gian kính trong nháy mắt bị oanh phá, mọi thứ trở lại như cũ. Trên võ đài, Tuyết Băng Tâm bất tỉnh nằm ở đó, Dạ Vũ hai chân run rẩy đứng bên cạnh, Lạc Cảnh Thiên cùng Mộ Thanh Tuyết đứng đối diện.
Thấy cảnh này, toàn bộ đám người đều ngẩn ra. Đây là có chuyện gì? Người nào thắng? Mộ Thanh Tuyết vì cái gì đứng bên cạnh Lạc Cảnh Thiên?!
Long chủ đi tới trước mặt Lạc Cảnh Thiên, sau đó thấp giọng nói.
"Kết thúc ở đây đi, trận nháo kịch này không còn ý nghĩa tiếp tục nữa".
Nói xong, Long chủ nhìn Mộ Thanh Tuyết nói.
"Tuyết nhi, đưa Tâm nhi đi nghỉ ngơi. Nha đầu này hẳn là bị doạ sợ rồi".
Nói xong ông ta liền đi, nhưng mà vẫn không quên liếc mắt nhìn Dạ Vũ âm thầm lắc đầu.
"Ha ha, ngươi chơi lớn rồi, Băng Tâm thù rất dai, xem ra sau này ngươi phiền phức không thiếu". Mộ Thanh Tuyết ôm lấy Tuyết Băng Tâm nhìn Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.
Lạc Cảnh Thiên im lặng không nói. Hắn có cảm giác làm tất cả từ đầu tới giờ liền biến thành công cốc. Tuyết Băng Tâm vừa nằm liền hủy sạch mọi thứ.
Lại thêm Long chủ cưỡng ép xé ra không gian kính, hắn tìm ai nói lý lẽ? Tốn công tốn sức thỉnh thần tới liền không lấy được cái gì... mẹ nó, thiệt thòi lớn rồi.