Chương 267: Cạch! Cạch! Cạch!

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 267: Cạch! Cạch! Cạch!

Chương 267: Cạch! Cạch! Cạch!

Lạc Cảnh Thiên cũng không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì từ khi dung hợp ký ức với ác niệm, hắn liền biết rất nhiều thứ. Loại cấp thấp như Tử Vong Thần là không dám làm gì hắn, thậm chí sẽ nịnh bợ hắn. Bởi vì một khi cùng hắn ký kết khế ước, như vậy Tử Vong Thần tuyệt đối sẽ kiếm lời rất lớn.

Bởi vì hắn biết rõ, Lạc Cảnh Thiên hoàn toàn có năng lực đem hắn trục xuất nếu như hắn dám dở trò. Hơn nữa dựa vào thân phận của Lạc Cảnh Thiên, tương lai chắc chắn sẽ rời khỏi mảnh thiên địa này, đến lúc đó nếu như ghi thù mà đến tìm hắn, hắn tuyệt đối chết chắc. Cũng vì vậy mà Tử Vong Thần mới hạ thấp tư thái như thế.

Bất quá, Thỉnh Thần Nhập Thân tiêu tốn sinh mệnh lực là khẳng định, đây cũng không phải là Tử Vong Thần muốn hay dùng sinh mệnh lực để trao đổi, mà là quy tắc yêu cầu.

Loại sức mạnh vượt khỏi lẽ thường như vậy sẽ phải đánh đổi một số thứ. Nếu như người thỉnh thần không thể cung cấp linh hồn cho thần vị, như vậy mất đi chính là linh hồn của hắn. Nhưng mà Tử Vong Thần dám làm thế sao? Hiển nhiên là không dám, cho nên Lạc Cảnh Thiên ngoài mất đi một chút sinh mệnh lực, cũng không có mất đi thứ gì khác.

Mà sinh mệnh lực đối với hắn mà nói thật sự không đáng giá. Hỗn Độn Châu bên trong não hải của hắn đủ bù đắp sinh mệnh lực tiêu tốn vài trăm vạn lần chứ đừng nói chi chỉ có một lần như này.

Lạc Cảnh Thiên cũng không quản Tử Vong Thần nghĩ thế nào, hắn kêu gọi Tử Vông Thần tới chủ yếu là muốn mượn nhờ năng lực của Tử Vong Thần khống chế ma pháp tử vong của hắn.

Không sai, Không Gian Tước Đoạt có thể nói là một loại tử vong ma pháp. Hắn không muốn bởi vì sơ xuất mà đem ba người này vô tình giết chết, cho nên hắn mới mượn nhờ năng lực của Tử Vong Thần tới khống chế tử vong. Hơn nữa cũng có thể dựa vào khí tức tử vong trên cơ thể dọa sợ mấy người này.

Nếu không, hắn cũng sẽ không nói đánh cuộc tương lai cho điều kiện kia. Hắn đã quyết định sẽ cùng Tây Mạc Ma Tộc gắn bó, cho nên hắn muốn đem những người này huấn luyện thành những võ giả mạnh mẽ nhất. Muốn làm được như vậy trước tiên phải đánh phục mấy người này, chỉ có như vậy họ mới công nhận địa vị của hắn.

Cho tới tương lai, có mấy người này làm tiểu đệ, còn sợ gì lo lắng không có thế lực chống lưng? Về phần xưng bá Tây Mạc Ma Tộc… xin lỗi, hắn không có hứng thú. Nếu không phải do hiện tại năng lực không đủ, hắn mới lười nhác đi vận dụng mấy thủ đoạn này. Danh tiếng hay địa vị đối với hắn mà nói chẳng khác nào mấy thứ đồ bỏ đi, hắn chỉ là ngại phiền phức mà thôi.

Mấy người Dạ Vũ cảm nhận được khí tức khủng bố trên thân Lạc Cảnh Thiên, cả đám đều đổ mồ hôi lạnh.

Làm sao đột nhiên trở lên khủng bố như vậy?!

"Ngươi...". Mộ Thanh Tuyết âm thanh hiện ra vẻ kinh hãi. Nàng không biết tại sao hiện tại nhìn Lạc Cảnh Thiên lại đáng sợ như vậy, giống như đang đối mặt với một con cự thú vừa tỉnh giấc, đang dùng ánh mắt như đạng nhìn con mồi nhìn họ.

"Ta từng nghĩ... mình sẽ dùng cách khác để tới đây. Cũng từng nghĩ sẽ dùng cách khác để chiến đấu với các ngươi mà không phải trong tình huống này". Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh nhạt vang lên.

Mấy người Dạ Vũ trong lòng dâng lên một tia kinh hãi, bởi vì họ có thể cảm nhận được trên người Lạc Cảnh Thiên có khí thế giống như khi họ đối mặt với một vị trưởng bối.

Họ không hiểu cảm giác này tại sao lại xuất hiện trên người Lạc Cảnh Thiên. Mà lúc này, Lạc Cảnh Thiên lại nói tiếp.

"Các ngươi chuẩn bị xong chưa? Ta nghĩ chuyện kế tiếp sẽ khiến nhân sinh quan sau này của các ngươi thay đổi hoàn toàn đấy".

Ở bên ngoài, Sở Như Mộng nhất thời đỡ trán. Con hàng này lại mẹ nó lắm lời. Muốn doạ người cũng không cần thiết nói mấy câu vớ vẩn như vậy được không?!

Người hiểu rõ nhất Lạc Cảnh Thiên quả nhiên chỉ có Sở Như Mộng. Hắn làm cái gì, Sở Như Mộng liếc mắt liền nhận ra. Đây là muốn doạ mấy người Dạ Vũ sao? Nghe như thế nào đều giống như một tên trạch nam đang huyễn tưởng rằng mình là thiên hạ đệ nhất đây???

Thực tế thì nói xong câu này Lạc Cảnh Thiên liền hối hận, hắn không phải loại người nói được mấy câu đầy bá khí. Những lời này là do kiếp trước hắn từng đọc tiểu thuyết, sau đó liền đem ra vận dụng mà thôi.

Nghĩ lại... thật giống như mấy lời nói của một tên não tàn. Hắn có cảm giác xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Vẻn vẹn chỉ một câu liền đem toàn bộ khí thế trước đó tạo ra quét sạch sẽ. Mấy người Dạ Vũ không chỉ không thấy sợ, ngược lại lại trở lại trạng thái như lúc ban đầu.

Cái này gọi là ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo. Lấy đá đập chân mình.

"Được rồi, xem như ta chưa nói". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói một câu, sau đó ma lực trong cơ thể phun trào như suối phun nước.

Một giây sau, cơ thể Lạc Cảnh Thiên xuất hiện từng tia hắc khí lởn vởn xung quanh, trên thân vô hình phóng ra áp lực như muốn đem mấy người Dạ Vũ đè chết.

Không Gian Tước Đoạt!

Tầng Tầng Bích Chướng!

Tử Vong Ngưng Thị!

Hắc Ám Hàng Lâm!

Một giây liền phóng thích bốn cái cấp bậc tử vong ma pháp, Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được sinh mệnh lực đang tiêu hao vô cùng nhanh chóng. Nhưng hiện tại vẫn ở mức kiên trì được.

Bóng tối bao phủ che kín toàn bộ không gian, bên ngoài không ai biết trên võ đài xảy ra chuyện gì, bởi vì có một tầng sướng đen ngăn cản tầm mắt của họ.

Mà bên trong, một con mắt khủng lồ lơ lửng trên bầu trời đang quan sát mấy người Dạ Vũ. Một vùng không gian bị khoá kín đem họ vây vào một nơi, hắc ám giống như đang muốn ăn mòn tất cả, mà ánh sáng không ngừng bị thôn tính.

Mấy người Dạ Vũ quan sát xung quanh, họ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình nhưng lại tìm không thấy vị trí ở đâu.

Mộ Thanh Tuyết cùng Tuyết Băng Tâm muốn dùng linh lực xua tan hắc ám nhưng mà mỗi lần chỉ kiên trì được một giây thì lại bị hắc ám thôn phệ.

Trong bóng đêm, một bàn tay vô hình duỗi ra muốn đem một trong ba người kéo đi nhưng lại bị Dạ Vũ phát hiện.

Phanh!

Dạ Vũ một kiếm chém ra, sau đó một tiếng âm ỉ trong đêm tối vang lên, giống như một con thú bị thương đang tức giận kêu gào.

Năng lực của Tử Vong Thần quả nhiên đáng sợ!

Lạc Cảnh Thiên chỉ lợi dụng có một phần trăm sức mạnh của hắn đã tác dụng khủng bố như vậy. May mắn rằng những thế giới như Thiên Linh Đại Lục được quy tắc bảo vệ, nếu không sớm đã bị nhưng chân thần thôn phệ sạch sẽ rồi.

Mà hắn nhận ra rằng, Không Gian Tước Đoạt phối hợp với mấy ma pháp của Tử Vong Thần lại vô cùng phù hợp. Đây quả thật là thuộc về trạng thái cộng hưởng, càng lúc càng mạnh.

Xoát!

Ngay lúc này, một âm thanh xẹt qua tai mấy người Dạ Vũ, cả đám đều sợ hãi dựa lưng vào nhau quan sát xung quanh.

Một luồng hoảng sợ tràn vào tâm trí họ. Họ sớm đã đem cuộc chiến này ném ra sau đầu. Hiện tại họ chỉ mong thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

Sàn sạt!

Tiếng gió thổi vang lên bên tai, lông tơ trên người họ nổi lên, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng. Họ không biết giấu sau màn đêm là thứ gì.

Phần phật!

Một âm thanh lớn vang lên, mấy người nhìn qua, chỉ thấy một cái bóng đen lao vụt về phía đó. Nhưng mà một giây sau, trên đầu họ bất chợt xuất hiện ánh trăng, giống như đang trong đêm tối nhặt được một chiếc đèn.

Lúc này họ mới nhìn ra hoàn cảnh xung quanh. Họ đứng tại một khu rừng kỳ lạ, không có bất kỳ thứ gì khác, đây chỉ là một khu rừng mà thôi.

Khặc khặc.

Một tiếng cười kinh dị vang lên bên tai họ. Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm nhìn qua phía phát ra âm thanh nhưng lại không thấy gì. Nhưng một giây sau, cả hai đều biến sắc, bởi vì chỉ trong giây lát đó, Mộ Thanh Tuyết đứng bên cạnh họ lại đột nhiên biến mất, không để lại bất kỳ một vết tích gì.

Phừng!

Tay họ cháy lên liệt hoả, đây là thiêu đốt linh lực tạo thành. Hai người ném ra xung quanh với mục đích đem khu rừng đốt trụi, nhưng mà lửa vừa rời khỏi tay lại biến thành từng đợt tro tàn bay tán loạn trong không khí.
Quỷ dị...

Họ chưa từng nghĩ tới lại rơi vào tình trangh quỷ dị như vật. Lạc Cảnh Thiên rốt cuộc làm như thế nào? Dù đây là Vực của hắn thì cũng quá mẹ nó khoa trương đi. Biến Vực thành nơi đáng sợ như vậy, hắn làm thế nào làm được?!

Về phần Mộ Thanh Tuyết sống hay chết, họ cũng không dám khẳng định. Bởi vì họ không biết đây là thật hay giả, cũng không biết rốt cuộc đang đối mặt với cái cái gì. Không ai có thể khẳng định được Lạc Cảnh Thiên có động sát tâm với họ hay không.

Cạch! Cạch! Cạch!

Từng âm thanh vang lên như hai thanh gỗ đang gõ vào nhau, càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần...