Chương 266: Đại lão, tiểu thần vì ngài phục vụ
Thực ra vấn đề này không khó hiểu chút nào.
Lạc Cảnh Thiên hắn nắm giữ một tia không gian quy tắc, mặc dù chỉ có một tia, nhưng đó cũng là quy tắc. Hắn đem Dạ Vũ cùng Mộ Thanh Tuyết tách biệt với thời gian, giam lại một tầng không gian riêng, mà khi họ xuất chiêu hủy đi những tấm gương kia, thì hắn có thể đem khoảnh khắc này lập lại tại một không gian khác.
Cho nên mỗi lần họ xuất thủ, Lạc Cảnh Thiên lại chế tạo một cái ảo cảnh rằng họ đã đánh nát tấm gương kia, nhưng trên thực tế họ chỉ là đang cung cấp cho Lạc Cảnh Thiên lực lượng miễn phí mà thôi.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không giải thích thứ này cho Tuyết Băng Tâm, hắn chỉ lạnh nhạt nói.
"Nơi này là Vực của ta, tại trong này, ta là chúa tể. Ngươi nói, nếu như sau khi trải qua chuyện này, ta lại đem hai người họ đứng cạnh nhau. Hai người họ sẽ đánh nhau sao?".
"Ngươi… thật âm hiểm". Tuyết Băng Tâm lạnh rên một câu.
Nàng chưa từng thấy ai bỉ ổi như Lạc Cảnh Thiên. Chính diện đối cứng mới có thể thể hiện rõ năng lực của bản thân, dùng âm mưu quỷ kế bỉ ổi như thế đáng mặt nam nhân sao?!
"Âm hiểm? Ta chỉ là đang lợi dụng ưu thế của mình mà thôi. Nếu như trí thông minh bị ta áp chế, ta lại không thể dùng trí thông minh hố họ một đợt. Đây không phải là ngu xuẩn sao? Chẳng lẽ phải dùng điểm yếu đối cứng điểm mạnh mới là không âm hiểm?". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi.
"Ngươi… hừ. Ngươi cũng đừng mong đạt được điều này. Nhãn Tiếu Khuynh Tâm!". Tuyết Băng Tâm quát lên.
Nhất thời, một đạo ánh sáng bạc xuyên qua không gian lao thẳng về phía hai người Mộ Thanh Tuyết cùng Dạ Vũ. Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên chờ chính là lúc này. Hắn sớm đã bố trí sẵn tầng tầng lớp lớp không gian trọng điệp ngăn cản một chiêu này của nàng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Bên tai vang lên âm thanh như gương vỡ, nhưng thực ra đó là tiếng không gian bị xé nát. Tuyết Băng Tâm nở ra nụ cười, nàng cho rằng chiêu thức của mình đã hủy đi âm mưu của Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà một giây sau, nụ cười trên mặt nàng lộ ra vẻ cứng đờ, ánh mắt khó tin nhìn về phía trước.
"Cái này… làm sao lại…".
"Ngươi có kế trương lương thì ta có thang leo tường. Muốn giúp họ thì trước tiên phải phá được phòng ngự của ta. Ta dính chiêu một lần thì sẽ không dính lần thứ hai". Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nhìn nàng nói.
Oanh!
Ngay lúc này, Tuyết Băng Tâm đột nhiên động thủ, một chưởng đánh về phía ngực Lạc Cảnh Thiên. Nhưng mà ngay sau đó, nàng lại ngẩn ra, bởi vì trước mặt nàng, Lạc Cảnh Thiên lại giống như một tấm gương, cứ như thế vỡ ra rơi xuống đất.
"Đánh lén cũng vô dụng. Nơi này… ta là chúa tể".
Âm thanh của Lạc Cảnh Thiên vang lên bên tai nàng, nhưng mà nàng nhìn quanh lại không thấy được thân ảnh của hắn ở đâu.
"Đáng chết".
Nội tâm khẽ mắng một câu, Tuyết Băng Tâm hít sâu một hơi, lần nữa lợi dụng huyết mạch lực quan sát xem Lạc Cảnh Thiên ở chỗ nào. Nhưng mà lần này nàng lại kinh hãi đến giật bắn cả người.
Bởi vì thể lực còn sót lại để vận dụng chiêu thức khi kích hoạt huyết mạch lực đã không còn, vốn cho rằng có thể lợi dụng nó nhìn ra điểm yếu của Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà hình ảnh cuối cùng mà nàng thấy lại là vô số thân hình của Lạc Cảnh Thiên đứng xung quanh, lít nha lít nhít như một bầy kiến đã chuẩn bị xâu xé con mồi.
Hơn nữa, những thân ảnh này... đều là chân thân.
Cái này... làm sao làm được???
Sự thật là, nếu như trước đó hắn sử dụng phân thân, hoặc có thể nói là kính tượng phân thân. Thì hiện tại loại phân thân này là không gian phân thân.
Mỗi tầng không gian tách ra, lưu lại hắn ở một chiều không gian cùng thời gian khác nhau. Cho nên những phân thân này đều là thật. Tuy nhiên lại không có lực chiến đấu nào.
Bởi vì những hình ảnh này đều là ở trong quá khứ, mà không phải hiện tại. Tuyết Băng Tâm hiển nhiên không nhìn ra được sự thật.
Lạc Cảnh Thiên chủ yếu là muốn Tuyết Băng Tâm không còn năng lực sử dụng huyết mạch lực. Nàng vận dụng tới ba lần, cho nên hiện tại sớm đã không còn năng lực đó.
Huyết mạch lực là có hạn, nhưng ma lực của hắn là vô hạn. Cho nên hiện tại là lúc thoải mái chơi đùa rồi.
Phía bên kia, quả nhiên như những gì Lạc Cảnh Thiên nói, hắn đem Dạ Vũ cùng Mộ Thanh Tuyết ném vào cùng một chỗ, hai người không nói hai lời liền đánh nhau.
Tuyết Băng Tâm trơ mắt nhìn cảnh tượng này lại không làm gì được.
Phía bên ngoài, đám người quan sát từ đầu đến cuối đều thấy được vô cùng rõ ràng. Cũng nghe được hết thảy, cho nên họ không chỉ bị kinh hãi với năng lực của Lạc Cảnh Thiên, còn có chút bội phục trí tuệ của hắn.
Có sức mạnh đánh bại người khác, nhưng lại muốn dùng trí thông minh nghiền ép họ.
Cái này là tuổi trẻ khinh cuồng sao? Nhưng mà làm sao họ lại hận không nổi đây?!
Long chủ cùng đại trưởng lão rơi vào trầm mặc. Cả hai đều không nghĩ tới cách biệt lại xa như vậy. Về mặt thực lực ba người Dạ Vũ không yếu hợ Lạc Cảnh Thiên, nhưng về mặt trí tuệ... thật sự chính là bị nghiền ép đó a.
Cái này cũng không trách mấy người Dạ Vũ. Lạc Cảnh Thiên kinh nghiêm chiến đấu cùng kinh nghiêm xã hội quá cường đại. Hắn lợi dụng đủ mọi nhân tố, từng bước đem họ đánh vào tuyệt cảnh.
Hiện tại mặc dù không ai bị thương, cũng chẳng có người thua trận. Nhưng kết quả cuối cùng Long chủ cùng đại trưởng lão có thể đoán được.
Dạ Vũ cùng Mộ Thanh Tuyết bị chơi đùa xoay quanh, Tuyết Băng Tâm hiện tại lại vô lực vãn hồi trận đấu. Cứ kéo dài như vậy, Lạc Cảnh Thiên có thể chơi đến khi ba người hoàn toàn sụp đổ.
Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là ở tâm tính. Lạc Cảnh Thiên làm như vậy so với đánh bại họ còn đáng sợ hơn.
Thử nghĩ nếu họ biết sự thật, sợ rằng sẽ hoàn toàn sụp đổ chứ?!
Nếu Lạc Cảnh Thiên biết ý nghĩ của hai người họ, hắn nhất định sẽ cười khinh bỉ. Thật sự là chưa thấy qua việc đời, Sở Như Mộng chơi trò nhân tính mới gọi là đáng sợ, hắn như này nhiều lắm là có chút thông minh. Hai đẳng cấp khác nhau quá xa.
Nếu để cho Sở Như Mộng đi lên, sợ rằng ba người này hiện tại sớm đã tự sát vì xấu hổ rồi.
Sở Như Mộng thật có tư cách này. Dù sao về mặt trí tuệ cùng thấu hiểu nhân tâm, hắn là không bằng Sở Như Mộng.
Qua một lúc, Dạ Vũ cùng Mộ Thanh Tuyết cũng nhận ra được điểm lạ. Mà khi biết được mình bị chơi xỏ, cả hai tức giận không thôi.
Đánh suốt từ nãy tới giờ lại là đánh người mình. Nếu như họ không nhận ra sớm đây không phải là lợi cho Lạc Cảnh Thiên quá sao?!
"Lạc Cảnh Thiên, muốn dùng chiêu này để chúng ta tự đánh lẫn nhau sao? Ngươi đừng có nằm mơ". Dạ Vũ tức giận quát lên.
Tách tách tách!
Ngay lúc này, một con đường xuất hiện dẫn hai người họ cùng Tuyết Băng Tâm tụ hợp lại một chỗ, lúc này Lạc Cảnh Thiên cũng xuất hiện.
"Ngươi không tiếp tục trốn?". Tuyết Băng Tâm nghiến răng nói.
Dù sao nàng cũng chỉ mới hơn 20 tuổi. Bị chơi đùa như vậy không tức giận mới là lạ. Dạ Vũ cùng Mộ Thanh Tuyết cũng không kém hơn là bao, đều dùng ánh mắt đầy nộ hoả nhìn hắn.
Lạc Cảnh Thiên đối mặt với ba người họ lại nở ra nụ cười nói.
"Nóng giận sẽ khiến lí trí các ngươi giảm xuống. Phải biết động não nhiều hơn là động thủ. Đây là một cái giáo huấn nhỏ, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu".
Phanh!
Dạ Vũ đột ngột đánh ra một chưởng, nhưng bị Lạc Cảnh Thiên nghiêng người né tránh.
"Ngươi mẹ nó cho mình là ai? Còn giáo huấn? Chỉ biết trốn tránh dùng mấy thủ đoạn ti tiện này cũng dám lên mặt dạy đời chúng ta?". Dạ Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bỉ ổi, đê tiện. Xem ra năng lực của ngươi cũng chỉ có như vậy". Mộ Thanh Tuyết cũng nói.
"Có giỏi chính diện đối cứng, trốn trốn tránh tránh đáng mặt nam nhân không?". Tuyết Băng Tâm cũng lên tiếng.
Đối mặt với sự chất vấn của ba người, Lạc Cảnh Thiên nhẹ lắc đầu nói.
"Ta thừa nhận, đánh bại các ngươi rất khó...".
"Ha ha, hiện tại muốn nhận thua sao? Chậm!". Dạ Vũ cười lạnh đáp.
"... Ta còn chưa nói xong. Đánh bại các ngươi rất khó. Nhưng mà... muốn giết các ngươi lại rất đơn giản". Lạc Cảnh Thiên cười gằn nói.
Bên ngoài, nghe được lời nói của Lạc Cảnh Thiên, toàn bộ đám người đều biến sắc, nhất là Long chủ cùng đại trưởng lão. Bởi vì thông qua những trận chiến trước đó cùng năng lực của Lạc Cảnh Thiên biểu hiện ra, không ai nghi ngờ hắn có thể làm được điều này.
"Ngươi...". Tuyết Băng Tâm muốn phản bác, nhưng mà lúc này nàng lại đột nhiên im bặt lại.
Bởi vì Lạc Cảnh Thiên trên thân khí chất thay đổi, biến thành một người vô cùng lạ lẫm. Trên thân tản mát ra sát khí cùng máu tươi vô cùng nồng đậm.
Không sai, hắn dùng cấm chú Thỉnh Thần Nhập Thân. Triệu hồi tới Tử Vong Thần.
Đương nhiên, chỉ là cấp thấp Tử Vong Thần. Nếu như là Tử Vong Quân Chủ, hắn cũng không dám thỉnh. Sợ mình sống quá lâu hay sao?!
Tử Vong Thần cấp độ cũng chỉ ở mức cường giả thấp nhất vũ trụ. Nhưng nhiêu đó cũng đủ để hoành hành nơi này. Đương nhiên, Tử Vong Thần cũng có ý định chiếm đoạt thân xác Lạc Cảnh Thiên, nhưng khi vừa nhập thân, biết được thân phận chân chính của Lạc Cảnh Thiên, hắn liền đàng hoàng, thậm chí là có điểm nịnh bợ.
"Đại lão, tiểu thần vì ngài phục vụ".