Chương 265: Tuyết Băng Tâm kinh hãi

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 265: Tuyết Băng Tâm kinh hãi

Chương 265: Tuyết Băng Tâm kinh hãi

Thấy hai người nhìn chằm chằm mình, Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười miễn cưỡng.

Hắn hiện tại xem như thấy rõ sự khủng bố của yêu tộc. Kích hoạt huyết mạch lực đều mẹ nó giống như bật hack, cái này bảo hắn chơi thế nào? Chui vào không gian kính, Thánh cảnh trung kỳ mới có thể cưỡng ép đem hắn bức ra, hơn nữa còn phải biết hắn ở vị trí nào.

Nhưng Tuyết Băng Tâm lại vẻn vẹn chỉ dùng một cái ánh mắt liền biết vị trí của hắn, còn đem hắn lôi ra ngoài.

Nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, Lạc Cảnh Thiên nhìn hai người, muốn nói gì đó, nhưng mà ngay lúc này, da đầu hắn đột nhiên run lên. Còn chưa kịp làm ra phản ứng liền cảm thấy phía sau lưng đau nhức.

Nhất thời, Lạc Cảnh Thiên cả người bị đánh bay đi gần chục mét.

Khặc!

Nội tạng có chút lộn xộn, Lạc Cảnh Thiên đứng dậy nhìn qua, liền thấy được Mộ Thanh Tuyết không biết đã thoát ra từ lúc nào. Vừa rồi dính một chiêu kia, hẳn là do nàng dùng đuôi quất hắn.

Đưa tay xoa xoa bờ lưng đau nhức, Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

"Ba đánh một còn chơi đánh lén? Rất đau đó a".

Mộ Thanh Tuyết hơi giật mình một chút, một đòn vừa rồi nàng ra tay không tính là nặng, nhưng mà tuyệt đối không dễ chịu. Lạc Cảnh Thiên lại chỉ cảm thấy đau? Một chút tổn thương cũng không có sao?!

Thực tế Lạc Cảnh Thiên hắn có bị thương một chút, nhưng mà trên lưng hắn có khắc một cái ma pháp trận Thiên Mệnh Khả Biến.

Dù sao thân là pháp sư, lực lượng thân thể so với võ giả yếu hơn quá nhiều, cho nên hắn cũng phải chuẩn bị một chút khả năng phòng ngự của mình. Mà trên lưng hắn hắn dùng ma pháp khắc lên ma pháp trận, là một loại trận pháp ẩn hình, người khác nhìn không thấy.

Thậm chí có thể nói ngoài gương mặt ra, trên thân hắn rất khó tìm ra nơi nào không có trận pháp. Bao gồm cả… hạ bộ.

Dù sao đi, nữ nhân hắn có vài người, mặc dù hiện tại vẫn rất hòa hợp, nhưng mà nếu như gặp lại Lạc Cảnh Điềm, nha đầu kia tức giận cho hắn một cái "tuyệt tự tuyệt tôn" cước… các ngươi hiểu.

"Thân thể ngươi… làm sao mạnh như vậy?". Mộ Thanh Tuyết giật mình hỏi.

"Tốt rồi, đã cả ba người các ngươi đều đứng cùng một chỗ, như vậy hiện tại trận chiến cũng nên đến giai đoạn kết thúc. Ta muốn nghiêm túc, các ngươi cẩn thận". Lạc Cảnh Thiên làm dịu một chút đau đớn, sau đó sắc mặt nghiêm lại nói.

Vừa rồi hắn chỉ mới là khởi động mà thôi. Những ma pháp kia cũng chỉ là những ma pháp cấp thấp, cho nên… hiện tại mới là lúc nên nghiêm túc.

Dạ Vũ, Mộ Thanh Tuyết cùng Tuyết Băng Tâm sắc mặt cũng ngưng trọng. Họ cũng biết Lạc Cảnh Thiên chưa có dùng ra toàn bộ thực lực, uy lực những chiêu thức kia cũng không mạnh, chỉ là liên chiêu hơi nhiều mới khiến họ rơi vào thế hạ phong.

Họ cũng biết Lạc Cảnh Thiên lần này là thật sự nghiêm túc. Bởi vì khí tức trên thân hắn có chút… đáng sợ.

Dưới đài, vô số người từ kinh ngạc đến giật mình, từ mừng rỡ tới kinh hãi. Họ không nghĩ tới trận đấu này lại hấp dẫn như thế.

Dù cho hiện tại Lạc Cảnh Thiên có thua, nhưng họ biết, Lạc Cảnh Thiên thật sự mạnh.

"Xem ra hắn sắp chịu khổ rồi. Sư tộc Sư Tử Hống uy lực cực mạnh, Hồ tộc Nhãn Tiếu Khuynh Tâm xuyên thủng mọi tầng ngụy trang. Xà tộc Vạn Độc Cổ Linh cũng không phải đùa giỡn. Nếu cả ba hợp lại, hắn chắc chắn sẽ ăn quae đắng". Lam Khả Vi đứng bên dưới lẩm bẩm nói.

"Chúng ta cá cược thế nào?". Sở Như Mộng nghe thấy, hắn liền nói.

"??? Cá cược cái gì?". Lam Khả Vi khó hiểu hỏi.

"Ta cá Lạc Cảnh Thiên chắc chắn sẽ thắng, hơn nữa còn treo lên đánh ba người họ. Nếu thua, ta chấp nhận một điều kiện của ngươi, còn nếu ngược lại, ngươi phải làm cho ta một chuyện. Thế nào?". Sở Như Mộng nở ra nụ cười gian xảo nói.

"Ha ha, đã như vậy ta liền đồng ý. Mặc dù ta không có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng ánh mắt của ta sẽ không sai". Lam Khả Vi mỉm cười nói.

"Ngươi sai duy nhất là việc đánh giá thấp Lạc Cảnh Thiên. Chờ xem, ta đảm bảo ngươi sẽ thua". Sở Như Mộng đáp.

Lam Khả Vi cùng Sở Như Mộng không nói thêm cái gì, bởi vì lúc này, trên võ đài đã bắt đầu động thủ.

Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trên người mấy người Dạ Vũ.

Nhất là Tuyết Băng Tâm, nàng có một ánh mắt vô cùng tương tự như Chân Giải Chi Nhãn. Hơn nữa còn có thể vô hiệu hoá mọi thứ ngăn cách hắn tạo ra.

Thông qua Chân Giải Chi Nhãn, hắn có thể thấy được năng lực đặc thù của nàng. Sau khi kích hoạt huyết mạch lực, Tuyết Băng Tâm nắm giữ khả năng gần với năng lực "ảo tưởng cụ hiện". Chính là khiến vật thể trở lại hình dáng ban đầu.

Quả nhiên kỹ năng này quá bug. Hắn hắn tại nắm giữ một tia không gian quy tắc mới làm được mà nàng lại có thể làm được. Có chút khủng bố a.

Tuy nhiên năng lực của nàng cũng có giới hạn, chỉ cần ngăn cách nhiều tầng, đến lúc đó nàng dù muốn đem hắn đánh ra khỏi không gian kính cũng lực bất tòng tâm.

Dù sao sử dụng huyết mạch lực càng lâu càng bất lợi.

Về phần Dạ Vũ cùng Mộ Thanh Tuyết, Dạ Vũ hắn đã thấy. Biến số duy nhất là Mộ Thanh Tuyết. Nhưng mà từ trận đấu nàng cùng Sở Như Mộng có thể nhìn ra, dù Mộ Thanh Tuyết sử dụng huyết mạch lực thì cũng không cách nào chiến thắng Sở Như Mộng.

Cho nên hắn có thể suy đoán rằng nàng sử dụng huyết mạch lực cũng chỉ bằng với Dạ Vũ.

Chẳng qua nếu như hai người này phối hợp với Tuyết Băng Tâm, như vậy hắn nhất định sẽ đau đầu đấy.

Bất quá...

Khoé miệng hơi nhếch lên, Tuyết Băng Tâm mặc dù có thể nhìn thấu hắn, có thể thông qua chỉ huy điểu khiển Dạ Vũ cùng Mộ Thanh Tuyết tấn công, nhưng mà nếu hắn ảnh hưởng tầm mắt của nàng, như vậy muốn thắng hắn thì phải bỏ ra cái giá không rẻ.

Hai tay giơ lên, trên không trung bấm pháp quyết, tạo ra vô số vòng tròn kỳ lạ tạo thành một cái đồ án xoay xung quanh hắn.

"Cẩn thận, hắn sử dụng chiêu thức rất kỳ quái, xen lẫn ảo cảnh bên trong, quy luật... quy luật... quá hỗn loạn, không có chút quy luật nào cả". Tuyết Băng Tâm âm thanh ngưng trọng vang lên.

"Ngươi đem chiêu thức của hắn đánh tan, sau đó hai chúng ta liền lên". Dạ Vũ trầm giọng nói.

"Ta sợ có bẫy rập".

"Vậy để ta. Vạn Độc Cổ Linh!". Mộ Thanh Tuyết hét lớn một tiếng, chiếc đuôi của nàng từ màu xanh bích nháy mắt biến thành màu trắng, chiếc đuôi cũng biến dài ra không ít, ít nhất cũng trên ba mét.

Nàng cái đuôi giơ lên đập mạnh xuống đất. Một con rắn trắng hư ảo khổng lồ từ dưới đất chui lên lao về phía Lạc Cảnh Thiên.

Đây chính là Cổ Linh sao? Hắn vẫn nghe nói về thứ này, đây là nguyên hình của Xà tộc trước khi biến hoá thành người như hiện tại.

Đáng tiếc là Cổ Linh này chỉ là hư ảo. Nếu là chân thân hẳn rất đẹp.

Khoé miệng khẽ nhếch lên, cánh tay vung lên, một cái cổng không gian xuất hiện trước mặt hắn, Cổ Linh chui vào bên trong rồi biến mất.

Mộ Thanh Tuyết trừng lớn con mắt.

Cổ Linh của ta đâu? Làm sao đột nhiên mất rồi? Cái quỷ gì?!

Nhưng mà một giây sau, một cái cổng không gian khác xuất hiện sau lưng nàng, Cổ Linh từ bên trong chui ra. Mộ Thanh Tuyết mặc dù nhìn không thấy, nhưng mà cũng cảm nhận được khí tức quen thuộc, cho nên Lạc Cảnh Thiên muốn dùng chiêu thức của nàng làm bị thương nàng là không thể nào.

Cổ Linh xuyên qua thân thể Mộ Thanh Tuyết lần nữa lao về phía Lạc Cảnh Thiên.

"Nguy! Trúng kế rồi". Tuyết Băng Tâm hét lớn, nhưng là đã muộn.

Lạc Cảnh Thiên lúc này đã xuất hiện sau lưng họ, không gian kịn trong nháy mắt lướt qua, đem cả bốn người lôi vào bên trong.

Bên ngoài vẫn có thể thấy được rõ ràng, đó là do Lạc Cảnh Thiên cố ý làm thế. Hắn muốn để người khác biết thực lực của hắn đủ để ngoạ thị quần hùng... chính xác hơn là hắn muốn khoe khoang bản thân.

Trong nháy mắt, xung quanh mấy người Dạ Vũ hình thành hàng trăm hàng ngàn chiếc gương ngăn cách cả ba người. Hơn nữa Lạc Cảnh Thiên lợi dụng sức mạnh trong không gian kính đem âm thanh của cả ba người ngăn cách, không ai nghe được của ai.

Có lẽ chỉ có Tuyết Băng Tâm là người duy nhất có thể nhìn thấu những thứ này. Cho nên hắn muốn đặc biệt chiếu cố nàng một chút.

Xoát.

Một cái lối đi tạo thành đường thẳng giữ Lạc Cảnh Thiên và Tuyết Băng Tâm. Hai người đối mặt nhau, khoảng cách chưa tới năm mét.

Tuyết Băng Tâm nhìn xung quanh, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên than thở nói.

"Thật gian xảo. Không nghĩ tới ngươi lại nắm giữ sức mạnh không gian. Đem ba người chúng ta tách ra xử lý từng người, ý nghĩ rất tốt. Nhưng ngươi quá xem thường chúng ta rồi".

"Ta nghĩ trò hay đã sắp đến".

Lúc này, Mộ Thanh Tuyết cùng Dạ Vũ bắt đầu động thủ đem kính xung quanh phá hủy, nhưng mà phá một cái lại xuất hiện một cái.

"Vô dụng, nếu ngươi nghĩ chỉ dựa vào mấy tấm gương có thể ngăn cản họ, ngươi sai lầm rồi". Tuyết Băng Tâm lạnh nhạt lên tiếng.

"Thật sao?". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười, tay giơ lên búng một cái.

Tách!

Phía bên kia, từ trong gương lao ra vô số người từ trong không gian kính lao ra đánh về phía Dạ Vũ cùng Mộ Thanh Tuyết.

Điều kinh ngạc là người đánh Dạ Vũ lại là Mộ Thanh Tuyết, mà người đánh Mộ Thanh Tuyết lại chính là Dạ Vũ.

Tuyết Băng Tâm nhìn thấy cảnh này, nàng có thể khẳng định những người kia đều là thật.

Đây là có chuyện gì xảy ra???