Chương 263: Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 263: Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc

Chương 263: Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc

Đương nhiên, sau khi phát sinh loại quan hệ đó, tên Thần địa kia bắt đầu nghiên cứu cơ thể của Xà tộc.

Mà sự việc sau đó cũng không có người biết, chỉ biết về sau Xà tộc huy động toàn bộ chủng tộc, khắp nơi tìm kiếm Thần địa. Sau đó liền xảy ra một trận chiến kinh tâm động phách kéo dài suốt nhiều năm.

Cuối cùng toàn bộ Tây Mạc Ma Tộc cũng nhập cuộc, ngay cả Thánh địa cũng tham gia vào trận chiến này. Kết quả cuối cùng Thần địa binh bại như núi đổ, cuối cùng bạch vô âm tín.

Sau sự kiện đó, toàn bộ Thiên Linh đại lục xuất hiện một cái cấm lệnh. Người nào dám giở thủ đoạn "bỉ ổi" với nữ tử Xà tộc, liền sẽ bị giết tại chỗ, mệnh lệnh ban ra từ cả Tây Mạc Ma Tộc lẫn Thánh địa.

Có lẽ đây là lần duy nhất Tây Mạc Ma Tộc cùng Thánh không có mâu thuẫn.

Không ai biết vì cái gì, nhưng có lần nghe nói có một nhóm thế lực bắt được một đám Xà tộc, có một tên khẩu vị... khác người, hắn âm thầm "chấm mút" một vị Xà tộc trong đó, cuối cùng trong bán kính hơn vạn dặm, toàn bộ nhân loại lẫn yêu tộc tại nơi đó bị thanh lọc sạch sẽ.

Nghe nói là do Thánh địa ra tay.

Hiển nhiên, chiếc đuôi của Xà tộc có thể nói là vũ khí mạnh nhất, nhưng đồng thời cũng là nơi nhạy cảm nhất. Nếu Lạc Cảnh Thiên thật dám đưa tay ra sờ lên, thì không ai bảm đảm được hắn, đây cũng không phải là nói khoa trương.

Hiển nhiên, Lạc Cảnh Thiên cũng biết chuyện này, hắn chẳng qua chỉ là hiếu kỳ, rốt cuộc cái đuôi này hoạt động thế nào. Làm sao vừa là vũ khí vừa là điểm yếu?!

Nhưng cho dù là Thượng Cổ Chi Linh cũng rất khó giải thích chuyện này. Có lẽ chỉ có thể đổi cho tạo hoá thần kỳ mà thôi.

"Ngươi!". Mộ Thanh Tuyết thấy Lạc Cảnh Thiên muốn vuốt ve đuôi của mình, nàng gương mặt nhất thời đỏ bừng.

"Đùa ngươi mà thôi, ta cũng chưa muốn chết". Lạc Cảnh Thiên thu hồi lại bàn tay rồi cười nhạt nói.

Vài giây sau, Độc Vụ tán đi, Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm nhìn thấy Mộ Thanh Tuyết bị ghim tại nơi đó, hai người hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắn vậy mà có thể ở trong Độc Vụ đánh bại Mộ Thanh Tuyết???

"Lên". Dạ Vũ thấy Mộ Thanh Tuyết chỉ bị kẹt lại, cũng không có trọng thương, hắn khẽ quát một tiếng rồi lao lên.

Tuyết Băng Tâm cũng lao theo phía sau.

Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng.

Không biết pháp sư am hiểu nhất chính là quần công sao? Còn dám đi chung một chỗ?!

Tay hắn nâng lên, từ dưới đất nhô lên hai bức tượng đá hình một vị chiến sĩ tay cấm kiếm, hình thể so với Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm không khác là bao.

Khôi Lỗi Thuật.

Trong không khí như có một sợi dây vô hình nối liền từ bàn tay của hắn với hai bức tượng đá. Lạc Cảnh Thiên điều khiển vô cùng khủng bố, dựa vào linh hồn lực cường đại, hắn nhìn thấu mọi bước đi kế tiếo của hai người, vận dụng tượng đá ngăn cản họ lại.

Thậm chí hắn còn trong một giây khắc lên người hai bức tượng đá ma pháp kiên cố, muốn tới nơi này, họ còn phải mất một chút thời gian.

"Đúng, ngươi vì cái gì lại ham mộ hư vinh như vậy?". Lạc Cảnh Thiên quay đầu nhìn Mộ Thanh Tuyết hỏi.

Nhưng mà đáp lại hắn là một kiếm cách không mà đến, hắn chỉ là hời hợt né tránh, nhìn Mộ Thanh Tuyết nói.

"Dãy dụa vô ích thôi, dưới mặt đất có Trọng Lực Thuật, chiếc đuôi của ngươi dù cho thoát khỏi thanh kiếm kia thì cũng sẽ rất khó di chuyển. Bên trong Trọng Lực Thuật, linh lực của ngươi cũng sẽ bị ảnh hướng, mỗi cử động của ngươi ta cũng có thể thấy rất rõ ràng. Không cần thiết làm điều vô ích như vậy".

"Ngươi rốt cuộc là tu luyện thứ quỷ gì? Làm sao quỷ dị như vậy?". Mộ Thanh Tuyết bực bội lên tiếng.

Chiếc đuôi của nàng hiện tại có một chút đau đớn nhưng không có nghĩa nàng bị thương nặng, nhiều nhất chỉ có thể xem như là bị thương ngoài da.

Nhưng mà nàng có thể cảm thấy vô cùng rõ ràng, một loại lực lượng cố định trên thanh kiếm ghim chặt nàng lại. Dù muốn thoát ra thì với thực lực hiện ywij cũng rất khó để tự cứu.

Lại thêm trên thân đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, như bị một toà núi lớn đè ép, Mộ Thanh Tuyết có thể nói là rất khó chịu.

"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nếu không phải Sở Như Mộng đối với ngươi có hứng thú, ngươi cho rằng ta sẽ phí tâm tư đi ngăn cản hai người kia, kéo dài thời gian để cùng ngươi trò chuyện sao?". Lạc Cảnh Thiên khinh thường nói.

"Ta?". Mộ Thanh Tuyết ngẩn ra, không dám chắc chắn hỏi lại.

"Nếu không ngươi cho rằng ngươi chỉ bị thương nhẹ như vậy? Ngươi biết những kẻ đối đầu với... nàng đều có kết quả thế nào sao? Không chể cũng phế. Ngươi là ngoại lệ duy nhất". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

Ở bên dưới, đám ngươi không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nhưng mà nhìn Lạc Cảnh Thiên một bên thao túng tượng đá, một bên cùng Mộ Thanh Tuyết nói chuyện, cả đám cằm đều muốn rơi xuống đất.

Đại ca, ngươi đánh ba còn có thời gian ở đó tán gái? Còn nữa, triệu hồi ra bức tượng ngăn cản hai tên Thánh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, ngươi xác định mình là nghiêm túc? Hơn nữa làm thế nào làm được? Ngươi Vực cũng không mở, ngay cả thuộc tính cũng không phải Thổ, ngươi vì có gì biến ra hai cái tượng đá được???

Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm hiện tại cũng tức muốn chết. Hắn vậy mà lại một bên tán gái, một bên lợi dụng tượng đá đối phó họ. Cái này là coi thường họ cỡ nào?!

Cả hai đều tức điên lên, liều mạng đem tượng đá hất ra hoặc hủy đi.

"Liều mạng như vậy sao?!".

Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy hai người như uống thuốc kích thích, hắn bật cười một tiếng rồi lớn giọng nói.

"Cố lên, ta coi trọng các ngươi".

Con mẹ nó!

Dạ Vũ tức giận nói một câu, sau đó điên cuồng công kích.

Lạc Cảnh Thiên thì quay lại nhìn Mộ Thanh Tuyết nói.

"Ngươi không muốn nói ta cũng không muốn hỏi. Sở Như Mộng coi trọng ngươi, ta liền không đối phó ngươi. Chờ ta đem hai tên kia xử lí rồi sẽ thả ngươi ra". Lạc Cảnh Thiên nói xong liền quay người đi về phía Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm.

"Không làm rùa đen nữa sao?" Dạ Vũ nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đi tới, hắn liền âm dương quái khí nói một câu.

"Ta sợ ta kéo thêm vài phút các ngươi linh lực liền tiêu hao sạch sẽ, đến lúc đó lại không thừa nhận". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.

"Ngươi mẹ nó muốn chết phải không". Dạ Vũ trực tiếp bạo tục.

"... Hoả thuộc tính? Thảo nào tính cách nóng nảy như vậy. Nhìn một chút Tuyết Băng Tâm, nàng cũng là hoả, nhưng so với ngươi dịu dàng hơn nhiều". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Dạ Vũ ngẩn ra, mất vài giây mới hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn. Đây không phải nói hắn là nữ nhân sao?!

"Bạo cho ta". Dạ Vũ tức giận, trực tiếp vận dụng toàn bộ lực lượng một kích đánh tới.

"Oa, pháo hoa thật đẹp a". Lạc Cảnh Thiên vận dụng Thiên Mệnh Khả Biến đem chín phần uy lực chuyển dời lên không trung, còn lại một phần hắn dùng không gian kính ngăn lại.

Nhìn bầu trời xuất hiện bạo tạo, Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Nhưng mà ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên da đầu run lên, hắn theo bản năng nghiêng người, trên mặt xuất hiện một tia đau đớn.

Nhìn lại, không biết từ lúc nào, Tuyết Băng Tâm xuyên qua phòng ngự của hắn, một kiếm chém xẹt qua, trên mặt hắn xuất hiện một vết cắt, máu từ trên mặt chảy xuống.

Oa!

Bên dưới, đám người hưng phấn kêu lên.

Nhìn Lạc Cảnh Thiên ngược các đệ tử Bách Long Sơn, chưa một lần bại, lại hết sức phách lối. Hiện tại hắn bị thương, họ đương nhiên là hưng phấn rồi.

Ở dưới, Lạc Thiên Y, Tiêu Nhược Thủy cùng tiểu Nguyệt lo lắng nhìn lên. Nhưng họ tin Lạc Cảnh Thiên có thể thắng.

"Tộc độ thật nhanh". Đưa tay lau vết máu trên mặt, Lạc Cảnh Thiên cảm khái nói.

"Chiến đấu là việc nghiêm túc, nếu như lắm lời như ngươi, trên chiến trường sớm đã thành cái xác không hồn". Tuyết Băng Tâm lạnh lùng nói.

Dù bề ngoài nàng là thắng một chiêu, nhưng mà nội tâm nàng hiện tại rất kinh hãi. Vừa rồi nàng vận dụng ra tốc độ nhanh nhất, nhưng mà lại bị Lạc Cảnh Thiên đơn giản tránh né, chỉ bị thương ngoài da.

Đây là trong tình trạng hắn lới lỏng cảnh giác. Nếu như hắn đề phòng nàng, đây chẳng phải nói nàng không có chút cơ hội nào sao?!

Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra. Sau đó nhìn Tuyết Băng Tâm gật đầu nói.

"Ngươi nói không sai, có lẽ do gặp lại thân nhân nên tính cách ta cũng trở nên hoạt bát hơn. Cũng không cần đề phòng người khác. Ngươi nói đúng, ta hẳn là nẻn nghiêm túc một chút".

Dứt lời, trên thân Lạc Cảnh Thiên phát tán ra khí tức nguy hiểm. Hắn lời nói vừa rồi là thật lòng, như đã nói, có lẽ do gặp lại thân nhân cùng hoàn cảnh thay đổi làm hắn nhẹ dạ hơn, ít lo lắng đề phòng hơn.

Hai tay hắn giơ lên nhẹ bóp một cái, Dạ Vũ cùng Tuyết Băng Tâm kinh hãi vội né tránh, mà một giây sau, ngay chỗ họ đứng, không gian bị vặn vẹo, một nguồn năng lượng bạo tạc từ đó phát ra.

Uy lực kia không kém một chiêu toàn lực của Dạ Vũ chút nào.