Chương 262: Một chọi ba
"Tốt, đã sự việc đã giải quyết xong, như vậy… các ngươi là cùng lên? Vẫn là từng người lên?". Lạc Cảnh Thiên đi lên, nhìn Dạ Vũ, Mộ Thanh Tuyết cùng Tuyết Băng Tâm hỏi.
Hắn vừa dứt lời, cả ba người đều vọt lên võ đài, Lạc Cảnh Thiên nhìn Mộ Thanh Tuyết hiếu kỳ hỏi.
"Không nghỉ ngơi một chút sao? Mặc dù vừa rồi Sở Như Mộng lưu thủ, nhưng ngươi cũng đã bị thương, nếu như ta đánh bại ngươi, ngươi sẽ không phải dùng lý do này biện minh cho mình chứ?".
"Ha ha, một chút thương thế nho nhỏ không ảnh hưởng được đến ta, Sở Như Mộng chiêu thức kia rất mạnh, nhưng ta cũng nhìn ra được nàng chỉ vận dụng được một lần. Ta thua tâm phục khẩu phục, nhưng mà ngươi… ta là không phục. Chúng ta bỏ ra thời gian dài, liều mạng đi tới bước này, nhưng ngươi vừa đến liền đạt được hết thảy. Cho nên ta không phục, trừ khi đánh thắng ta, nếu không ngươi sẽ không có ngày yên ổn ở đây đâu". Mộ Thanh Tuyết lạnh lùng nói.
Nàng là nói thật tâm, Lạc Cảnh Thiên xuất hiện, biến thành Lạc gia đại thiếu gia. Mặc dù không cùng một tộc, cũng không có ảnh hưởng tới tài nguyên lẫn nhau. Nhưng mà người nào ở đây cũng có chút ghen ghét với Lạc Cảnh Thiên.
Đừng nhìn họ hiện tại là thế hệ trẻ đỉnh cấp thiên tài, nhưng ngay từ khi còn nhỏ, họ đã bỏ ra mồ hôi lẫn nước mắt, thậm chí cả máu mới leo lên được vị trí này. Bất kể là thực lực, nỗ lực hay tài năng cũng không ai có thể không công nhận. Mà Lạc Cảnh Thiên vừa xuất hiện liền đứng ở vị trí ngang bằng với họ, điều này làm họ cảm thấy không công bằng.
Hơn nữa, hắn còn lấy được một cái điều kiện của Thánh địa.
Dựa vào cái gì? Người chiến đấu là chúng ta, hắn chỉ là kẻ không tham gia vào, vì cái gì lại lấy được? Dù Lạc gia bỏ ra một cái di tich cao cấp thì thế nào? Họ có được hưởng lấy một chút từ Lạc gia sao? Không có.
Cũng chính vì thế, trận chiến này, bất kể là về mặt nào, họ nhất định phải đánh.
Loại cảm giác không công bằng này họ không chấp nhận.
"Hóa ra là các ngươi cảm thấy không công bằng nha. Cũng đúng, đổi lại là ta ta cũng sẽ như vậy. Nhưng mà ta hiểu hắn rất rõ, cho nên các ngươi nên cẩn thận một chút, hắn cũng không phải ta, cũng không biết lưu thủ đâu". Sở Như Mộng đứng bên cạnh cười duyên nói.
"Ngươi mặc dù mạnh, nhưng cũng không phải ở sức chiến đấu hay linh lực hơn người, mà là dựa vào thần kỹ. Loại võ kỹ kia rất mạnh, ta cũng không tin hắn cũng sở hữu nó". Dạ Vũ lạnh nhạt nói.
"Loại thần kỹ này, xuất hiện một cái cũng là thiên ân ban cho, nhưng ta cũng không tin sẽ xuất hiện hai cái, nào có chuyện trùng hợp như vậy". Mộ Thanh Tuyết cũng lên tiếng.
"Hắn quả thật không nắm giữ loại võ kỹ này, nhưng mà… thực lực của hắn cũng không phải dựa vào bề ngoài mà đánh giá. Các ngươi vẫn là tự cầu phúc đi". Sở Như Mộng cười nói, sau đó liền đi xuống.
"Đây là mục đích của ngươi? Để nàng cho chúng ta tạo áp lực sao? Muốn chúng ta xuất hiện sai lầm trong chiến đấu?". Tuyết Băng Tâm nghiêng đầu hỏi.
Mặc dù nàng cảm thấy điều này không có khả năng, nhất là khi chứng kiến những trận chiến kia, nàng cảm thấy Lạc Cảnh Thiên sẽ không dùng những thứ này tạo điều kiện cho mình. Nhưng mà nàng vẫn không hiểu được tại sao Sở Như Mộng lại nói như vậy.
Như Dạ Vũ cùng Mộ Thanh Tuyết nói, tỉ lệ Lạc Cảnh Thiên nắm giữ thần kỹ như Sở Như Mộng là cực kỳ nhỏ bé, nhỏ bé tới mức có thể liều mạng với tỉ lệ họ lúc này biến thành Thánh cảnh đỉnh phong.
Là do Sở Như Mộng muốn giúp hắn? Vẫn là nàng đang nói sự thật?!
"Ngươi suy nghĩ như vậy cũng không sao. Ta cũng không có gì phải giải thích, bắt đầu được chưa?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Hắn biết Sở Như Mộng vì cái gì nói như vậy, đó là bởi vì con hàng này muốn giúp hắn kéo cừu hận.
Đánh ba? Hắn có năng lực đó, nhưng nếu ba người này liều mạng, hắn cũng rất khó thắng. Sở Như Mộng đây là đơn thuần muốn làm khó hắn, mà hắn cũng đã sớm quen với điều này, bị Sở Như Mộng hố cũng không phải lần một lần hai. Quen thuộc liền tốt.
Nhưng mà lần này hắn nghĩ sai về Sở Như Mộng, con hàng này cũng không phải muốn hố hắn, mà là muốn nói cho Mộ Thanh Tuyết cẩn thận không nên bị thương. Hắn nhưng đã nhắm tới Mộ Thanh Tuyết, làm sao sẽ khiến Lạc Cảnh Thiên làm bị thương được.
Lạc Cảnh Thiên nói xong, mấy người Dạ Vũ nhìn nhau, sau đó đồng loạt mở ra Vực.
Họ không có một chút nào khinh thị Lạc Cảnh Thiên. Trước đó Lạc Cảnh Thiên chiến đấu, họ nhưng nhìn ở trong mắt. Mặc dù họ nội tâm là suy nghĩ Lạc Cảnh Thiên không có võ kỹ khủng bố như Lạc Cảnh Thiên, nhưng thực lực là có. Họ cũng không muốn giữa đường bị lật xe.
Lạc Cảnh Thiên cười cười, tuy đối phó với ba người này sẽ mất một chút thời gian, nhưng chung quy là không có quá nhiều áp lực.
Pháp sư, chỉ cần duy trì khoảng cách tốt, sau đó tùy tiện bắn ra ma pháp liền xong việc. Mà hắn nhưng là lĩnh ngộ một tia không gian quy tắc, Vực của mấy người này muốn giam cầm hắn, đơn giản là nằm mơ.
Nhưng hắn cũng không muốn bộc lộ nhanh như vậy, chỉ duy trì không gian kính xoay xung quanh cơ thể tùy thời lẩn trốn chiêu thức.
Hắn muốn xem mấy người này hợp tác có thể bộc phát ra sức mạnh chiến đấu như nào. Trước đó hắn nói muốn huấn luyện tăng cường sức mạnh của họ cũng không phải nói chơi.
Tuy rằng không thích mấy thứ phe phái quyền lực, nhưng mà muốn yên ổn, phía sau hắn nhất định phải có một thế lực chống lưng. Mà Tây Mạc Ma Tộc quả thật rất phù hợp với hắn, nhưng muốn thành công, trước tiên cần phải khuất phục mấy tên đỉnh cấp thiên tài này.
Trong ba người này, Dạ Vũ là mạnh nhất, nhưng hắn kiêng kị nhất vẫn là Tuyết Băng Tâm, nha đầu này giống như một mảnh mê vụ, hắn nhìn không thấu được nàng.
Có lẽ đây chính là Hồ tộc, có thể che đậy tầm mắt sao?!
Phanh phanh phanh!
Ba người Dạ Vũ liên tục từ xa công kích thăm dò, nhưng mà không có bất kỳ một chiêu nào đánh tới trên người Lạc Cảnh Thiên. Dù sao hắn nhưng là mở ra không gian kính, chiêu thức của họ toàn bộ đi vào bên trong, có thể gây ảnh hưởng tới hắn mới có quỷ.
"Có mờ ám, các ngươi cẩn thận một chút, trước người hắn có một vùng không gian bị vặn vẹo, hẳn là nhờ vào thứ này hắn không bị dính chiêu của chúng ta". Tuyết Băng Tâm dừng tay lại, sau đó nhíu mày nói.
"Hừ, trò hề". Mộ Thanh Tuyết cười lạnh một tiếng, đuôi rắn giơ lên về phía Lạc Cảnh Thiên, sau đó đập xuống.
Nhất thời, một đám sương đen bay ra bao phủ xung quanh.
"Võ kỹ thành danh của Xà tộc, Độc Vụ". Lam Khả Vi ở bên dưới khẽ cau mày.
Độc Vụ, thực tế bắt nguồn từ trong huyết mạch Xà tộc, trong máy xà tộc có một loại nguyên tố có thể kháng được tất cả mọi loại độc tố, sau mấy trăm năm nghiên cứu, Xà tộc cũng vận dụng loại nguyên tố này đem ra khỏi cơ thể, tạo thành một loại Độc Vụ.
Người ở bên trong không cách nào nhìn thấy được xung quanh, chỉ có Xà tộc là có thể nhìn rõ ràng. Mà điều quan trọng nhất là tại bên trong Độc Vụ, Xà tộc giống như cá gặp nước, sức chiến đấu gần như tăng gấp đôi.
Mộ Thanh Tuyết vận dụng tới loại chiêu thức này, chính là muốn áp sát Lạc Cảnh Thiên, cho hắn một kích trí mạng.
Lạc Cảnh Thiên thấy tầm mắt nị che chắn, xung quanh một màu đen kịt. Hắn cười nhạt một tiếng, đổi lại là võ giả có lẽ còn sợ hãi, nhưng hắn là pháp sư, thứ này che được tầm mắt của hắn nhưng ngăn không được linh hồn lực của hắn thăm dò.
Mọi động tác của Mộ Thanh Tuyết hắn có thể thấy nhất thanh nhị sở. Thấy nàng càng lúc càng gần, Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng, hắn muốn trêu đùa nha đầu này một chút, thế là hắn nhẹ di chuyển, chân gần như không có tiếng động chậm rãi nhích tới.
Mộ Thanh Tuyết thấy được Lạc Cảnh Thiên, nhưng cũng không có chú ý động tác của hắn, chỉ cho rằng hắn đang đề phòng xung quanh. Nàng lúc này cách hắn chỉ còn nửa mét, trước người Lạc Cảnh Thiên vẫn là cái không gian kính, nàng liền lách qua một bên.
Đuôi giơ lên, muốn một đòn đánh bại hắn, nhưng mà vừa đập xuống, cơ thể Lạc Cảnh Thiên đột nhiên biến mất.
Nguy!
Mộ Thanh Tuyết giật mình, biết mình bị phát hiện, nàng lập tức muốn rút lui, nhưng mà ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên xuất hiện, trên tay ma lực ngưng tụ thành thanh kiếm đâm xuống, xuyên qua chiếc đuôi rắn của nàng cắm xuống đất. Hắn còn gia tăng thêm một cái ma pháp kiên cố, triệt để cố định nàng lại.
A!
Mộ Thanh Tuyết bị đau kêu lên một tiếng.
Xà tộc vũ khí mạnh nhất chính là cái đuôi, Lạc Cảnh Thiên làm như vậy chẳng khác nào đem một nửa thực lực của nàng phế đi. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đứng đó cười nhìn mình, Mộ Thanh Tuyết kinh hãi bật thốt.
"Ngươi có thể nhìn thấy?!".
"Ta là không thấy được, nhưng thứ này cũng ngăn không được cảm nhận của ta. Chậc chậc, nghe nói Xà tộc chiếc đuôi rất nhạy cảm, không biết có đúng hay không?!". Lạc Cảnh Thiên cười cười, tay đưa ra giống như muốn vuốt ve chiếc đuôi của nàng.
"Ngươi!". Mộ Thanh Tuyết thẹn quá hoá giận, đuôi của nàng tuyệt đối là căm kỵ, phải nói là bất kỳ một Xà tộc nào, chiếc đuôi cũng là thứ cấm kỵ.
Ban đầu chưa thành Thánh, cơ thể Xà tộc còn có mùi hôi thối khó ngửi, cho nên cũng không có ai đánh chủ ý tới Xà tộc nữ tử. Mà khi thành Thánh, Xà tộc nữ tử có thể nói là vô cùng cực phẩm.
Chẳng những trên thân không có mùi lạ, ngược lại do lột xác, trên thân xuất hiện một mùi thơm vô cùng hấp dẫn.
Nhiều năm qua, Thánh cảnh nữ tử trong Xà tộc có thể nói được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, so với bảo vệ tộc trưởng còn nghiêm hơn. Bởi vì chiếc đuôi của Xà tộc nữ tử là báu vật sống duy nhất, nếu đem lớp da kia biến thành áo giáp, có thể vô cùng kiên cố, Thánh cảnh đỉnh phong cũng rất khó phá.
Nhưng đó cũng không phải khiến đuôi Xà tộc thành cấm kỵ, mà là do có một tên Thần địa, không biết làm cách nào lại bắt được một nữ tử Xà tộc thánh cảnh, sau đó xuất hiện... chuyện không thể miêu tả...