Chương 261: Ngươi khẩu vị nặng như vậy sao???

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 261: Ngươi khẩu vị nặng như vậy sao???

Chương 261: Ngươi khẩu vị nặng như vậy sao???

Tĩnh!

Toàn bộ đám người đều yên tĩnh tới cực độ. Hình tượng này rung động tới mức cả đám đều trợn mắt há mồm, không ai tin nổi một cái bán thánh lại có thể đánh bại Thánh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, hơn nữa chiêu thức giống như… có chút khủng bố. Kết giới xung quanh võ đài có thể chống đỡ Thánh cảnh đỉnh phong công kích, mà Sở Như Mộng lại có thể khiến nó rung chuyển.

Uy lực này…

Đáng sợ!

Lam Khả Vi gương mặt đờ đẫn nhìn lên, ánh mắt khiếp sợ nhìn Sở Như Mộng.

Cái này…

Cái này làm sao có thể? Làm sao bán thánh lại nắm giữ sức mạnh kinh khủng như vậy? Làm sao có thể?!

Lúc này, Sở Như Mộng cũng có chút thoát lực, hắn nhất thời choáng váng ngồi xuống đất, gương mặt có chút trắng bệch. Một chiêu này tiêu hao toàn bộ linh lực trong người hắn, thậm chí còn kém chút bị phản phệ. Nếu không phải do Mị Thể cường đại chống đỡ cơ thể, sợ rằng chỉ một chiêu này cũng đủ làm hắn trọng thương.

"Không sao chứ?". Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày, đi lên kéo Sở Như Mộng đứng dậy hỏi.

"Không sao, có chút thoát lực, nghỉ ngơi một chút liền tốt". Sở Như Mộng mệt mỏi nói.

Lạc Cảnh Thiên đưa tay vẫy vẫy tiểu Nguyệt kêu nàng tới. Tiểu Nguyệt hiểu ý, đi lên liền vận dụng năng lực của mình, mặc dù không thể hồi phục linh lực cho Sở Như Mộng, nhưng có thể khiến Sở Như Mộng thân thể hồi phục lại như cũ.

Long chủ ánh mắt lóe lên, ông ta nhìn tiểu Nguyệt với ánh mắt kinh ngạc.

Năng lực thật là thần kỳ.

"Ngươi thua". Sở Như Mộng hồi phục lại, hắn gật đầu với Lạc Cảnh Thiên, sau đó nhìn về phía Mộ Thanh Tuyết lạnh nhạt nói.

Mộ Thanh Tuyết há to miệng, nhưng lại không phản bác được. Mặc dù bị thương, nhưng cũng chỉ chấn động nội tạng một chút, có thể tính là vết thương nhẹ, nhưng mà nghĩ tới uy lực sau đó, nàng nhất thời nói không ra lời.

Nàng biết mình rơi khỏi võ đài là may mắn, nếu như còn ở trên võ đài, như vậy nàng tuyệt đối sẽ trọng thương, thậm chí có khả năng mất mạng.

So với việc đó, nàng thua có thể xem như là may mắn.

Tính mạng so với danh dự, lấy cái nào, chọn cái nào, có lẽ ai cũng sẽ có đáp án.

Lạc Cảnh Thiên nhìn bộ dáng buồn bã của Mộ Thanh Tuyết, hắn nhẹ lắc đầu. Nữ nhân này mặc dù tâm cơ nhiều, nhưng mà nội tâm không tính là xấu, cũng chỉ là vì tranh giành danh tiếng mà thôi.

Hắn sớm đã nhìn thấu mục đích của nàng.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Cũng không thể nói nàng không đúng, con người mà, ai lại không muốn nổi bật? Nhất là những thiên tài như này, đôi khi danh tiếng lại cực kỳ quan trọng. Nàng sai ở chỗ là chọn lầm đối tượng.

Sở Như Mộng thực lực không tính là mạnh, đương nhiên dù không vận dụng chiêu thức kia thì Mộ Thanh Tuyết cũng rất khó đánh bại Sở Như Mộng. Ngay cả hắn, dù vận dụng Chân Giải Chi Nhãn, có thể nhìn thấu vạn vật cũng không thể trong thời gian ngắn đánh bại Sở Như Mộng, thậm chí nếu như chỉ tính sai một lần, con hàng này tuyệt đối sẽ khiến hắn rất khó chịu.

Cho dù sở hữu kiến thức kiếp trước của ác niệm, Lạc Cảnh Thiên cũng không có chứng kiến qua người nào có trí tuệ giống như Sở Như Mộng. Đừng nhìn con hàng này bình thường thích trêu trọc hay hố hắn. Nhưng nếu nói về mưu mô hay tính kế, Sở Như Mộng tuyệt đối vượt qua hắn, thậm chí so với Thượng Cổ Tôn Giả, sư phụ hắn, người được xưng là pháp sư vĩ đại nhất do nắm giữ trí tuệ hơn người cũng chưa chắc bằng được Sở Như Mộng.

Không phải hắn tiếp xúc không nhiều với Thượng Cổ Tôn Giả mà có đánh giá như vậy, mà là do hắn hiểu rõ nhất một điều. Trí tuệ mới là thứ đáng sợ nhất vũ trụ.

Có câu, trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô nghĩa.

Hắn không đồng ý với điều này, bởi vì sức mạnh khởi nguồn từ trí tuệ, có trí tuệ mới sản sinh ra sức mạnh. Mà Sở Như Mộng trí tuệ đã ở mức nào đó hắn không hiểu được. Có lẽ chính bản thân Sở Như Mộng cũng không hiểu rõ chính mình, cũng không hiểu đi vận dụng nó, nhưng mà hắn thông qua Chân Giải Chi Nhãn, có thể thấy được một thứ gì đó vô cùng đáng sợ ẩn dấu bên trong Sở Như Mộng, mà thứ kia hắn không thể nào sai được, chính là trí tuệ.

Ác niệm thực lực mạnh vô cùng, nhưng cũng là bị người tính toán thiết kế hại chết.

Có lẽ, Sở Như Mộng điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là ở tính cách. Nhưng có lẽ chính tính cách đó mới làm cho hắn cùng Sở Như Mộng trở thành huynh đệ chí cốt, thậm chí so với thân nhân còn có cảm tình sâu hơn.

Hắn thật có chút gấp gáp muốn nhìn Sở Như Mộng trưởng thành tới mức độ nào. Có lẽ sẽ khiến cả vũ trụ nổi lên một trận sóng gió.

Bất quá, tất cả những thứ này sau này hãy nói.

"Nàng… nàng làm sao… khủng bố như vậy?". Lam Khả Vi kinh hãi lắp bắp nói.

"Khủng bố? Cũng không tính là khủng bố, nàng chỉ khủng bố khi là kẻ địch, còn đối với bằng hữu, nàng là người có thể tin cậy nhất. So với bất kỳ người nào khác đều đáng tin hơn". Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

"... Các ngươi tình cảm đã tới mức độ này? Vì cái gì ngươi tin tưởng nàng như vậy? So với cha mẹ cùng muội muội ngươi còn đáng tin hơn? Ngươi cái này… có chút… không sáng suốt a". Lam Khả Vi ngẩn ra, sau đó ngập ngừng nói.

Nàng sợ lời nói của mình sẽ bị Lạc Cảnh Thiên cho rằng nàng muốn phá vỡ quan hệ của hắn cùng Sở Như Mộng, cho nên nàng nói rất cẩn thận, chỉ là mang tính thăm dò mà không hề có mục đích khác.

Lạc Cảnh Thiên cũng biết điều đó, cho nên chỉ nhẹ lắc đầu đáp.

"Ta cùng Sở Như Mộng không phải loại quan hệ đó, nhưng so với bất kỳ loại quan hệ nào đều thân thiết hơn. Cha mẹ ta hay muội muội ta đương nhiên tin tưởng, nhưng loại tin tưởng này là thành lập ở trên tình cảm. Mà đối với Sở Như Mộng, ta tin tưởng là ở trên tín niệm".

"Có khác nhau sao?". Lam Khả Vi ngẩn ra, nàng không phân biệt được hai cái này khác nhau chỗ nào.

"Nói ví dụ đơn giản, nếu như gặp cường địch mà ta đánh không lại, cha mẹ ta hay muội muội lại nói có thể chạy thoát, như vậy điều đầu tiên ta nghĩ tới sẽ là họ muốn dùng tính mạng mình để giúp ta thoát thân. Nhưng nếu là Sở Như Mộng nói như vậy, như vậy ta sẽ tuyệt đối tin tưởng rằng chắc chắn có thể chạy thoát. Sẽ vô điều kiện chấp hành mọi thứ Sở Như Mộng yêu cầu mà không có bất kỳ dị nghị nào".

"Đây chính là khác biệt, một thứ là tình cảm, hi vọng đối phương có thể an toàn, có thể vui vẻ, có thể sống sót. Một thứ là cùng đối phương cùng sống cùng chết. Ngươi có thể hiểu rằng ta và Sở Như Mộng là huynh đệ đồng sinh cộng tử là được". Lạc Cảnh Thiên nói.

"… Các ngươi không phải tình nhân?". Lam Khả Vi trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.

"Người nào nói với ngươi ta cùng Sở Như Mộng là quan hệ đó?". Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười nhìn nàng hỏi.

"Nam nữ còn có quan hệ thuần khiết như vậy sao?". Lam Khả Vi không tin hỏi lại.

Thần mẹ nó nam nữ. Hắn là nam, là nam a.

Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên cũng không nói ra, Sở Như Mộng muốn giấu, như vậy cứ để hắn chơi đi, không ảnh hưởng gì cả. Hắn cũng không cần phải giải thích cho ai.

"Cho nên ngươi liền nghĩ rằng ta cùng nàng là loại quan hệ đó? Ngươi trí tưởng tượng thật đúng là phong phú. Hơn nữa, chỉ dựa vào nhan sắc của Sở Như Mộng, ngươi cho rằng trên đời này ai có năng lực chiếm được nàng? Quên nói cho ngươi một chuyện, nàng là một đoá Bách Hợp. Cho nên… hiểu đi?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

"A… ra là vậy. Vậy thật đáng tiếc". Lam Khả Vi nhất thời kinh hô, sau đó gương mặt tiếc hận nói.

"… Cùng ngươi có quan hệ gì?".

"Nàng đẹp như vậy, vậy con của nàng nhất định sẽ rất đáng yêu, nếu là Bách Hợp liền không sinh được bảo bảo, đây không phải nhan sắc của nàng sẽ không được di truyền tiếp sao? Không đáng tiếc sao?". Lam Khả Vi nói.

"???".

Lạc Cảnh Thiên trên đầu hiện đầy dấu chấm hỏi.

Cái này… nha đầu này suy nghĩ có chút khác người a. Ai mẹ nó sẽ đi quan tâm con nàng đẹp hay không? Ngươi hiện tại người yêu cũng chưa có liền suy nghĩ tới việc làm thông gia sao???

"Ngươi rất mạnh, ta thu hồi lại lời nói ban đầu, ngươi đáng giá nhận được sự tôn trọng của ta. Ta cũng muốn cùng ngươi xin lỗi về những phát ngôn thiếu suy nghĩ lúc nãy. Thật xin lỗi". Mộ Thanh Tuyết hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy, nhìn Sở Như Mộng nhẹ cúi đầu nói.

Nha đầu này, đến lúc này còn muốn diễn? Muốn giữ hình tượng đến mức đó sao? Ngươi cũng không phải minh tinh, thế giới này cũng không có ngành giải trí, ngươi giữ cái rắm.

Ở bên dưới, Lạc Cảnh Thiên nghe được lời nói của Mộ Thanh Tuyết, hắn nội tâm bất lực nhổ nước bọt.

Đến nước này còn coi trọng mặt mũi như vậy? Nói ra một đống lớn lời nói gần như là đang đánh rắm. Nói một câu xin lỗi liền xong việc, còn lôi một đống đạo lý ra nói? Ngươi cho rằng người khác sẽ nghĩ ngươi cầm được buông được? Thật đúng là trẻ con.

Trái ngược với Lạc Cảnh Thiên, Sở Như Mộng lại cảm thấy rất hứng thú với Mộ Thanh Tuyết. Bởi vì từ trên người nàng, hắn nhìn ra được sự tham vọng rất lớn.

"Ta cũng chỉ là may mắn, ngươi không cần để ý, một trận chiến đấu bình thường mà thôi, không ai tổn thất cái gì, không phải sao?". Sở Như Mộng cười nói.

Lạc Cảnh Thiên cổ quái nhìn Sở Như Mộng, con hàng này vậy mà đổi tính? Sẽ không phải hắn đối với Mộ Thanh Tuyết có ý đồ gì chứ? Nàng nhưng là Xà tộc, nửa người nửa rắn đó a.

Ngươi khẩu vị nặng như vậy sao???