Chương 260: Thiên Nữ Tán Hoa
"Không thể nào, nàng mới bán thánh, Mộ Thanh Tuyết nhưng là Thánh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, làm sao đánh lại?". Lam Khả Vi không tin nói.
"Ai nói cho ngươi biết nàng đánh thắng Mộ Thanh Tuyết?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi lại.
"Nếu đánh không lại làm sao còn khiêu chiến?".
"Đánh là đánh không thắng, nhưng không có nghĩa là không có cách duy trì đánh ngang tay. Ngươi không hiểu Sở Như Mộng, muốn chiếm tiện nghi của nàng, Mộ Thanh Tuyết cũng đừng nghĩ. Hơn nữa, nếu như có đủ thời gian, Sở Như Mộng muốn giết Mộ Thanh Tuyết không khó. Phải nhìn xem nàng muốn hay không". Lạc Cảnh Thiên coi thường nói.
Sở Như Mộng hắn hiểu rất rõ, đừng nhìn hiện tại Sở Như Mộng thực lực không bằng, nhưng mà hắn có thể đảm bảo, Mộ Thanh Tuyết là đánh không thắng, thậm chí Sở Như Mộng nếu muốn giết Mộ Thanh Tuyết cũng có thể. Con hàng này tuyệt đối không có cái gọi là thương hương tiếc ngọc, muốn nói về độ hung ác, một trăm người như hắn cũng không bằng Sở Như Mộng.
Lam Khả Vi bán tín bán nghi, nàng vẫn không tin Sở Như Mộng có thể đánh ngang tay với Mộ Thanh Tuyết, càng đừng nói tới việc giết nàng.
"Tốt, ta đáp ứng khiêu chiến của ngươi". Mộ Thanh Tuyết tức giận nói.
"Mời". Sở Như Mộng mỉm cười đưa tay, hiện ra tư thế mời.
"Hừ". Mộ Thanh Tuyết hừ một tiếng rồi đi lên võ đài.
"Thanh Tuyết, nhớ kỹ, điểm tới là dừng". Long chủ nhíu mày lên tiếng.
"Vâng, Long chủ".
Sở Như Mộng cười cười, nhẹ gật đầu với Long chủ tỏ vẻ đa tạ, sau đó liền đi lên võ đài.
"Động thủ đi, ta sợ ta ra tay trước ngươi liền sẽ không có cơ hội". Mộ Thanh Tuyết nhìn Sở Như Mộng cao ngạo nói.
Nghe vậy, Sở Như Mộng mỉm cười, song kiếm từ trong không gian giới chỉ lấy ra.
"Kiếm tốt". Mộ Thanh Tuyết kinh hô một tiếng.
"Kiếm này tên Cửu Cung, là gia sư cho ta". Sở Như Mộng nói.
"Cửu Cung? Ngươi là đệ tử của Cửu Cung Bái Nguyệt?". Nghe vậy, Mộ Thanh Tuyết giật mình hỏi.
"Đúng thế". Sở Như Mộng mỉm cười đáp.
"Ra thế, tính ra ngươi cũng không phải hoàn toàn là người thế tục". Mộ Thanh Tuyết thu hồi vẻ coi thường ban đầu.
Cửu Cung Bái Nguyệt có thể xem như là một cường giả thành danh lâu năm, mặc dù không dánh được với Thánh địa hay Tây Mạc Ma Tộc, nhưng mà thực lực của bà ta cũng rất mạnh, tiếp cận với Thánh cảnh hậu kỳ. Hơn nữa hành tung không rõ, tính cách cổ quái, nhưng lại rất ít gây thù chuốc oán, cho nên về phần nào đó, Mộ Thanh Tuyết vẫn dành một chút tôn trọng cho bà ta.
Keng~
Sở Như Mộng quét kiếm một cái phát ra âm thanh thanh thúy, sau đó mỉm cười nói.
"Bắt đầu đi".
Sở Như Mộng nói xong liền bày ra tư thế chiến đấu. Khí thế trên người bộc phát ra khí tức bán thánh mạnh mẽ, ít nhất so với bất kỳ một tên bán thánh nào, Sở Như Mộng đều mạnh hơn rất rất nhiều.
Keng!
Âm thanh trên song kiếm vang lên, một hình bán nguyệt bắn ra ngoài lao về phía Mộ Thanh Tuyết.
Mộ Thanh Tuyết nhướng mày. Đây là coi thường nàng sao? Uy lực yếu như vậy liền cho rằng có thể gây tổn thương cho ta?!
Nàng tay vung lên, uy lực liền bị triệt tiêu hoàn toàn.
Mộ Thanh Tuyết tiện tay vung ra một kiếm đáp trả, Sở Như Mộng lúc này nhếch miệng, giống như mưu kế của hắn đã đạt tới như thế. Hắn tay khẽ đảo, tạo thành một hình búp sen, sau đó búng nhẹ một cái, một đạo linh lực bắn ra ngăn cản một kiếm của Mộ Thanh Tuyết.
Mộ Thanh Tuyết nhíu mày, than a hình chợt loé lên, sau đó xuất hiên tại trước mặt Sở Như Mộng, một kiếm quét tới. Mà Sở Như Mộng đứng yên tại chỗ, không chút nào nhúc nhích, kiếm của Mộ Thanh Tuyết sượt qua cổ của hắn, chỉ kém một chút xíu liền cơ thể cắt đứt cổ họng của Sở Như Mộng.
"Ngươi sao không né tránh?". Mộ Thanh Tuyết nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Vậy ngươi vì cái gì không tấn công?". Sở Như Mộng cười đáp.
Một Thanh Tuyết nghe vậy, nội tâm có chút tức giận. Sở Như Mộng nhìn ra động tác giả của nàng nên mới cố ý không né tránh, nhưng làm như vậy cũng khiếng nàng tức giận.
Đánh thật rồi đây!
Sở Như Mộng nội tâm thầm nghĩ, nhìn kiếm ảnh lao tới, hắn song kiếm đặt ngang trước ngực, tạo ra một cái hình chữ thập, sau đó đột ngột chém xuống.
Một cơn cuồng phong nổi lên, kiếm phong lao thẳng tới Mộ Thanh Tuyết. Mộ Thanh Tuyết giật mình, trong nháy mắt nàng lách qua một bên né tránh, kiếm trong tay nàng phát sáng, sau đó một đạo kiếm ảnh xuyên phá không khí áp sát Sở Như Mộng.
Mà lúc này, Sở Như Mộng đột nhiên nhảy vọt lên không trung tránh né một chiêu kia của Mộ Thanh Tuyết, sau đó song kiếm trên tay hoá thành vô vàn kiếm ảnh lao thẳng về phía Mộ Thanh Tuyết.
Có chút giật mình, Mộ Thanh Tuyết liên tục lùi lại né tránh, mà lúc này, Sở Như Mộng thân thể cũng hạ xuống, chân đứng vào trên kiếm ảnh cắm trên đất. Kiếm ảnh này hoàn toàn là do linh lực tạo thành.
Trong mắt Mộ Thanh Tuyết, đây hoàn toàn chính là lãng phí linh lực. Nhưng nàng không biết, Sở Như Mộng đây là đã sớm tính toán tốt, hắn đã bố trí xong Thiên Bàn Kiếm Trận. Chỉ cần Mộ Thanh Tuyết đi vào, đến lúc đó tiết tấu sẽ do hắn nắm giữ trong tay.
Xẹt!
Mộ Thanh Tuyết thanh kiếm quét một cái thổi văng đi những kiếm ảnh do linh lực của Sở Như Mộng tạo thành quanh thân nàng, sau đó nàng lao thẳng về phía Sở Như Mộng.
Sở Như Mộng nhếch miệng khẽ quát một tiếng.
"Lên!"
Mộ Thanh Tuyết đột nhiên cảm thấy không đúng, nhưng lúc này đã chậm.
Thái cực lưỡng nghi sinh cửu cung bát quái!
Âm dương hư cực đối thiên địa càn khôn!
Trong miệng lẩm bẩm khẩu quyết, Mộ Thanh Tuyết trong nháy mắt bị vây lại. Nàng nhíu mày, muốn dùng sức mạnh phá hủy kiếm trận, nhưng mà thử qua vài lần cũng không có nhiều tác dụng.
Có câu, tứ lạng bạt ngàn cân, Thiên Bàn Kiếm Trận chính là lợi dụng loại kỹ xảo này, muốn dùng lực phá hủy kiếm trận thì thực lực ít nhất phải mạnh hơn người thi triển kiếm trận một đại cảnh giới.
Mà đáng tiếc rằng Mộ Thanh Tuyết kém một chút, Sở Như Mộng sớm đã lĩnh ngộ xong toàn bộ cảnh giới bán thánh, chỉ thiếu thời cơ đột phá. Cho nên về bản chất, hắn không yếu hơn một tên Thánh cảnh sơ kỳ nào.
Mộ Thanh Tuyết muốn phá kiếm trận, chỉ có thể tìm được tâm trận ở đâu mới có thể thoát ra. Nếu không chỉ có thể mở ra Vực, sau đó lợi dụng sức mạnh của Vực cưỡng ép giải trừ Thiên Bàn Kiếm Trận, nếu không nàng muốn thoát ra thật sự rất khó.
Quả nhiên, Mộ Thanh Tuyết biết trốn không ra, nàng liền mở ra Vực.
Chẳng qua, Sở Như Mộng hiển nhiên sẽ không để nàng đạt được mong muốn, hắn ở bên ngoài không ngừng quấy rối, liên tục tung chiêu thức khiến Mộ Thanh Tuyết tức muốn hộc máu.
"Thật là đặc sắc".
Đám người ở bên ngoài võ đài kinh hô. Không ai nghĩ tới, một cái bán thánh lại có thể ép Mộ Thanh Tuyết tới mức này.
Một chiêu Thiên Bàn Kiếm Trận thật đúng là có chút vô giải.
"Nàng rất thông minh, từ đầu tới cuối đều đang tính toán dụ dỗ Mộ Thanh Tuyết vào bẫy, sau khi thành công liền bắt đầu quấy nhiễu, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng Mộ Thanh Tuyết chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng vài chiêu mới có thể cưỡng ép phá giải". Lam Khả Vi ở bên ngoài kinh ngạc nói.
"Ha ha, đặc sắc còn ở phía sau". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt một tiếng nói.
Trước kia, mặc dù Sở Như Mộng rất ít xuất thủ, nhựng hắn biết, con hàng này còn một bộ võ kỹ cực kỳ mạnh mẽ, chính hắn đã cảm nhận qua uy lực kia, khi đó Sở Như Mộng kém chút đem hắn đánh hoài nghi nhân sinh.
Nếu không phải dựa vào linh hồn lực cường đại, nhìn ra sở hở sau đó né tránh, hắn dám nói chỉ cần là Thánh cảnh trung kỳ cũng có thể bị thương. Thánh cảnh sơ kỳ đỉnh phong trở xuống tuyệt đối tiếp nhận không được một chiêu kia.
Nhưng khuyết điểm duy nhất chính là thời gian chuẩn bị có chút dài. Ngay từ ban đầu hắn liền đã nhìn ra được Sở Như Mộng đang một mực lôi kéo thời gian để chuẩn bị cho chiêu thức đó.
"Đủ!". Mộ Thanh Tuyết tức giận quát lớn, nàng nhịn đau nhận lấy hai đòn công kích, sau đó vận dụng lực lượng của Vực đem Thiên Bàn Kiếm Trận oanh nát.
Trúng kế rồi!
Lạc Cảnh Thiên nội tâm cười thầm.
Nhìn Thiên Bàn Kiếm Trận bị oanh nát, hoá thành vô số bụi phấn tản ra xung quanh, Sở Như Mộng chỉ mỉm cười đứng đó nói.
"Thực lực cùng lực quan sát của ngươi so với Lạc Cảnh Thiên kém nhiều lắm".
"Vậy để ta giải quyết ngươi rồi đánh bại hắn". Mộ Thanh Tuyết tức giận nói, sau đó dùng tộc độ cực kỳ khủng bố lao lên.
"Nàng phải thua". Lam Khả Vi lắc đầu nói.
Mộ Thanh Tuyết bộc phát toàn nộ thực lực, Sở Như Mộng là không thắng được. Nhưng mà lúc này nàng lại nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đứng đó, vẫn duy trì nụ cười ung dung, hơn nữa ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, nàng đột nhiên giật mình nhìn lên võ đài. Mà một giây tiếp theo, nàng liền trợn mắt há mồm khó tin nhìn cảnh tượng kế tiếp.
Chỉ thấy Sở Như Mộng nhẹ nhàng xoay tròn, xung quanh hắn những tia linh lực còn sót lại tụ tập tạo thành vô vàn cánh hoa. Cánh tay hướng lên trời giống như đang múa một điệu múa tuyệt mỹ, sau đó nhẹ nhàng vẩy bàn tay một cái, từ vị trí của hắn làm trung tâm, một làn song xung kích bắn ra xung quanh.
Vô vàn cánh hoa lao đi với tộc độ chóng mặt chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Giống như một tiên nữ đang rải hoa khắp thế gian.
Mà chiêu thức này cũng chính là do Sở Như Mộng lĩnh ngộ được. Mị thể của hắn sau khi thành hình, từ trong hư vô, một tia ký ức truyền vào đầu hắn, truyền cho hắn một bộ võ kỹ.
Mà chiêu thức hắn học được đầu tiên chính là chiêu này…
Thiên Nữ Tán Hoa.
Oanh!
Mộ Thanh Tuyết trong nháy mắt bị quét bay ra khỏi võ đài, trên không trung phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng nàng may mắn chính là bản thân rơi khỏi võ đài, bởi vì tại vị trí của Sở Như Mộng lại bộc phát ra vài đạo sóng xung kích, uy lực so với ban đầu mạnh hơn vài lần. Mà kết giới xung quanh võ đài cũng oanh động dữ dội khiến đám người kinh hãi tột độ.