Chương 259: Ta nghĩ người xui xẻo là Mộ Thanh Tuyết mới đúng

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 259: Ta nghĩ người xui xẻo là Mộ Thanh Tuyết mới đúng

Chương 259: Ta nghĩ người xui xẻo là Mộ Thanh Tuyết mới đúng

"Khụ khụ". Lạc Thiên Vũ nhịn không được ho khan hai tiếng.

Nhìn bầu không khí có chút đã khống chế không nổi, ông ta thật sợ đám người này sẽ lao vào chém chết Lạc Cảnh Thiên. Đồng thời ông ta cũng có chút cảm thán, Sở Như Mộng mị lực thật đúng là đáng sợ, chỉ vừa xuất hiện liền khiến toàn bộ người trẻ tuổi biến thành thế này, quả nhiên hồng nhan thì họa thủy.

Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng chú ý tới đám người, hắn có thể cảm nhận được từng ánh mắt ác liệt đang nhìn chằm chằm hắn. Làm sao mùi vị này có chút quen thuộc đâu? Giống như năm đó tại học viện cũng sảy ra trường hợp này…

Mẹ nó, sẽ không phải…

Hắn nhìn về phía Sở Như Mộng, thấy Sở Như Mộng đang cười đầy thâm ý nhìn hắn, trong lòng hắt nhất thời tức muốn ứa gan.

Lại bị con hàng này hố.

"Ngươi tới đây làm gì? Ngươi thế nào tìm được nơi này?". Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

"Là ông nội ngươi mang ta tới". Sở Như Mộng nói.

Lạc Cảnh Thiền nhìn về phía Lạc Thiên Vũ, ánh mắt hiện vẻ khó hiểu.

"Khục, ngươi vẫn là hỏi nàng a, ta ban đầu thấy nha đầu này đi bên ngoài kết giới, lúc đó cha ngươi cũng đi cùng nên nhận ra nàng. Nàng nói muốn cùng ngươi nói vài lời, cho nên ta liền mang nàng tới". Lạc Thiên Vũ nói.

"Chuyện gì?".

"Nơi này không tiện nói chuyện, trở về rồi nói". Sở Như Mộng nhìn quanh, sau đó lên tiếng.

"Tốt, đi thôi". Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu rồi đáp.

"Chờ đã, ngươi cứ đi như vậy?". Dạ Vũ lúc này không biết là do bị Sở Như Mộng ảnh hưởng hay là do tâm tính muốn biểu hiện bản thân trước mặt mỹ nữ, hắn đột nhiên đứng ra ngăn cản trước người Lạc Cảnh Thiên.

"A… ngươi là muốn khiêu chiến hắn? Hay là thôi đi, ta sợ ngươi đánh không lại". Sở Như Mộng biểu lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó khuyên giải nói.

"Chỉ biết trốn tránh phía sau nữ nhân thôi sao?". Dạ Vũ cười khinh thường nói.

Lạc Cảnh Thiên dừng lại, hắn không phải là bị lời nói của Dạ Vũ ảnh hưởng, mà là hắn muốn giải quyết dứt khoát chuyện này.

"Còn ai muốn cùng ta khiêu chiến? Đứng ra cả đi". Lạc Cảnh Thiên ánh mắt đảo quanh, sau đó trầm giọng nói.

"Ngươi có ý gì?".

Dạ Vũ nhíu mày nhìn Lạc Cảnh Thiên, hắn không hiểu ý của Lạc Cảnh Thiên cho lắm.

"Giải quyết nhanh gọn đi, người nào muốn khiêu chiến ta, tất cả đều lên đi. Ta không có thời gian cả ngày cùng ngươi ở đây đôi co đâu". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

"Ngươi đừng có ngông cuồng". Dạ Vũ lạnh giọng nói.

"Không phải muốn khiêu chiến ta sao? Hiện tại có cơ hội lại không muốn sao? Các ngươi thì sao? Tuyết Băng Tâm? Mộ Thanh Tuyết? Ta nghĩ hẳn là hai người các ngươi cũng không phục, nếu không ba người các ngươi cùng lên?". Lạc Cảnh Thiên liếc qua hai nữ tử yêu tộc đứng thứ hai cùng thứ ba nói.

"Ngươi thật muốn khiêu chiến toàn bộ chúng ta?". Mộ Thanh Tuyết nhíu mày hỏi.

"Ngươi không sợ thất bại sao? Phải biết nếu ngươi bại, kết quả sẽ rất thảm". Tuyết Băng Tâm hỏi lại.

So với Mộ Thanh Tuyết thì nàng lý trí hơn nhiều. Lạc Cảnh Thiên nếu thua, mặc dù sẽ không mất đi cái gì, nhưng mà thanh danh của hắn sẽ thối tới mức bị toàn bộ Bách Long Sơn xa lánh.

Đây cũng không phải là khoa trương, bởi vì Lạc Cảnh Thiên hiện tại hình tượng là một người là một kẻ liều mạng, thực lực lại siêu cường. Nhưng hắn mỗi lần ra tay liền có một người trọng thương, đây không phải là thực lực mạnh, đây là hành động gây thù chuốc oán.

Nếu hắn thắng, có lẽ người khác sẽ không nói gì. Cường giả luôn được tôn trọng.

Nhưng thua, đại biểu cho việc hắn chỉ là một kẻ thất bại. Lại thêm việc hắn đắc tội với Thập Tông, cho nên bị xa lánh là điều hiển nhiên, hắn sẽ mãi mãi không bao giờ ngóc đầu lên nổi, người khác cũng sẽ không dành cho hắn sự tôn trọng.

Cho nên Tuyết Băng Tâm mới muốn dò hỏi lại một lần cho chắc chắn.

"Ta biết ngươi muốn nói gì, thắng cũng tốt, bại cũng được. Ta không để ý người khác nhìn ta thế nào, thứ ta cần đã có được, cho nên đánh hay không không có ý nghĩa. Ta chẳng qua là không muốn tốn thời gian vào trận đấu vô nghĩa này nữa". Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

"Oa, ngươi từ khi nào trở nên ôn nhu như vậy? Trước đó Tiểu Vân nàng cũng không có cái đãi ngộ này đó a, là do nàng là mỹ nữ sao?". Sở Như Mộng ở một bên chen lời vào.

"... Là do nàng không có ác ý, ngươi có thể ngậm miệng hay không? Mỗi lần lên tiếng liền mang tới cho ta phiền phức. Chơi chưa chán sao?". Lạc Cảnh Thiên tức giận nhìn Sở Như Mộng.

Con hàng này làm sao thích gây sự như vậy?!

Những người ở gần nghe được hai người họ nói chuyện, gương mặt hiện vẻ quái dị. Mỹ nữ xinh đẹp như vây ngươi vậy mà dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với nàng? Ngươi là thế nào chiếm được phương tâm của hai nữ nhân kia?!

Chờ một chút...

Kiểu nói chuyện này, chẳng lẽ Sở nữ vương cùng hắn chỉ là hảo hữu?!

Dạ Vũ trong đầu nổi lên ý nghĩ, sau đó càng lúc càng tin tưởng điều này. Hắn lúc này nội tâm cũng nhẹ buông xuống, ít nhất không có đối với Lạc Cảnh Thiên ác ý như trước.

"Ngươi đang tìm lý do cho mình đúng không? Thực lực ngươi mặc dù mạnh, nhưng mà muốn đối phó ba người chúng ta cùng một lúc, ngươi vẫn còn kém một chút". Mộ Thanh Tuyết giống như nhìn thấu Lạc Cảnh Thiên, nàng nhìn hắn lên tiếng.

"Vị... muội muội này, hắn là nói thật. Hắn gần như chưa từng nói dối, nếu không thể nói hắn sẽ im lặng, mà không phải treo ngoài miệng khoác lác. Hơn nữa thực lực của hắn rất mạnh, mạnh kinh khủng. Các ngươi không phải đối thủ, hay là thôi đi". Sở Như Mộng lên tiếng khuyên can.

"Mắc mớ gì tới ngươi? Một cái nữ vương thế tục cũng muốn chen ngang vào trận đấu của Thập Tông chúng ta? Ngươi cho rằng mình là ai?". Mộ Thanh Tuyết liếc mắt lạnh lùng nói.

Sở Như Mộng ngẩn ra, sau đó khẽ cười một tiếng. Nha đầu này là đang ghen ghét sắc đẹp của ta sao? Thú vị.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn về phía Mộ Thanh Tuyết đầy vẻ quái dị. Nữ nhân xà tộc này... xem ra xui xẻo.

"Ngươi nhìn cái gì?". Bị Lạc Cảnh Thiên nhìn chằm chằm, Mộ Thanh Tuyết tức giận nói.

"Ha ha, xem ra ngươi là không có cơ hội khiêu chiến ta rồi". Lạc Cảnh Thiên bật cười nói.

"Ngươi muốn bỏ cuộc?". Mộ Thanh Tuyết nhíu mày hỏi.

Nàng muốn đánh bại Lạc Cảnh Thiên, đối với thanh danh của nàng có lợi vô cùng. Cho nên khi Lạc Cảnh Thiên muốn khiêu chiến ba người họ, nàng mới hỏi như vậy.

Một mình nàng thì không chắc có thể đánh bại Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà nếu là ba người, nàng cảm thấy hoàn toàn dư sức đánh bại hắn.

"Không, chỉ là ngươi nên xử lý tốt phiền phức của mình trước đi". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Phiền phức?!

Đám người khó hiểu, nhưng mà lúc này, Sở Như Mộng đột nhiên lên tiếng.

"Tiểu muội muội, có ghen ghét thì cũng đừng viết lên trên mặt. Nếu đổi lại là trước kia, ta có lẽ sẽ không quan tâm. Nhưng hiện tại, ta là Sở đế. Sở quốc chi chủ. Ngươi dùng lời nói khiếm nhã như vậy nói với ta, là không xem ta ra gì, đúng không?".

"Ha ha, dựa vào nam nhân bước lên vị trí này cũng có tư cách lên tiếng?". Mộ Thanh Tuyết khinh thường nói.

"Ra là vậy, vậy thì, ta dùng danh phận Sở đế, Sở quốc chi chủ, muốn khiêu chiến Xà tộc đại tiểu thư Mộ Thanh Tuyết. Ngươi chấp nhận không?". Sở Như Mộng mỉm cười hỏi.

Oa!

Đám người xung quanh nhất thời xôn xao.

"Thực lực của ngươi chỉ là bán thánh, lại muốn khiêu chiến ta? Ai cho ngươi tự tin?". Mộ Thanh Tuyết cười lạnh hỏi.

"Tự tin hay không, có đánh lại hay không hiện tại không quan trọng. Ta hiện tại là Sở quốc chi chủ, ngươi chỉ nhục ta, nếu chuyện này truyền ra, ta làm sao còn có thể trị quốc? Làm sao còn có thể làm vua một nước? Cho nên, đã ngươi mở đầu thì nên tiếp nhận khiêu chiến của ta, nếu không khi trở về, ta sẽ huy động toàn bộ lực lượng Sở quốc đi giết toàn bộ Xà tộc trong thế tục để đổi lại danh dự của mình". Sở Như Mộng mỉm cười nói.

"Ngươi!". Mộ Thanh Tuyết tức giận nói không ra lời.

Nàng là người mở lời sỉ nhục Sở Như Mộng, cho nên Sở Như Mộng nếu thật sự làm như vậy, nàng thật đúng là không có biện pháp làm gì Sở Như Mộng.

Phải biết, Tây Mạc Ma Tộc cũng có một quy tắc, không cho phép can thiệp vào chuyện của các đế quốc thế tục. Càng đừng nói tới việc Sở Như Mộng là vua một nước, nếu như Mộ Thanh Tuyết muốn đối phó nàng, thật cho rằng Thánh địa tên tuổi là khoác lác ra sao?!

Đến lúc đó đừng nói Mộ Thanh Tuyết, ngay cả Tây Mạc Ma Tộc cũng có nguy cơ bị phát hiện cực cao.

Cho nên, Mộ Thanh Tuyết chỉ có thể chấp nhận Sở Như Mộng khiêu chiến, ngoài ra thì không còn bất kỳ một con đường nào khác có thể đi.

"Tốt, ta chấp nhận, ho vọng ngươi đừng hối hận". Mộ Thanh Tuyết nghiến răng nói.

Nàng là không sợ, nhưng bị Sở Như Mộng ép đến mức này, điều này làm nàng cảm thấy bị sỉ nhục.

"Ngươi không ngăn cản nàng?". Lam Khả Vi đi tới bên cạnh Lạc Cảnh Thiên thấp giọng hỏi.

Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng một cái, mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng hắn cảm thấy nha đầu này cũng không tính là xấu, tính cách còn có chút đáng yêu. Cho nên hắn chỉ lạnh nhạt nói.

"Ta nghĩ người xui xẻo là Mộ Thanh Tuyết mới đúng".