Chương 258: Sở Như Mộng đăng tràng
Kế tiếp, Lạc Thiên Vũ liệt kê ra một đống những thứ Lạc Cảnh Thiên "chân thật" trải qua, cảm động vô số người. Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên càng nghe cảm cảm thấy không thoải mái.
Hắn vì Lạc Cảnh Điềm làm nhiều thứ, điều đó không giả. Nhưng mà "vĩ đại" tới mức như Lạc Thiên Vũ nói, hắn nghe đều có chút ngượng ngùng.
Ta không phải Ngưu Lang, nàng cũng không phải Chức Nữ. Ta những là có tới mấy cái nữ nhân, không phải chuyên tình như vậy đó a, ngươi mẹ nó đem ta đẩy lên trời liền không sợ ta ngã gãy chân sao? Cái này không phải là hố người đi?!
"Tốt, đã ngươi đứng ra vì hắn, như vậy ngươi hẳn là biết Lạc gia phải bỏ ra những gì". Long chủ nhìn Lạc Thiên Vũ nói.
"Ta đang nhiên biết, ta dùng một cái di tích cao cấp đổi lấy". Lạc Thiên Vũ nói.
Lời vừa ra, toàn bộ đám người đều ồ lên.
"Tốt, như vậy trận đấu hôm nay liền ngừng tại đây".
"Chờ một chút".
Ngay tại lúc này, một giọng nói khác lên tiếng.
"Dạ Vũ, ngươi có chuyện gì sao?". Long chủ nhíu mày nhìn Dạ Vũ hỏi, trong giọng nói mang theo ý bất mãn, hiển nhiên, những người khác có lẽ không hiểu, nhưng Dạ Vũ là một trong Thập Tông đại thiếu, hiển nhiên biết rõ loại giao dịch này người như hắn không có tư cách lên tiếng.
Nhưng Dạ Vũ hết lần này tới lần khác lại nhảy ra vào lúc này. Điều này mang tới việc Long chủ đối với hắn có một tia bất mãn.
"Long chủ đại nhân, ta không có ý kiến gì với việc của ngài nói. Nhưng mà hôm nay Lạc Cảnh Thiên hắn đại náo tranh đoạt chiến, những người đứng đầu như ta còn chưa tham chiến, nếu như vì việc này mà khiến hắn ngừng khiêu chiến, chúng ta những người đứng đầu này cũng không có mặt mũi nắm giữ phần thưởng. Cho nên hiện tại ta muốn Lạc Cảnh Thiên hắn tiếp tục khiêu chiến, nếu như có thể, ta muốn hướng về hắn khiêu chiến". Dạ Vũ trầm giọng nói.
Long chủ nghe vậy khẽ nhếch miệng, hóa ra là sợ mất mặt.
Bất quá, ông ta nhìn về phía những người còn lại, trong mắt họ hiện lên vẻ không phục. Nếu cứ như vậy mà kết thúc, những người này chắc chắn sẽ không chịu phục, chưa đánh thì chưa biết được ai hơn ai.
Nói cho cùng, dù là thực lực đều ở mức Thánh cảnh sơ kỳ đỉnh phong thì cũng có khoảng cách nhất định, giống như Lôi Cương đấu với Dạ Vũ, chắc chắn sẽ bị Dạ Vũ đánh bại nhẹ nhàng. Lạc Cảnh Thiên đánh bại những người kia không đại biểu cho việc hắn đánh thắng Dạ Vũ hay những người khác.
Tuổi trẻ đi, không phục cũng là điều bình thường.
"Ý ngươi thế nào?". Long chủ nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"Ta đã có thứ mình muốn, đánh nữa cũng không có ý nghĩa". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
"Ngươi sợ sao?". Dạ Vũ cười lạnh hỏi.
"Ngươi xem như ta sợ cũng được". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói, sau đó liền quay đầu rời đi.
Hắn không phải người ham mê danh tiếng, danh tiếng đối với hắn không có ý nghĩa.
"Ha ha, như vậy xem ra ta cũng phải học một chút phong cách hành sự của Lôi Cương mới được. Chờ trận chiến với Thánh địa diễn ra, ta có thể áp dụng với Lạc Cảnh Điềm, hi vọng lúc đó ngươi còn có thể trốn tránh như hiện tại". Dạ Vũ cười lạnh khiêu khích nói.
Nhưng mà một giây sau, ánh mắt hắn co rút lại, gương mặt hiện vẻ hốt hoảng. Bởi vì Lạc Cảnh Thiên không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn vào hắn, âm thanh như từ cánh cửa địa ngục vang lên.
"Ngươi… mới nói gì?".
Sát khí khủng bố từ cơ thể của Lạc Cảnh Thiên phát ra gần như hoá thành thực chất, nó giống như muốn đem toàn thiên địa thôn phệ. Dạ Vũ mồ hôi lạnh sau lưng chảy ra, hắn không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại có sát khí khủng bố tới mức này.
Ánh mắt lạnh như băng của Lạc Cảnh Thiên nói cho hắn biết, nếu như hắn dám nói một câu nào đó không đúng, như vậy Lạc Cảnh Thiên tuyệt đối sẽ giết hắn.
Hắn vốn cho rằng câu chuyện kia chỉ là do Lạc Thiên Vũ cố ý vì Lạc Cảnh Thiên chế tạo ra, nhưng xem tình hình trước mắt… cái này mẹ nó chính là sự thật đó a.
Vẻn vẹn chỉ là một câu uy hiếp liên quan tới Lạc Cảnh Điềm liền khiến hắn biến thành thế này, như vậy câu chuyện kia cũng không hề quá chút nào.
"Ta đang hỏi ngươi đây, điếc sao?". Âm thanh chui ra từ miệng Lạc Cảnh Thiên, cảm giác giống như hắn đang cố gắng khống chế để không đánh mắt lý trí.
Trên thực tế, ban đầu Lạc Cảnh Thiên thật sự tức giận, nhưng hiện tại hắn là cố ý biểu hiện ra trạng thái này.
Hắn muốn nói cho người khác biết, Lạc Cảnh Điềm là nghịch lân của hắn, động vào là sẽ chết.
Hiển nhiên, mục đích đã đạt được.
Loại sát khí kia báo cho đám người biết, Lạc Cảnh Thiên thật dám giết người. Mà hiện tại, Dạ Vũ đã bước một chân vào quan tài.
Tuy rằng không tức giận, nhưng mà hắn muốn Dạ Vũ biết, dùng Lạc Cảnh Điềm uy hiếp hắn là ngu xuẩn cỡ nào. Hiện tại nếu như Dạ Vũ chống không được khí thế của hắn, như vậy thanh danh Dạ Vũ sẽ mất sạch.
Nếu như chống lại được, Lạc Cảnh Thiên tuyệt đối sẽ cho hắn cảm nhận một chút cái gọi là thống khổ. Hắn không đùa giỡn, mà rất nghiêm túc.
"Ngươi điếc sao? Hỏi ngươi đây?". Lạc Cảnh Thiên âm thanh trầm thấp vang lên.
"Hắn nói hắn muốn chiếm tiện nghi của Lạc Cảnh Điềm giống như Lôi Cương giở trò với tiểu Uyển".
Nhưng mà ngay lúc này, một âm thanh nữ tính vang lên, Lạc Cảnh Thiên da đầu run lên, cái âm thanh này, tuyệt đối là Sở Như Mộng không có chạy. Chỉ có con hàng này mới có thể vận dụng âm thanh tới mức mê hoặc như thế.
Quả nhiên, khi hắn nhìn qua liền thấy được phía sau Lạc Thiên Vũ một thân ảnh mỏng manh xuất hiện. Người này chính là Sở Như Mộng.
"Ông trời a, nàng là ai?".
"Vị cô nương... không, vị tiên nữ này là ai? Làm sao lại có người đẹp như vậy?".
"Ta động tâm!".
"Lăn, bằng ngươi cũng xứng?".
Sự xuất hiện của Sở Như Mộng gây nên đám người rối loạn. Toàn bộ, từ già đến trẻ, không có bất kỳ ai không bị vẻ đẹp của Sở Như Mộng gây rung động.
Lạc Cảnh Thiên bất lực ngửa đầu lên trời thở dài.
Mới một tháng không gặp, con hàng này trên thân làm sao lại xuất hiện vẻ mị cốt đến như thế? Thật sự là yêu nghiệt, mị thể cường đại đến vậy sao?!
"Ngươi... tiểu cô nương, ngươi là ai?". Long chủ nhìn Sở Như Mộng đầy vẻ rung động. Nếu không phải do tuổi tác, nếu không phải do địa vị, nếu không phải ham muốn của ông ta không phải là nữ nhân, nếu không phải ông ta trải qua sự đời quá nhiều, có lẽ ông ta hiện tại sẽ lập tức lao tới ôm lấy Sở Như Mộng rồi chạy mất, chạy đến nơi chỉ có riêng hai người họ...
Như vậy thì cường điệu quá, ông ta chỉ là nội tâm rung động, nhưng vẫn có thể giữ được vẻ bình thản như thường ngày. Tới cảnh giới của ông ta, mị thể của Sở Như Mộng còn chưa ảnh hưởng được nhiều như vậy.
"Long chủ ngài tốt, ta là Sở quốc nữ vương Sở Như Mộng". Sở Như Mộng hơi khẽ thi lễ một cái rồi cười nói.
"Hoá ra là Sở đế. Quả nhiên là danh bất hư truyền, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ thật không thẹn với danh tiếng". Long chủ cảm khái nói.
Mặc dù Sở Như Mộng xưng đế không lâu, nhưng mà chuyện của thế tục, ông ta lại hiểu rất rõ.
Sở Như Mộng xưng đế khiến ba đại đế quốc... thực tế là hai, vì một trong đó đã bị Lạc gia khống chế. Nhưng đã đóng phải đóng cho chót... tam đại đế quốc rẩ bất mãn.
Từ xưa tới nay không có chuyện nữ tử xưng đế. Nhưng khi gặp Sở Như Mộng, thái độ của họ lại quay ngoắt 180 độ. Không chỉ ủng hộ, còn muốn đế quốc của mình có thể cùng Sở quốc ký kết vĩnh cửu hoà bình khế ước.
Trong vòng một tháng, Sở Như Mộng danh tiếng lan truyền toàn bộ thiên hạ, không người không biết, không người không hiểu. Hơn nữa cũng không biết là ai truyền ra hình của hắn, cho nên Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nữ hiển nhiên rơi vào trên đầu Sở Như Mộng. Mà cũng từ đó hắn có một cái danh hiệu mới - Sở nữ vương.
"... Ngươi không thể chọn lúc khác xuất hiện sao?". Lạc Cảnh Thiên lúc này bất mãn nhìn Sở Như Mộng nói.
"Người ta xuất hiện cùng ngươi có liên quạn gì? Ảnh hưởng gì tới ngươi?".
"Một kẻ vũ phu như ngươi cũng có tư cách nói Sở nữ vương?".
"Ngươi muốn làm quen cũng đừng dùng loại biện pháp ti tiện này, tưởng ta nhìn không rõ mục đích của ngươi sao?".
Lạc Cảnh Thiên vừa dứt lời liền nhận lấy vô số lời thoá mạ. Khoé miệng hắn có chút giật giật, quả nhiên, con hàng này xuất hiện hoạ phong liền biến đổi.
Trước đó một giây toàn trường còn đang sợ hãi không dám lên tiếng, một giây sau hắn liền lâm vào đám người quần công...
"Vừa lòng chưa?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ liếc nhìn Sở Như Mộng phun ra một câu.
Sở Như Mộng cười tươi như hoa, sau đó gật gù nói.
"Hài lòng, nhìn ngươi khó chịu như vậy trong lòng ta dễ chịu nhiều".
"Ngươi tới nơi này làm gì? Sẽ không phải muốn chơi ta chứ? Năm đó ta bị toàn bộ học viện ghen ghét còn chưa đủ?".
"Ha ha, nhìn đem ngươi doạ sợ, ta tới chỉ ở lại một ngày, mai liền đi. Còn nhiều việc cần ta lo lắng đây". Sở Như Mộng cười đáp.
Hai người vừa đáp vừa hỏi, lại không chú ý tới xung quanh không khí có chút quỷ dị, một đám thanh thiếu niên hai bàn tay nắm chặt, răng cắn vào nhau, ánh mắt tràn ngập tức giận như sắp bùng nổ. Còn một đám nữ tử thì tự ti cúi đầu không dám nhìn thẳng Sở Như Mộng.