Chương 257: Lạc Cảnh Thiên lại bị tính kế

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 257: Lạc Cảnh Thiên lại bị tính kế

Chương 257: Lạc Cảnh Thiên lại bị tính kế

"Nếu tính thêm cả ta thì thế nào?!".

Âm thanh hữu lực vang lên, đám người quay đầu lại nhìn, liền thấy được một lão giả đi tới, hai tay chắp sau lưng lộ ra một bộ "cao nhân dị sĩ" đi tới.

Người này không ai khác chính là ông nội nuôi của Lạc Cảnh Thiên - Lạc Thiên Vũ.

"Thiên Vũ a. Ngươi xác định mình muốn tham gia vào chuyện này?!". Nhìn thấy Lạc Thiên Vũ, Long chủ nhịn không được nhíu mày hỏi.

"Nói nhảm, lão già ngươi đều ép cháu ta thành thế này, ta nếu không đứng ra, khó tránh khỏi đứa nhỏ này sẽ bị ngươi ép thành phản lại Tây Mạc Ma Tộc. Ta không muốn nhìn thấy điều đó, Lạc gia cũng không muốn đem một đứa trẻ thiện tài đẩy ra ngoài". Lạc Thiên Vũ lắc đầu nói.

"Đáng giá sao?". Long chủ trầm mặc một chút rồi hỏi.

"Ha ha, không có gì gọi là đáng hay không. Vũ Quân hắn ở bên ngoài chịu thiệt thòi đủ điều, tuy rằng hiện tại hắn là gia chủ Lạc gia, quyền cao chức trọng. Nhưng con gái hắn, cháu gái của ta vẫn lưu lạc bên ngoài, bị Thánh địa giam cầm".

"Về tình về lý, ta đều phải ra tay. Đây là công bằng. Hơn nữa, ngươi cũng không biết tiểu Thiên hắn đã trải qua những gì, vì nha đâu kia hắn bỏ ra bao nhiêu. Cho nên ngươi không hiểu được tình cảm của hai người họ. Nhưng ta thì khác, ta biết rõ, thậm chí so với Vũ Quân còn rõ ràng hơn nhiều lắm". Lạc Thiên Vũ nói.

"Ồ, ta cũng muốn nghe thử một chút, rốt cuộc là rung động tới cỡ nào mà khiến lão già như ngươi phải đứng ra đảm bảo". Long chủ cười nói.

Thực tế khi nhìn thấy Lạc Thiên Vũ đứng ra, Long chủ liền biết Lạc gia đứng về phía Lạc Cảnh Thiên. Hơn nữa cũng chấp nhận trả giá cho Lạc Cảnh Thiên để đánh đổi lấy điều kiện mà Lạc Cảnh Thiên đưa ra.

Đương nhiên cái giá đó rất đắt, Lạc gia nhất định phải đánh đổi một cái di tích cao cấp mới được.

Dù sao một cái điều kiện của Thánh địa chưa chắc đã đồng ý, thậm chí còn có thể gánh chịu phong hiểm Thánh địa sẽ lật lọng.

Cho nên so với di tích cấp cao, một cái điều kiện của Thánh địa hiển nhiên không đủ sức hút bằng rồi. Mà hiện tại, ông ta biết ý định của Lạc Thiên Vũ, cho nên ông ta muốn để Lạc Thiên Vũ nói về chuyện của Lạc Cảnh Thiên.

Bởi vì chuyện của hắn ông ta một phần không hiểu rõ ràng, một phần khác lại rất chấn động nhân tâm. Cũng không phải ông ta muốn nghe, mà là để cho người khác nghe.

Làm một người lãnh đạo không dễ dàng như vậy, ông ta có quyền đưa điều kiện cho Lạc Cảnh Thiên, nhưng điều đó sẽ khiến người khác cảm thấy bất mãn cùng không công bằng. Cho nên ông ta muốn Lạc Thiên Vũ nói ra những chuyện của Lạc Cảnh Thiên để người khác đồng tình hắn, như vậy âm thanh phản đối liền sẽ ít hơn.

"Tiểu Thiên con mắt đó vì sao lại biến thành như vậy ngươi hẳn là biết chứ?". Lạc Thiên Vũ hỏi.

"Biết, là bảo vệ nha đầu kia rút lui. Bị người ám toán. Nếu như là chuyện này thì không cần nói". Long chủ lắc đầu nói.

"Ta cũng không phải nói cái này, thực ra mất một con mắt cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần tìm một người bình thường, lấy con mắt đổi cho nhau, sau đó lợi dụng một chút dược tài liền có thể".

"Nhưng mà hắn khắc biệt, khi đó con mắt hắn bị tên đâm xuyên, hơn nữa mũi tên còn có độc. Kịch độc. Mà con mắt màu đỏ kia, mặc dù có tác dụng thay thế con mắt cũ, có thể nhìn được, nhưng thực tế là dùng để hoá giải độc tính".

"Chẳng qua đó cũng không phải xong, con mắt đó là một món bí bảo, có thể giải trừ độc tính, nhưng bản thân nó cũng mang theo độc tính chết người, hơn nữa tác dụng phụ cũng cực lớn".

"Mỗi thời mỗi khắc, hắn đều phải chịu đựng một loại đau đớn giày vò tận sâu trong linh hồn, hiện tại ngươi nhìn hắn giống như không có chuyện gì, nhưng thực tế hắn từ vài năm trước đã sớm quen với điều đó". Lạc Thiên Vũ lạnh nhạt nói.

"Ngươi làm sao biết được?". Lạc Cảnh Thiên nhịn không được thốt lên.

Bí mật này chỉ có Sở Như Mộng cùng Thượng Cổ Chi Linh biết, ông ta làm sao biết? Ai nói cho ông ta? Chẳng lẽ là Thượng Cổ Chi Linh? Vẫn là Sở Như Mộng???

"Ngươi không cần lên tiếng, đúng, có thể đem con mắt cho ta mượn một chút được không?". Lạc Thiên Vũ cười hỏi.

Lạc Cảnh Thiên nhíu mày, do dự một lúc rồi đưa tay lên chọc vào con mắt đỏ, sau đó lấy xuống.

Một màn thần kỳ xuất hiện, mất đi một con mắt là rất doạ người, nhưng mà khi Lạc Cảnh Thiên lấy con mắt kia xuống, không có bất kỳ vết tích hay máu chảy ra, cũng không có thay đổi gì ngoài việc một con mắt biến mất.

Điều làm họ kinh ngạc là, khi Lạc Cảnh Thiên đem con mắt đó lấy xuống, toàn thân hắn khí chất đột ngột thay đổi, từ ban đầu là khí thế bức người, tuyệt thế thiên tài, gương mặt cực kỳ đáng sợ, thì lúc này đã biến thành một người thanh niên nho nhã hiền lành, trên thân tản ra khí chất như một vị công tử quyền quý thân thiện.

Hơn nữa, gương mặt kia lại cực kỳ đẹp trai, khiến cho không ít thiếu nữ trái tim nhảy lên, bao quát Lam Khả Vi ở bên trong.

Thật sự không ai nghĩ tới, Lạc Cảnh Thiên lại có một mặt như thế này.

Cái này làm sao có thể? Chỉnh hình cũng không có khoa trương như vậy đó a.

"Mang một thùng nước tới". Lạc Thiên Vũ trầm giọng nói.

Một tên đệ từ vội vàng chạy đi, sau đó bưng một thùng nước đi tới. Lạc Thiên Vũ ra hiệu cho Lạc Cảnh Thiên bỏ con mắt vào, Lạc Cảnh Thiên do dự một chút, sau đó liền thả xuống.

Từ thùng nước bọt khí nổi lên, sau đó toàn bộ mặt nước giống như sôi lên, nước biến thành một màu đen cực kỳ xấu xí, sau đó cả chiếc thùng bị ăn mòn toàn bộ, nước cũng bốc hơi.

Quá trình xảy ra chưa tới 10 giây. Toàn bộ đám người, bất kể là những đệ tử kia, cho tới Thập Tông thiên tài, lại tới Long chủ, cuối cùng chính là Lạc Thiên Vũ cũng lâm vào rung động.

Sàn võ đài là làm bằng tinh thiết được đúc luyện vô cùng cao siêu, cứng rắn vô cùng, Thánh cảnh hậu kỳ toàn lực một kích mới may mắn đem nó đánh bể, nhưng mà từ con mắt kia ngâm nước chảy ra lại làm một mảnh sàn võ đài… biến mất.

Cứ như vậy bốc hơi trước mặt mọi người.

Cái này là kịch độc cỡ nào? Làm sao lại có thể ăn mòn đáng sợ như vậy?!

Lạc Thiên Vũ ra hiệu cho Lạc Cảnh Thiên lấy lại con mắt. Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng nhét Chân Giải Chi Nhãn vào lại mắt trái. Khí chất lần nữa thay đổi, điều này làm đám người cảm thấy thần kỳ vô cùng, nhưng mà một giây sau họ đột nhiên hoảng sợ.

Thứ đó độc như vậy, nhét vào sẽ không chết người sao?!

"Ngươi hẳn là thấy được thứ này đáng sợ thế nào, đừng nhìn hắn bản thân không có chuyện gì, đó là do thời gian trước, hắn mỗi ngày đều uống một loại độc nhằm áp chế độc tính, độc có thể dùng một giọt, giết được bất kỳ một tên Thánh cảnh nào".

"Sau hai năm mới có thể miễn cường giảm đi đau đớn của con mắt đó mang lại. Nếu như tháo con mắt đó ra, hắn liền sẽ bị độc tính độc chết". Lạc Thiên Vũ nói.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng giật giật, cái này nói dối cũng quá nghiêm trọng chứ? Thần mẹ nó độc chết, ta là dùng linh hồn lực áp chế mà không phải độc.

Ngươi hiểu cái bóng.

Bất quá hắn cũng không có nói ra, hắn biết ông ta là đang giúp mình.

"Chưa hết, không chỉ chịu đựng đau đớn về thể xác, hắn còn phải chịu đựng đau đớn về linh hồn. Cũng chính vì vậy, do nhiều khi áp chế không nổi, tính cách của hắn liền trở nên nóng nảy nảy".

"Cho dù trên thân gánh lấy nhiều thứ như thế, chịu đựng nhiều như thế. Hắn vẫn liều mạng cố gắng cho đến hiện tại, so với tất cả những người trẻ tuổi này, hắn đều ưu tú hơn nhiều lắm".

"Một người trọng tình trọng nghĩa, vì người thân có thể đánh đổi nhiều như vậy, Long chủ, mời nói cho ta biết, người như vậy, đáng giá ta đứng ra đảm bảo hắn hay không?". Lạc Thiên Vũ trầm giọng nói.

Lạc Cảnh Thiên: …

Cái này diễn cũng quá giả đi? Hắn đều có chút nhìn không nổi, thật quá mẹ nó xấu hổ. Ta khi nào trở nên vĩ đại như vậy mà không biết?!

"Một người trải qua bao nhiêu thang trầm, bao nhiêu khó khắn, đối mặt Thánh địa truy sát, đối mặt với đế quốc hùng mạnh vẫn chưa từng từ bỏ ý nghĩ muốn cứu ra người yêu của mình, ngươi nói, đáng giá không?". Lạc Thiên Vũ lần nữa cất cao giọng.

"Ngươi từ lúc nào vĩ đại như vậy?". Tiêu Nhược Thủy đi tới thấp giọng hỏi Lạc Cảnh Thiên.

"Ta cũng muốn biết". Lạc Cảnh Thiên im lặng lên tiếng.

Hắn xem như bó tay rồi, cái này tuyệt đối là phong cách của Sở Như Mộng. Không phải Sở Như Mộng hắn liền đem đầu mình chặt xuống.

Hắn quá hiểu rõ Sở Như Mộng, cho nên hắn dám thề, những thứ này đều là do Sở Như Mộng nói ra. Không có người nào khác, Thượng Cổ Chi Linh là không bao giờ biết tâng bốc kiểu này, càng đừng nói "kể chuyện như thật" thế này.

Mặc dù còn không biết Sở Như Mộng lúc nào thì gặp Lạc Thiên Vũ, nhưng hắn biết chắc con hàng này tuyệt đối đang ở đây.

Đừng nhìn cố sự này như đang vì hắn lên tiếng, nhưng khi con hàng kia xuất hiện, tuyệt đối sẽ đảo ngược. Hơn nữa người xui xẻo tuyệt đối sẽ là hắn.