Chương 256: Nếu tính thêm cả ta thì có thể không?

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 256: Nếu tính thêm cả ta thì có thể không?

Chương 256: Nếu tính thêm cả ta thì có thể không?

Nghe thế, toàn bộ đám người đều ngẩn ra.

Đánh cuộc tương lai? Hắn bỏ ra cái gì sao?!

"Ta không hiểu rõ ý của ngươi". Đại trưởng lão nhíu mày nói.

"Ta nghĩ điều này nên xem Long chủ nghĩ thế nào". Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn qua Long chủ nói.

"Ta?". Long chủ nhướng mày, vì cái gì lại liên quan tới mình?!

"Ta nghĩ, tại sao ta yêu cầu điều kiện đó, dù hôm qua ngài không biết, thì hôm nay hẳn cũng đã biết nguyên nhân. Đúng không?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"... Không sai, nhưng trong mắt ta, ngươi, vẫn là nàng đều không đáng giá". Long chủ hơi trầm mặc, sau đó gật đầu đáp.

"Ta thừa nhận, nếu như hiện tại, quả thật không đáng. Nhưng ngày hôm nay ngươi cũng thấy được thực lực của ta, ta dùng thời gian 10 năm để có được thực lực ngày hôm nay. Không có tài nguyên khủng bố chống đỡ, cũng không có thế lực hùng hậu ủng hộ. Ta bước tới vị trí cao hơn những cái gọi là đệ tử trẻ tuổi thiên tài của các ngươi". Lạc Cảnh Thiên vốn dĩ tôn trọng Long chủ với những gì ông ta làm được, nhưng ông ta lại hạ thấp hắn cùng Lạc Cảnh Điềm, điều này làm hắn rất chán ghét.

Hắn chán ghét cái loại người đứng ở trên cao dùng ánh mắt coi thường người khác nhìn xuống, cho nên hắn không còn dùng từ ngài, mà chuyển sang ngươi.

"Trong mắt ta, họ dù là thiên tài, thì cũng chỉ là những bình hoa không làm lên tác dụng gì ngoài việc để ngắm cho bổ mắt".

"Ngươi đang tức giận? Ta có thể hiểu được, dù sao tình cảm của ngươi dành cho nàng thật rất lớn". Long chủ cũng không có tức giận, ngược lại có chút… đồng tình Lạc Cảnh Thiên.

"Tức giận? Có một chút, nhưng chủ yếu chính là các ngươi chẳng hiểu gì về ta". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

"Không hiểu gì? Ha ha, Tây Mạc Ma Tộc mặc dù nằm trong yêu tộc, nhưng thế lực lại trải rộng khắp đại lục, ngay cả chuyện ngươi năm tuổi sinh nhật ngày đó mặc quần màu gì ta còn biết, ngươi hiểu biết đối với Tây Mạc Ma Tộc quá nông cạn rồi". Long chủ cười khinh thường nói.

"Thật sao? Ban đầu ta nghĩ ngươi là một người lãnh đạo tốt, nhưng xem ra tầm nhìn vẫn có chút hạn hẹp. Ta mặc dù không hiểu Thánh địa bằng ngươi, nhưng ít nhất ta đối với Thánh địa vẫn là có chút hiểu biết".

"Năm đó Thánh địa phái người truy sát ta, nhưng ngay cả thân ảnh của ta cũng tìm không thấy, ngược lại còn bị ta cài người vào trong thế lực sát thủ đó, ngươi biết đó là tổ chức nào?". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nhìn Long chủ hỏi.

"Ngươi nói cái gì?". Long chủ giật mình bật dậy, ánh mắt khó tin nhìn Lạc Cảnh Thiên.

Cách đây mấy năm, Trần Tuệ Dung cho người phái sát thủ đi ám sát hắn, điều này là Thượng Cổ Chi Linh nói cho hắn biết, sau đó hắn liền để cho Lạc Thiên Y khắp nơi điều tra. Cuối cùng sau nửa năm cũng biết được một tên sát thủ, thông qua người này hắn biết được danh tính của tổ chức đó - Thánh Y Vệ.

Sau đó hắn đem tên kia tẩy não, biến thành người của hắn. Qua vài năm này, hắn đã cài không ít người đi vào Thánh Y Vệ, thậm chí ngay cả Bách Hoa cũng lẻn vào tới mấy người.

Dù cho ngoài mặt Thánh địa cùng yêu tộc không hợp, nhưng trên thực tế, Thánh địa vẫn dùng yêu tộc làm nhân thủ, nhất là trong Thánh Y Vệ, yêu tộc rất nhiều, đa phần đều là sát thủ, cấp bậc còn không thấp.

Hơn nữa hắn còn biết, Thánh Y Vệ mỗi tháng đều sẽ uống một loại thuốc, có tác dụng khống chế người uống làm theo lệnh. Khiến đối phương tuyệt đối trung thành với mình. Cho nên mấy năm qua, người của hắn trong Thánh Y Vệ cũng đã tiếp cận con số gần trăm người.

Mặc dù còn không có ai bước vào cao tầng, nhưng ít nhất một chút tư liệu mật hắn vẫn có thể biết tới.

Đại loại như Tây Mạc Ma Tộc từng bị giết không ít nhân thủ do Thánh Y Vệ.

Nhưng điều làm hắn tức giận nhất chính là, Trần Tuệ Dung lại muốn dùng cách này đi khống chế Lạc Cảnh Điềm. Hơn nữa chỉ cần Lạc Cảnh Điềm trong vòng năm năm không thể bước vào Thánh cảnh hậu kỳ, như vậy nàng sẽ bị ép cưới một tên Thánh Tử trong Thánh địa.

Đây không phải chuyện cẩu huyết, mà thực tế Trần Tuệ Dung muốn dùng một loại thủ pháp, đem thiên phú của Lạc Cảnh Điềm cùng tên Thánh Tử kia rút ra truyền cho đời tiếp theo. Mà biện pháp này chỉ có thể áp dụng khi Lạc Cảnh Điềm mang thai.

Mặc dù đây chỉ là tin đồn, hơn nữa thời gian cũng còn rất dài, nhưng Lạc Cảnh Thiên tuyệt đối không cho phép điều này diễn ra, dù chỉ là trên ý nghĩ cũng không được.

Chính vì vậy hắn mới gấp gáp như thế, đòi hỏi bằng được cái điều kiện kia từ tay Long chủ.

"Ngươi lập lại một lần nữa, ngươi nói cái gì?". Long chủ nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên lẳng lặng nhìn mình, ông ta liền nhịn không được lớn giọng.

"Ta nói ngươi nghe không rõ? Thánh Y Vệ, ngươi hẳn là biết chứ? Ngươi hiểu về Thánh Y Vệ bao nhiêu? Ngươi lại hiểu về ta bao nhiêu?".

"Ta năm nay 25 tuổi, thực lực tiếp cận Thánh cảnh trung kỳ, dựa sức một mình đủ diệt một quốc gia. Xây dựng cho mình một thế lực tình báo không kém bất kỳ ai, xây dựng cho mình một cái tổ chức sát thủ Hắc Y vang danh thiên hạ".

"Bằng vào năng lực của ta, không tới 30 năm, ta hoàn toàn có đủ sức cùng thế lực để đối kháng với Thánh địa hay Tây Mạc Ma Tộc, bằng vào địa vị của ta tại thế tục, ta muốn cái gì mà không có?".

"Ngươi cho rằng ta tới Tây Mạc Ma Tộc của các ngươi là vì cái gì? Tài nguyên? Ta thiếu sao? Mỹ nữ? Toàn bộ Tây Mạc Ma Tộc có mấy người hơn được nữ nhân của ta? Quyền lực? Ta là Lạc gia đại thiếu gia, ta so với những người nơi này kém chỗ nào?".

"Ta thừa nhận ta chưa từng vì Tây Mạc Ma Tộc bỏ ra bất kỳ cái gì, nhưng cha mẹ ta ở đây, người thân của ta cũng ở đây. Ta là sẽ không là kẻ thù của Tây Mạc Ma Tộc, Thánh địa còn là kẻ thù của ta, ta cùng các ngươi đều có chung kẻ thù".

"Thực lực của ta bây giờ không cách nào đối kháng Thánh địa, cũng không thể nào đem nàng cứu ra. Cho nên ta tới đây, nếu không phải vì vậy, ngươi mẹ nó cho rằng ta tới nơi khỉ ho cò gáy này làm cái gì? Tìm cảm giác tồn tại sao? Hả?". Lạc Cảnh Thiên càng nói càng điên tiết.

Có lẽ áp chế quá lâu nên âm thanh hắn đều mang theo chút run rẩy.

"Ngươi đây là... thế nào?". Long chủ ngạc nhiên vì Lạc Cảnh Thiên đột nhiên bạo tẩu.

"Thất lễ rồi". Lạc Cảnh Thiên đè nén lại cảm xúc, gương mặt có chút nhợt nhạt nói.

Hắn có cảm giác sắp tuyệt vọng đến nơi. Nếu như không thể đạt được điều này, có lẽ hắn phải chờ đợit thêm ít nhất 10 năm mới có thể đem Lạc Cảnh Điềm cứu ra. Mặc dù biết Thượng Cổ Chi Linh sẽ bảo vệ nàng, nhưng so với người khác, hắn càng muốn chính mình đi bảo vệ Lạc Cảnh Điềm.

Nàng là nghịch lân trong lòng hắn, cũng chính vì liên quan tới nàng, hắn mới thất thố thành cái dạng này. Nói rất nhiều lời không cần phải nói, nói ra chưa chắc người khác đã tin.

Cứ nhìn Long chủ thì biết, ông ta hiện tại nhìn Lạc Cảnh Thiên giống như một đứa trẻ vì không có món đồ chơi mình muốn mà lăn ra ăn vạ như thế.

Quả thật vừa rồi Lạc Cảnh Thiên cách hành xử có điểm giống như thế thật. Chẳng qua chỉ là do cảm xúc khống chế không nổi mà thôi.

"Ta nói thẳng". Lạc Cảnh Thiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Long chủ sau đó nói tiếp.

"Như ngươi thấy, ta có đầy đủ thực lực để chiến thắng họ. Ngươi không cho ta tham gia trận chiến với Thánh địa, tốt, ta không tham gia. Nhưng ta vẫn giữ nguyên điều kiện đó. Đổi lại ta có thể giúp các ngươi, hoặc là nói giúp những người này trong trận chiến với Thánh địa đảm bảo tăng lên năm phần thắng trở lên".

"Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?". Long chủ có chút buồn cười nhìn hắn.

"Ngươi có thể đi hỏi Lôi Cương. Vừa rồi chiến đấu với ta, mặc dù hắn trọng thương, cũng mất đi một số thứ. Nhưng đổi lại hắn ý chí lực tăng lên so với ban đầu vài phần. Thân thể sức chịu đựng cũng tăng lên một phần".

"Ta có thể dùng những biện pháp tương tự để huấn luyện họ. Thời gian hai năm tới, dù họ không tu luyện tăng lên linh lực, thì sức chiến đấu cũng có thể mạnh hơn gấp năm lần. Đây là đảm bảo của ta". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

"Ngươi quên một vấn đề, bất kể ngươi nói có thật hay không. Ngươi cũng không có tư cách cùng ta bàn điều kiện, ngươi hiện tại đang gây bất lợi cho Tây Mạc Ma Tộc, ta hoàn toàn có quyền lợi trục xuất ngươi ra khỏi đây".

"Cho nên, dù cho ngươi nói là sự thật, hay cái gọi là tương lai kia ngươi có mạnh hơn cả Tây Mạc Ma Tộc, thì đó cũng là về sau. Ta không đánh cuộc sự phát triển của Tây Mạc Ma Tộc vào cái thứ hư vô mờ mịt như thế được". Long chủ lạnh nhạt nói.

Lạc Cảnh Thiên trầm mặc.

Hắn biết kết quả sẽ như thế này, nhưng chính tai nghe được Long chủ nói như thế hắn mới bất đắc dĩ thở dài.

Cùng đám người kia chiến đấu, một phần là thể hiện sự tức giận, cũng là muốn chứng minh hắn có thực lực mạnh hơn đám người này. Hắn muốn cho Long chủ thấy hắn có giá trị, dùng hắn đổi lấy cái điều kiện kia.

Đây quả thật là một cách làm cực đoan.

Có cách đơn giản cũng dễ dàng hơn, nhưng mà... e rằng họ sẽ không vì hắn mà làm chuyện này.

"Như vậy... nếu tính thêm cả ta thì có thể không?".

Ngay tại lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn qua đó.