Chương 255: Đúng, đánh cuộc tương lai của ta

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 255: Đúng, đánh cuộc tương lai của ta

Chương 255: Đúng, đánh cuộc tương lai của ta

Không Gian Tước Đoạt không chỉ là ngăn cách người khác tiếp xúc với không khí, mà có thể ngăn cách họ với tất cả mọi thứ. Ánh sáng, không khí, nguyên lực, Vực…

Chỉ cần thông qua không gian hắn liền có thể cắt đứt mọi thứ. Đây chính là điểm khủng bố của Không Gian Tước Đoạt. Ví dụ như hiện tại, hắn ngăn cách nhiệt độ, chỉ để cho hỏa nguyên tố cùng không khí tồn tại, những nguyên tố khác không cách nào tiếp xúc khiến cho hỏa nguyên tố tăng vọt.

Lôi Cương trực tiếp bị hỏa thiêu.

Nói thì có vẻ hơi khoa trương, nhưng Lôi Cương thực tế phải chịu đựng loại nhiệt độ khủng bố thiêu đốt cơ thể hắn. Không có lửa, cũng chẳng có khói. Đơn thuần chỉ là nhiệt độ, làn da của Lôi Cương bắt đầu đỏ lên, lại đỏ lên, từng thớ thịt bốc lên mùi khói khét lẹt.

Qua một lúc, Lạc Cảnh Thiên mới buông tha hắn. Nhìn cơ thể Lôi Cương tàn tạ tới mức chỉ có thể nằm trên đất thở hổn hển, Lạc Cảnh Thiên cười khẩy một cái.

Vừa rồi không phải rất ngông cuồng sao? Mới chỉ có hai loại đau đớn liền chịu không được rồi?!

Thế là, Lạc Cảnh Thiên quyết định muốn cho hắn một cái giáo huấn cả đời khó quên. Hắn muốn để Lôi Cương cảm nhận chân chính ý nghĩa một giây bằng một năm.

Không Gian Tước Đoạt của hắn vận dụng tới mức cực đoan nhất - tước đoạt sinh mệnh.

Lôi Cương vừa rồi còn dễ chịu đôi chút, mặc dù cơ thể đau đớn, nhưng ít nhất ý chí lực của hắn cũng không có giảm, ngược lại là tăng lên. Nhưng mà lần này, cơ thể hắn không nhận lấy nửa điểm công kích, mà là trực tiếp công kích linh hồn hắn.

Đương nhiên, đây chỉ là một loại từ hình dung, Lôi Cương có thể cảm nhận được mỗi thời mỗi khắc sinh mệnh lực của mình đang bị thứ gì đó hút đi. Điều đáng sợ là, dù cho hắn biết điều đó, nhưng bản thân lại không thể làm được gì, hơn nữa giống như mỗi thời mỗi khắc loại cảm giác này đều bị phóng thích cực đại. Tức là kéo dài ra vô số lần.

Nếu như một giây trước hắn không biết mình mất đi bao nhiêu sinh mệnh lực, nhưng một giây sau hắn lại biết sinh mệnh lực trôi qua mất mấy ngày. Cứ thế kéo dài, vẻn vẹn chưa tới 30 giây, hắn lúc này thậm chí có thể dùng tư duy đi đếm một lần mất đi bao nhiêu sinh mệnh lực.

Đây thật sự chính là kéo dài vô tận dày vò.

Cũng không phải Lạc Cảnh Thiên đem thời gian kéo dài ra, mà là Lôi Cương cảm nhận được thời gian trôi chậm lại. Hay chính xác hơn là Lạc Cảnh Thiên đem ý thức của Lôi Cương kéo vào linh hồn không gian, nhưng bản thân Lôi Cương linh hồn lực rất yếu, cho nên chỉ có một loại cảm giác mơ hồ mà không cách nào cảm nhận được mình đang bị cái gì.

Lạc Cảnh Thiên sau khi rút đi gần 30 năm sinh mệnh lực của Lôi Cương, hắn liền thu tay lại, bởi vì vận dụng Không Gian Tước Đoạt, dù cho là ở trong không gian kính thì cũng có tác dụng phụ rất lớn, hiện tại hắn đã có chút chống đỡ không nổi, cho nên liền dứt khoát buông tha Lôi Cương.

Có lẽ nhiêu đây cũng đủ để Lôi Cương biết mình chọc phải loại quái vật gì rồi.

Không cần hắn nói, Lôi Cương cũng sẽ không lại dám đi trêu chọc Lạc Cảnh Thiên, thậm chí hiện tại trong đầu của hắn liền đã có ý nghĩ thấy Lạc Cảnh Thiên liền sẽ đi đường vòng.

Không có cách, loại tra tấn thân thể hắn còn có thể chịu đựng một lúc, nhưng về sau, loại cảm giác mỗi thời mỗi khắc đều bị rút đi sinh mệnh lực, loại cảm giác tuyệt vọng giống như bản thân rơi vào thâm uyên kia, hắn cả đời này cũng không muốn nếm trải một lần nữa.

Đem không gian kính tán đi, Lạc Cảnh Thiên nhìn Lôi Cương nằm trên mặt đất, âm thanh lạnh nhạt vang lên.

"Đây là cảnh cáo, cũng là lần thứ nhất ta cho ngươi nhân từ. Nhưng nếu có lần sau… ta có thể đảm bảo ngươi sẽ nếm trải cảm giác như thế cho tới lúc chết. Hiểu không?".

Lôi Cương cơ thể run lên, do trọng thương, một chút sức lực cũng không có, cho nên hắn chỉ có thể điên cuồng cố gắng gật gật đầu, chớp chớp con mắt.

Đám người xung quanh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cả đám đều không biết nói cái gì. Giống như đều đã chết lặng.

Trải qua mấy trận chiến, ai cũng đã đoán được mục đích của Lạc Cảnh Thiên là cái gì, nhưng dù cho có tức giận họ lại không cách nào đi ngăn cản. Giống như Lạc Cảnh Thiên nói như thế, hắn là làm theo quy tắc.

Các ngươi không phải nói không cho ta tham gia sao? Tốt, vậy những tên này cũng đừng mơ thắng được thi đấu. Ta nếu không đạt được, các ngươi cũng đừng nghĩ có được.

Hắn chính là bá đạo như thế.

Không có ai hiểu hắn vì cái gì lại cứng đầu như vậy, dù cho có người biết nguyên nhân cũng không thể hiểu được hắn vì sao lại vì một nữ tử mà đi chống đối với Thập Tông.

Có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa hắn và những người này. Bao quát cha mẹ hắn trong đó.

Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt mặc dù cực kỳ bao che cho con, nhưng mà đứng trước lợi ích tập thể, hoặc đúng hơn là lợi ích của Tây Mạc Ma Tộc, họ cũng không dám đứng ra ủng hộ Lạc Cảnh Thiên, chỉ có thể âm thầm cổ vũ hắn đi làm.

Đây còn là vì trong này dính tới cả Lạc Cảnh Điềm. Cả hai đều là con của họ, họ cũng không tiện nói cái gì, nếu đổi lại là một nữ tử khác, giống như Tiêu Nhược Thủy hay Lạc Thiên Y, dám chắc cha mẹ hắn sẽ không chút do dự ngăn cản hắn.

Vì một nữ tử đắc tội Thập Tông, đây là một quyết định vô cùng ngu xuẩn, lại thêm cái điều kiện ảnh hưởng tới sự phát triển của Tây Mạc Ma Tộc, hiển nhiên sẽ không có người nào ủng hộ hắn.

Đây không phải là ai đúng ai sai, đơn giản là vì quan điểm cá nhân khác biệt.

Mặc dù sống tại thế giới này gần 30 năm, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên cũng không có chân chính cảm nhận được sự tàn nhẫn của thế giới này. Cũng không hiểu được khó khăn trong quá khứ mà nhân loại hay yêu tộc gặp phải.

Hắn chú trọng chỉ có thân tình, bằng hữu.

Mà những người khác, họ chú trọng là tương lai, một tương lai có thể không buồn không lo, một tương lai mà không sợ hãi ban đêm ngủ sẽ bị người giết, không sợ hãi phải đối mặt với ma thú khủng bố, cũng không sợ hãi khi đối mặt với Thần địa hay Thánh địa.

Họ muốn chính là hòa bình, là bình bình đạm đạm. Mặc dù đại bộ phận những người này cũng chưa từng phải đứng ra làm cái gì, nhưng không đại biểu cho việc họ không hiểu những mất mát hay đau thương của quá khứ mang lại.

Đây là thế giới chân thật, không phải là giả tưởng. Thân tình lúc nào cũng có thể có, nhưng tương lai mới là thứ họ hướng tới. Hy sinh một số người, đổi lấy hàng vạn người hạnh phúc.

Nếu đổi lại là kiếp trước, những người này không nghi ngờ gì sẽ là một đám lãnh đạo vô cùng tài năng. Có thể dẫn dắt một quốc gia phát triển lớn mạnh, nhưng nếu nói về thân tình, họ lại không hợp cách.

Ai cũng biết chiến tranh sẽ chết người, sẽ mất đi thân nhân, ai cũng hận chiến tranh, nhưng mà không có chiến tranh, làm sao đổi lấy hòa bình?!

Chỉ đơn giản là quan niệm khác biệt, không phân đúng sai. Họ có thể lý giải việc làm của Lạc Cảnh Thiên, nhưng lại không hiểu được cách làm của hắn. Rất mâu thuẫn, nhưng cũng rất chân thật.

Đại trưởng lão cho người đưa Lôi Cương xuống trị thương, ông ta đi lên đối mặt với Lạc Cảnh Thiên, dùng giọng nói vô cùng bình thản lên tiếng.

"Ngươi làm như vậy, lại được cái gì? Dù cho ngươi khiến cho toàn bộ những người này thất bại, khiến cho yêu tộc thất bại trong cuộc chiến với Thánh địa, ngươi cũng sẽ không đạt được thứ mình mong muốn. Cần thiết làm qu
yết liệt tới mức độ này sao?".
Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên nhìn ông ta, mỉm cười đáp.

"Ta biết, ngươi có thể xem ta thành một đứa nhỏ không hiểu chuyện, thứ mình không có được liền sẽ phá hủy không cho người khác chơi. Ta mục đích chính là như thế, về phần kết quả thế nào, ai sẽ quan tâm đây? Tây Mạc Ma Tộc phát triển cho tới bây giờ, không phải dựa vào một trận chiến với Thánh địa mà có được".

"Cũng không phải dựa vào những người trẻ tuổi này. Mà là thế hệ tiên tổ phấn đấu mới có được ngày hôm nay, các ngươi chỉ là đang bước theo bước chân cự nhân tiến lên. Có lẽ trong mắt ngươi, cách làm của ta rất nực cười, cũng rất không sáng suốt, nhưng trong mắt ta thì không giống".

"Điều kiện ta đưa ra nhìn như rất bất lợi cho Tây Mạc Ma Tộc phát triển, nhưng ngươi… không, phải nói là các ngươi, bao quát Long chủ bên trong đều đánh giá thấp một điều".

"Điều gì?". Đại trưởng lão nhíu mày hỏi.

"Ta! Các ngươi đều đánh giá thấp ta". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

Nghe thế, Long chủ cùng đại trưởng lão đều ngẩn ra. Mà lúc này, Lạc Cảnh Thiên nói tiếp.

"Như đã nói, mặc dù điều kiện ta đưa ra rất nực cười, ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển tương lai của Tây Mạc Ma Tộc, nhưng dù không có ta, muốn phát triển như các ngươi mong muốn, điều kiện đầu tiên chính là các ngươi phải thắng được Thánh địa".

"Các ngươi có thần quả, Thánh địa sẽ không có sao? Các ngươi có thể cam đoan chiến thắng Thánh địa? Ta thấy không được. Các ngươi chỉ là đang đánh cuộc. Mà ta cũng thế, ta cũng đang đánh cuộc chính ta".

"Đánh cuộc chính ngươi?".

"Đúng, đánh cuộc tương lai của ta, đổi lấy điều kiện hà khác đó". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.