Chương 254: Cái gọi là một giây bằng một năm
"Đã ngươi không chịu đi ra, vậy thì để ta lôi ngươi ra". Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói một câu, quyền trượng chạm xuống mặt đất.
Phanh!
Một làn sóng sung kích lan ra xung quanh, trong phạm vi lôi đài này, Lạc Cảnh Thiên đều biến nó thành thế giới của mình - không gian kính.
Không sai, hắn đem Lôi Cương đem vào không gian kính. Tại không gian kính, uy lực ma pháp của hắn mạnh hơn gấp mấy lần. Cũng không phải hắn cho rằng ở ngoài không đánh thắng được, mà là hắn không muốn Lôi Cương mở miệng chịu thua.
"Trò chơi bắt đầu". Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, quyền trượng cắm xuống nền đất. Hắn đạp vào không khí đi lên.
Lôi Cương ánh mắt híp lại, đề phòng xung quanh tránh cho Lạc Cảnh Thiên đánh lén.
"Yên tâm, sẽ không tấn công từ phía sau. Ngươi chui trong cái mai rùa đó, không biết có chịu nổi công kích của ta hay không?". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Vừa dứt lời, xung quanh xuất hiện hàng trăm phân thân giống Lạc Cảnh Thiên như đúc.
Thấy cảnh này, bất kể là bên ngoài hay là Lôi Cương đều sợ đến ngây người.
Cái này làm thế nào làm được?!
Chẳng qua, không chờ Lôi Cương phản ứng, có một nửa số phân thân kia, cánh tay xuất hiện một sợi dây xích, sau đó ném về phía Lôi Cương, mà thần kỳ một màn xuất hiện, Lôi Cương linh lực hộ thể giống như không tồn tại, những sợi dây xích xuyên qua linh lực hộ thể của hắn, đem tay chân cùng thân thể hắn trói lại.
Lôi Cương điên cuồng giãy dụa, dù cho mở ra Vực cũng vô cùng khó khăn để thoát ra.
Những phân thân khác của Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng động, tay không ngừng cách không xuất chưởng. Tốc độ cực nhanh, nhìn qua giống như cầm súng máy bắn phá như thế.
Oanh oanh oanh!
Từng tiếng nổ vang lên, Lôi Cương mặc dù thân thể mạnh, nhưng cũng chịu không được oanh kích như thế. Nhưng mà hắn phản kháng thế nào cũng không cách nào thoát khỏi vận mệnh bị đánh.
"Không phải rất ngang tàng sao? Làm sao không nói tiếp? Vừa rồi bàn tay nào động vào Mạc Uyển? Tay trái đúng không?".
Lạc Cảnh Thiên đứng trên không trung khoanh tay lại giữa ngực, âm thanh bình thản vang lên.
"Thiên! Băng! Địa! Liệt!". Lôi Cương lúc này đã tiếp cận ranh giới nổ tung, hắn không còn quản cái gì mặt mũi hay ẩn dấu thực lực, trực tiếp vận dụng tới huyết mạch.
Thân thể trong nhánh mắt lớn lên gấp đôi, cơ bắp trên người giống như từng miếng théo như thế, nhìn qua vô cùng vạm vỡ. Hắn lúc này mở ra Vực ở cấp độ cao nhất của hắn, trực tiếp đem trên người dây xích ép gãy, một chiêu Thiên Băng Địa Liệt trong nháy mắt xóa sạch phân thân của Lạc Cảnh Thiên.
Đáng tiếc, hắn gặp phải không phải là võ giả, mà là một tên pháp sư, Thánh Ma Đạo Sư.
Cái gọi là Thánh Ma Đạo Sư, tức là có thể làm được tiếp cận mức độ thần thánh. Lôi Cương vận dụng tới huyết mạch, như vậy thân thể hắn cũng chịu lấy một loại áp lực rất lớn, mặc dù uy lực chiêu thức của hắn tăng mạnh, nhưng mà ai bảo hắn gặp phải là Lạc Cảnh Thiên đây?!
Tách!
Lạc Cảnh Thiên nhẹ búng tay một cái, dưới chân Lôi Cương đột nhiên sụp đổ, Lôi Cương giật mình muốn bay lên, nhưng mà từ trên trời rơi xuống một cái lồng giam đem hắn nhốt lại.
"Tiếp tục a". Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.
Chẳng qua lần này, âm thanh đó vào tai Lôi Cương giống như là một cái ác ma đang kêu gọi hắn như thế.
Tách!
Chiếc lồng giam giống như bị một lực lượng vô hình ép lại, mà Lôi Cương ở bên trong cũng bị loại lực lượng này tác động. Chỉ vài giây, lồng giam liền đã nhỏ xuống dính sát vào người Lôi Cương.
Mặc dù hắn rất muốn dùng sức mạnh đem lồng giam bẻ nát, nhưng mà dùng toàn lực vẫn không cách nào thoát khỏi.
Rắc!
Một chiếc xương trên người của Lôi Cương bị lồng giam ép gãy dẫn tới Lôi Cương đau đớn kêu lên một tiếng.
Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng dừng lại, hắn không có tiếp tục cho lồng giam ép tiếp, mà để cho Lôi Cương thở một hơi. Tay hắn giơ lên, trên không trung xuất hiện vô số mũi kiếm, sau đó ngón tay hắn khẽ vung vảy, từng mũi kiếm lão xuống.
Chỉ chưa tới nửa phút, toàn thân Lôi Cương bị cắm đầy kiếm, giống như một con nhím như thế. Điều thần kỳ là không có một mũi tên nào là vết thương chí mạng, chỉ mang tới cho Lôi Cương sự đau đớn.
"Đủ rồi!". Lôi Cương tức giận hét lên, toàn thần phồng lên giống như một quả bong bóng hơi, sau đó bùm một tiếng. Toàn bộ lồng giam cùng mũi kiếm bị nổ nát, mà thân thể Lôi Cương cũng nhỏ lại như lúc ban đầu. Chẳng qua máu tươi chảy ra đầy đất, nhìn vô cùng thảm hại.
"Còn chưa có xong đây". Lạc Cảnh Thiên thản nhiên nói, ánh mắt hiện lên một tia ngoan lệ.
"Chờ một chút, ta đầu hàng". Lôi Cương vội nói.
"Ha ha, quên nói, lời của ngươi là không cách nào truyền ra, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy ngươi lên tiếng, nhưng không cách nào nghe được tiếng của ngươi. Chỉ cần không nghe thấy, ta có thể chơi chết ngươi". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
"Không… không thể nào". Lôi Cương nhất thời hoảng hốt, hắn muốn lao ra khỏi võ đài, nhưng mà vừa chạy vài bước ngã xuống.
Bởi vì trong không khí giống như tồn tại một bức tường vô hình đem hắn ngăn chặn lại.
"Vô dụng, khôi gian đã bị ta phong tỏa, trừ khi Long chủ xuất thủ, nếu không người khác là không phá được phong tỏa của ta, dù cho phá được cũng tốn không ít thời gian. Đến lúc đó ngươi cũng sắp chết rồi, cố gắng hưởng thụ một chút cảm giác tử vong đi". Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh lẽo vang lên.
"Không... ta không muốn". Nhìn thấy gương mặt cười cợt, ánh mắt lạnh như băng của Lạc Cảnh Thiên, Lôi Cương bắt đầu hoảng sợ.
Chẳng qua, mọi vùng vẫy của hắn chỉ là vô ích.
"Không Gian Tước Đoạt". Lạc Cảnh Thiên âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Oanh!
Lời nói của hắn như tiếng sấm giữa trời xanh, làm cho Lôi Cương tại chỗ run lẩy bẩy.
Không biết vì cái gì, nghe được câu này, hắn liền có cảm giác tử thần đang vẫy gọi, giống như đang chạm tới ranh giới tử vong, lại như đang đứng tại cầu Nại Hà bồi hồi không nỡ.
Một giây sau, xung quanh từng tia hắc khí xuất hiện, đem bầu trời phủ đầy mây đen. Dù cho là Lạc Cảnh Thiên vận dụng chiêu thức này bên trong không gian kính, nhưng là ở bên ngoài, ai cũng có thể cảm nhận được một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang tiến tới.
Hắn cũng không có ý định muốn giết Lôi Cương, tại bên trong không gian kính, hắn có thể khống chế hoàn mỹ Không Gian Tước Đoạt. Cho nên hắn chỉ muốn cho Lôi Cương một cái ấn tượng sâu sắc, người nào có thể động mà người nào thì không.
"Không khí". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, Lôi Cương liền cảm thấy khó thở. Mặc dù Thánh cảnh có thể nhịn thở, nhưng mà tối đa cũng chỉ có vài giờ. Nhưng điều đáng nói là, Lạc Cảnh Thiên vận dụng Không Gian Tước Đoạt tước đoạt không khí của hắn, không chỉ là ngăn cản cơ thể hắn hấp thu không khí, mà còn đem không khí trong cơ thể Lôi Cương hút ra.
Cứ như vậy, Lôi Cương chỉ nhịn được chưa tới năm phút liền ngã xuống đất, tay bụm lấy cổ, gương mặt tái xanh nhợt nhạt vô cùng.
"Cảm giác thế nào?". Lạc Cảnh Thiên đi tới ngồi xổm trước mặt Lôi Cương, âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
"Có giỏi giết ta đi!". Lôi Cương lúc này đã chẳng còn sức lực gì nhiều, hắn nghe được lời nói của Lạc Cảnh Thiên liền hét lớn.
Vừa hét xong, hắn có thể cảm nhận được tử vong đang ngày càng tiếp cận hắn, hai con ngươi trợn thật to như muốn rơi ra ngoài. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị muốn ngỏm, Lạc Cảnh Thiên liền búng tay một cái...
Hồng hộc!
Nhìn Lôi Cương quỳ trên mặt đất thở hổn hển, gương mặt trắng bệch do thiếu dưỡng khí, Lạc Cảnh Thiên chỉ nhàn nhạt nói.
"Cảm giác thế nào?".
"Ngươi mẹ nó có giỏi giết ta đi, hành hạ ta như vậy có ý nghĩa gì?!". Lôi Cương thật sự chịu không được.
"Đây không phải là câu trả lời ta muốn". Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu, tay lại búng một cái.
Lôi Cương lại lần nữa chịu đựng tra tấn khi không có dưỡng khí.
Sau năm phút...
"Cảm giác thế nào?". Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?". Lôi Cương hét lớn.
"Đây cũng không phải là câu trả lời ta muốn".
Tách!
Lôi Cương lại một lần nữa chịu đựng thống khổ tẩy lễ.
Đám người bên ngoài có chút chết lặng, mặc dù nghe không được Lôi Cương nói cái gì, nhưng mà nhìn hắn cũng biết hắn chịu đựng là thống khổ cỡ nào. Họ có chút bội phục sức chịu đựng của hắn, lại càng thêm kinh hãi về năng lực của Lạc Cảnh Thiên.
Hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào?!
Đại trưởng lão ở bên ngoài lông mày nhíu chặt. Ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao lại chỉ nghe thấy tiếng của Lạc Cảnh Thiên? Làm sao ân thanh của Lôi Cương ông ta lại nghe không được?!
Tới lần thứ tư.
"Cảm giác thế nào?".
"Ha ha ha, rất sung sướng, có giỏi thì tiếp tục, tiếp tục a. Tên khốn kiếp ngươi có giỏi thì giết ta đi". Lôi Cương giống như có chút điên rồi.
Mà lần này, Lạc Cảnh Thiên cũng không có lập lại chiêu cũ, hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười, sau đó nói.
"Tốt, vậy ta để ngươi cảm nhận một chút, cái gọi là một giây bằng một năm".
Lạc Cảnh Thiên âm thanh mang đầy vẻ mong đợi, điều này làm Lôi Cương cơ thể run lên một cái.