Chương 253: Có giỏi thì lên a

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 253: Có giỏi thì lên a

Chương 253: Có giỏi thì lên a

Nghe vậy, đại trưởng lão nghẹn lời.

Phía trên, Long chủ bắt đầu cảm thấy đau đầu. Ông ta thật đúng là không có biện pháp đối với Lạc Cảnh Thiên làm cái gì. Dựa vào địa vị của ông toàn hoàn toàn có thể đem phần thưởng thứ nhất cho Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận chịu thua.

Dù cho không cần mặt mũi, thần quả cũng chỉ có vài viên như vậy, đem cho Lạc Cảnh Thiên chẳng khác nào khiến cho một người của họ không thể trong thời gian ngắn lên Thánh cảnh trung kỳ, dẫn tới cuộc chiến với Thánh địa tỷ lệ thắng có thể giảm năm phần.

Làm cách nào thì cũng thua thiệt, cho nên ông ta chỉ có thể hi vọng rằng đám tiểu yêu kia có thể cường thế một chút, nỗ lực đem Lạc Cảnh Thiên đánh bại, như vậy hắn liền mất đi quyền lợi khiêu chiến.

Nhưng mà… thật sự có thể như thế không?!

"Clờ một chút". Ngay tại lúc này, một tên yêu tộc lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên cùng đám người nhìn qua, người lên tiếng chính là Lôi Cương, Kim Cương tộc tộc nhân. Hắn đột nhiên đi lên võ đài, nhìn Lạc Cảnh Thiên cười cười, sau đó hướng về phía đại trưởng lão lên tiếng.

"Ta muốn khiêu chiến Mạc Uyển".

"Ngươi nói gì?". Đại trưởng lão ngẩn ra, sau đó nhíu mày nói.

Hiện tại mặc dù Lôi Cương vị trí xếp hạng so với Mạc Uyển thấp hơn một cấp, nhưng mà phần thương lại giống nhau. Từ top 10 đến top 6 đều là như vậy, Mạc Uyển vị trí là thứ sáu, mà Lôi Cương lại là thứ năm.

Hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy, ai cũng biết Lôi Cương là do gặp phải Dạ Vũ nên bại, cho nên vị trí mới thấp như thế.

Nhưng nếu như nói là vấn đề mặt mũi, cũng không cần thiết chứ? Đối phương thực lực thấp hơn, lại thân là nữ nhân, Lôi Cương pàm như thế là hoàn toàn không hợp lý.

Rốt cuộc là vì cái gì để hắn làm như vậy?!

Lạc Cảnh Thiên nhìn Lôi Cương, ánh mắt hơi nheo lại, sau đó nhìn Mạc Uyển nói.

"Ngươi không nên đồng ý, chịu thua đi, không đáng".

"... Tại sao? Dù đánh không lại cũng có thể nhân cơ hội rèn luyện một chút chứ?". Mạc Uyển khó hiểu lên tiếng.

"Hắn chẳng qua là nhắm vào ta, cho nên mới khởi xuống khiêu chiến ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là bị kéo vào thôi, kết quả... ta không cần nói hẳn là ngươi cũng hiểu". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

"Không đến nỗi chứ? Hắn dù gì cũng là Kim Cương tộc thiếu tộc trưởng. Làm như vậy không phải rất mất mặt sao?!". Mạc Uyển nhíu mày nói.

Làm như vậy đối với Lôi Cương hoàn toàn không có chỗ tốt, hơn nữa sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Kim Cương tộc. Hoàn toàn không đáng đó a.

Hai người nói chuyện thấp giọng nên những người khác nghe không rõ họ nói gì. Mà lúc này đại trưởng lão cũng nhìn qua Mạc Uyển hỏi.

"Mạc Uyển, Lôi Cương khiêu chiến ngươi, ý của ngươi thế nào?". Ông ta ăm chỉ rất rõ ràng, ông ta là muốn Mạc Uyển chịu thua, thực lực chênh lệch khá nhiều nên trận đấu này hoàn toàn mất đi ý nghĩa của nó.

Không thể không nói, dù cho đại trưởng lão thân là yêu tộc, lại rất phản cảm với Lạc Cảnh Thiên, nhưng ông ta lại hoàn toàn có trách nhiệm với đệ tử Bách Long Sơn, hoàn toàn vì đệ tử mà suy nghĩ. Điều này cũng làm Lạc Cảnh Thiên thay đổi cách nhìn về ông ta.

Xem ra ông ta cũng không có chán ghét như vậy.

"Ta đáp ứng". Mạc Uyển lên tiếng.

"Ngươi hoàn toàn có thể từ chối, trận chiến này đối với ngươi không công bằng". Đại trưởng lão nhíu mày nói.

"Ta biết, nhưng đây là cơ hội khó có được. Có thể cùng người có thực lực mạnh như Lôi Cương chiến đấu, đây là cơ hội rèn luyện rất tốt". Mạc Uyển cười nói.

"... Như vậy rất tốt, Lôi Cương, nhớ kỹ điểm tới là dừng, đừng quá nặng tay". Đại trưởng lão ngầm cảnh cáo Lôi Cương, đáng tiếc Kim Cương tộc cái gì cũng tốt, chính là rất lì lợm. Đã quyết định cái gì thì rất khó thay đổi.

Sau khi trận đấu bắt đầu, Lôi Cương hoàn toàn chính là cùng Mạc Uyển chơi đùa, tốc độ lẫn sức mạnh đều vượt xa Mạc Uyển, cho nên trận chiến ngay từ ban đầu đã mất đi ý nghĩa như đại trưởng lão nói.

Chẳng qua, Lôi Cương động tác kế tiếp lại làm Lạc Cảnh Thiên tức nghiến răng. Rõ ràng có nhiều cơ hội đánh bại Mạc Uyển lại không hề động thủ, mà lại đi dùng lời lẽ trêu chọc, còn cả động tay động chân với Mạc Uyển.

Mạc Uyển là ai? Có thể xem như là thạnh mai trúc mã của hắn, hắn xem nàng như muội muội, Mạc Uyển càng là nữ nhân của Sở Như Mộng, huynh đệ của hắn. Nhìn thấy Mạc Uyển bị trêu đùa như vậy, hắn rất là căm tức.

Mạc Uyển cũng không phải người dễ chọc, sau vài lần bị Lôi Cương trêu đùa, nàng liền hận tới nghiến răng. Mạc Tử Kiếm Pháp hoàn toàn vận dụng ra, một chiêu Mạc Tử Thành Quy đem Lôi Cương bức lui, lại bồi thêm một chiêu Mạc Huyết Bôn Đằng khiến Lôi Cương bị thương nhẹ.

Lôi Cương cũng bị Mạc Uyển khơi dậy huyết tính, cho nên ra tay cũng không còn chừng mực. Mạc Uyển liều mạng chống đỡ, cuối cùng dùng một chiêu Mạc Điểm Giang Sơn cùng hắn liều mạng.

Chỉ đổi lấy được Lôi Cương bị thương ngoài da, còn Mạc Uyển thì trọng.

Lạc Cảnh Thiên điềm tĩnh đi lên đài đem Mạc Uyển ôm lấy đưa xuống.

"Ngươi chờ một chút, ta cần đem nha đầu này đi trị thương, nếu không sẽ rất nguy hiểm". Đại trưởng lão vội nói.

"Không cần". Lạc Cảnh Thiên trần giọng nói.

"Ta đã sớm nói, ngươi nên từ bỏ". Lạc Cảnh Thiên nhìn Mạc Uyển nói.

"Ta chỉ là... không muốn... thua". Mạc Uyển gian nan nói.

"Tiểu Nguyệt".

Lạc Cảnh Thiên vừa dứt lời, tiểu Nguyệt không biết từ khi nào đi tới, liền xuất hiện bên cạnh hắn, sau đó ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên người Mạc Uyển phát ra ánh sáng xanh kỳ diệu.

Sau đó, Mạc Uyển vết thương liền dần biến mất, tình trạng cơ thế trở lại như lúc ban đầu.

Điều này làm đám người giật mình không thôi.

Cô gái kia là ai? Làm sao lại có thể trị liệu thương thế? Rõ ràng trọng thương nặng như vậy, tốn chưa tới 30 giây liền lành?!

Giả a.

Ban đầu Lạc Cảnh Thiên là không muốn cho tiểu Nguyệt bộc lộ năng lực của mình, nhưng dù có lộ ra giống như cũng không có việc gì.

Trên thực tế, linh lực cũng có tác dụng chữa thương, nhưng khá yếu, không có khoa trương như tiểu Nguyệt. Người khác cũng sẽ không cho rằng đây là năng lực đặc biệt, sẽ chỉ cho rằng nàng tu luyện công pháp kỳ lạ, giống như Lạc Cảnh Thiên sở hữu sức mạnh cũng kỳ lạ như thế mà thôi.

"Ta... không có việc gì?". Mạc Uyển kinh ngạc lên tiếng.

"Có ta ở đây, ngươi sẽ không xảy ra chuyện. Ta cũng không muốn Sở Như Mộng hắn tìm ta gây chuyện". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Hlứ. Làm như ta quan trọng với hắn lắm không bằng". Mạc Uyển bất mãn hứ một tiếng, nàng là vẫn còn có chút bực bội về việc của Sở Như Mộng cùng Đinh Tiểu Vân. Sau đó nàng nhìn Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.

"Cẩn thân Lôi Cương. Năng lực phòng ngự của hắn rất mạnh, hơn nữa rất cảnh giác. Ta đánh lén hắn mấy lần đều thất bại, ho nữa năng lực phản ứng sắc bén vô cùng".

"Ngươi đối đầu với hắn nhất định phải cẩn thận. Hắn sẽ không cho ngươi cơ hội tiến hành đánh lén". Mạc Uyển nghiêm túc nói.

"Ha ha, yên tâm đi". Lạc Cảnh Thiên đưa tay vỗ đầu nàng một cái rồi cười nói.

Vừa rồi hắn quan sát rất kỹ, nhưng mà muốn đánh bại Lôi Cương đối với hắn mà nói không khó, khó là làm sao có thể hành hạ đối phương.

"Ta khiêu chiến Lôi Cương". Lạc Cảnh Thiên nhìn đại trưởng lão nói.

Đại trưởng lão lúc này còn đang đắm chìm trong việc Mạc Uyển thương thế khỏi nhanh như vậy, mà nghe được Lạc Cảnh Thiên nói, ông ta liền lấy lại tinh thần, sau đó nhìn qua Lôi Cương.

Lôi Cương cũng vô tư sảng khoái đáp ứng.

Lần này, Lạc Cảnh Thiên vô cùng nghiêm túc. Vừa leo lên võ đài, hắn liền lấy ra Vận Mệnh Chi Trượng.

"Hắn tức giận rồi". Lạc Thiên Y lẩm bẩm nói.

Tiêu Nhược Thủy cũng cau lại lông mày, nàng cảm nhận được phẫn nộ cùng sát khí trên người hắn, muốn không thấy cũng khó, cho nên nàng liền lập tức nghiêm túc, sợ rằng kế tiếp sẽ có chút máu tanh.

"Ngươi là lần đầu tiên dùng vũ khí chứ?". Lôi Cương nhíu mày hỏi.

"Ngươi là nên thấy vinh hạnh, tốt nhất không nên đầu hàng, nếu không ngươi chết sẽ rất khó coi". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh đáp.

"Ha ha, phóng ngựa lao tới". Lôi Cương cười lớn đáp.

Nhìn tư thế của hắn, Lạc Cảnh Thiên biết Lôi Cương tư thế kia rất mạnh, nhìn như hỗn loạn, nhưng lên có thể công, lui có thể thủ. Vô cùng hoàn mỹ.

Chẳng qua, trong mắt Lạc Cảnh Thiên, Lôi Cương mặc dù phòng thủ hoàn hảo nhưng hắn lại có điểm giống ba ba trong hũ.

Chỉ cần đem xung quang làm nóng lên, ba ba trong hũ cũng sẽ bị đun sôi.

Lạc Cảnh Thiên quyền trượng giơ lên, âm thanh lạnh lẽo vang lên.

"Chui ra khỏi cái vỏ rùa của ngươi đi. Nếu không ngươi sẽ hối hận đấy".

"Ha ha, chỉ có thể mạnh miệng thôi sao?! Có giỏi thì lên a".