Chương 219: Ô Mộc Thang, tiến về Bách Dạ Thành

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 219: Ô Mộc Thang, tiến về Bách Dạ Thành

Chương 219: Ô Mộc Thang, tiến về Bách Dạ Thành

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy, ánh mắt nhìn Sở Như Mộng đều có chút… không rét mà run.

Hắn có thể xác định, những tên kia, chắc chắn sẽ rất thảm.

Yêu Hoa Viện đám yêu tộc nữ tử kia cũng không phải dễ trêu, hai năm trước được Tiêu Nhược Thủy thu nhận, tiếp đó các nàng liền gia nhập Hắc Y, một bên tu luyện, một bên vẫn duy trì thân phận "nữ tử thanh lâu".

Nói trắng ra chính là một đám kỹ nữ sát thủ.

Nếu như đem đám người này phân bố ra… cảnh tượng này hắn không dám nghĩ, chỉ sợ nếu động thủ, đám người Ô Mộc Thang sẽ ngay lập tức bị hạ sát chứ? Dù sao đám người này bên người luôn mang theo một thanh dao găm cùng một chút độc dược do chính Lạc Cảnh Thiên điều chế.

Chỉ cần một vết thương, Thánh cảnh cũng sẽ đổ.

"Thật thâm độc mưu kế a". Lạc Cảnh Thiên cảm thán nói.

"Ta còn không phải vì Bích Thủy Đàm? Ngươi lại mắng ta?". Sở Như Mộng bắt mãn nói.

"Tốt, ta không nói, như vậy, ngươi chuẩn bị thế nào? Chừng nào xuất phát? Chúng ta lại làm cái gì?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Như đã nói, ta muốn 20 nữ tử Yêu Hoa Viện, tốt nhất là tử sĩ, kế tiếp cũng không cần ngươi quan tâm, ta có thể tự xử lý. Các ngươi thời gian này chỉ cần quấy rối một chút xung quanh biên cảnh, không cần đán hạ thành trì nào, ta sẽ thường xuyên gửi tới tin tức, phối hợp ta là được". Sở Như Mộng nói.

"Đã biết, về chuyện thân phận của ngươi, ngày mai sẽ có". Tiêu Nhược Thủy cũng nói.

Nàng ban đầu là không tin, nhưng sau khi trải qua chuyện này, nàng tin tưởng Sở Như Mộng có thể làm được.

Chờ Sở Như Mộng đi chọn người, Tiêu Nhược Thủy liền nhịn không được quay sang nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Hắn thật sự là nam sao?".

"... Ngươi là thấy mặc cảm sao?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ hỏi lại.

Cái vấn đề này, giống như hắn bị hỏi không ít lần.

"Có nam nhân xinh đẹp như vậy sao? Ta là nữ tử đều thấy mặc cảm". Tiêu Nhược Thủy chán nản nói. Nàng cảm thấy nàng không phải là nữ, mà là nam. May mắn rằng đưa tay lên sờ được hai quả đào treo trước người, lúc này mới yên tâm xuống.

Lạc Cảnh Thiên im lặng nhìn nàng… cần thiết bị đả kích đến vậy sao?!

Bất quá nghĩ lại, Sở Như Mộng thật đúng là có bản lĩnh này. Loại này mị lực thể chất, hắn chưa từng nghe tới, bao quát ký ức từ ác niệm cũng chưa từng biết. Đủ để biết loại thể chất này hiếm có cỡ nào.

Chẳng qua hắn lại không biết, mọi thứ phát sinh đều do vận mệnh, mà chính hắn lại là người gián tiếp thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người xung quanh hắn. Có lẽ đây mới là nguyên nhân dẫn tới Sở Như Mộng nắm giữ loại thể chất đáng sợ này.



"Cứu mạng".

Tại bên ngoài Bách Dạ Thành, thành trí cấp cao đứng thứ hai tại Ô Dạ đế quốc. Lúc này Ô Mộc Thang đang cùng đám thủ hạ đi săn ma thú làm thú vui tiêu khiển thì đột nhiên nghe được âm thanh nữ tử vang lên.

"Đi xem một chút có chuyện gì". Ô Mộc Thang nhíu mày nói.

"Vâng".

Một tên thuộc hạ cấp bậc Tử Linh cảnh lên tiếp đáp, sau đó vèo một cái biến mất khỏi tầm mắt đám người.

Sau một lúc, hắn quay trở lại, trên tay nắm lấy một nữ tử yêu tộc, trên thân này chảy rất nhiều máu, nhìn qua có lẽ đã sống không được bao lâu.

"Chuyện gì xảy ra?". Ô Mộc Thang trầm giọng hỏi.

"Vương gia, ta đuổi tới liền thấy được yêu tộc này đang bị một số nhân loại đuổi giết, ta đem mấy tên nhân loại kia bắt được, nhưng chúng đều tự sát. Hẳn là tử sĩ".

"Vậy nữ nhân yêu tộc này…".

"Bẩm vương gia, chỉ còn mỗi người này sống sót, cho nên ta liền mang đến cho đại nhân tra hỏi".

"Đại… đại nhân… cầu… cầu ngài… cầu ngài cứu lấy… cứu lấy tiểu thư… cứu tiểu thư… tiểu thư là… là nhân… nhân loại…".

Nữ tử yêu tộc âm thanh yếu ớt đứt quãng vang lên, còn chưa nói hết lời liền bất hạnh bỏ mình.

Ô Mộc Thang có chút kinh ngạc, hắn nhìn ra được yêu tộc này hẳn là một nô lệ, có thể nắm giữ nô lệ yêu tộc, địa vị hẳn không thấp. Nhất là trong lời nàng nói vị tiểu thư kia là một nhân loại.

Điều này khiến hắn có chút hứng thú.

"Đi, điều tra con đường nữ nhân này đi qua, chúng ta chạy tới xem có chuyện gì". Ô Mộc Thang nói.

Đám thuộc hạ vộ vã chạy đi điều tra, mặc dù nơi này là vùng hoang dã, nhưng trên người nữ tử này có ma lực tiêu ấn, cho nên rất dễ tìm.

Rất nhanh, đâm người Ô Mộc Thang chạy tới bên ngoài chỗ họ gần 500 dặm. Liền nhìn thấy được một đám yêu tộc cùng nhân loại hợp sức đang vậy giết một đám người.

Nói là người cũng không phải rất đúng, vì bên trong chỉ có duy nhất một vị nữ tử là nhân loại, nhìn trận hình xung quanh, người này hẳn là tiểu thư trong miệng nữ tử yêu tộc kia.

Ô Mộc Thang híp mắt lại lặng lez quan sát.

Do Sở Như Mộng lúc này đeo khăn che mặt nên hắn cũng không thấy rõ ràng. Nhưng từ dáng người yển chuyển tới nói, hẳn là một vị mỹ nữ.

Hai bên càng lúc càng quyết liệt, bên phía Sở Như Mộng nhân số càng lúc càng ít. Chỉ còn sót lại gần 30 người.

Lúc này, Sở Như Mộng bị đánh lén, hắn nghiêng người né tránh, kiếm đâm xuyên qua khăn che mặt làm cho dung nhan của Sở Như Mộng lộ ra trước mặt thế nhân.

Ô Mộc Thang nhìn thấy được vẻ đẹp của Sở Như Mộng, trái tim nhất thời đập nhanh, ánh mắt không cách nào rời khỏi gương mặt của nàng.

Sau phút thoáng chốc kinh ngạc, hắn gương mặt trầm xuống, âm thanh mang theo phẫn nộ vang lên.

"Cho ta cứu người, vị tiểu thư kia nếu mất một sợi tóc, các ngươi liền tự sát tạ tội đi".

Rất hiển nhiên, với địa vị của hắn, nhân mạng thật sự không đáng giá chút nào.

Đám thủ hạ vội vàng chạy lên hỗ trợ. Được người trợ giúp, mấy người Sở Như Mộng nhẹ nhõm hơn không ít, cuối cùng sau một phút, toàn bộ phe địch đều bỏ mình.

Sở Như Mộng nhìn lại phía sau, chỉ thấy thuộc hạ của mình còn lại chỉ có 20 người, gương mặt lộ ra vẻ đau khổ, nhưng cố đè nén xuống.

Hắn ánh mắt nhìn qua Ô Mộc Thang đang ngồi trên xe, phía trước một con cấp ba ma thú Ám Dạ Thiên Lang làm kéo xe, hắn khập khễnh đi tới, khoảng cách với Ô Mộc Thang hơn 10 mét liền dừng lại, hai tay đặt bên eo, hơi khụy gối cúi đầu nói.

"Đa tạ đại nhân ra tay tương trợ".

Âm thanh hắn vô cùng trong trẻo, mang theo một tia nhu mì, một phần mềm mại, một chút buồn bã cùng mệt mỏi, nhìn qua ai nấy trong lòng đều cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Đa tạ đại nhân ra tay tương trợ".

Đám nữ tử yêu tộc phía sau còn cũng đi lên, chắp tay trước ngực cúi đầu nói.

"Không cần khách sáo, không biết vị tiểu thư này tên họ là gì? Nhà ở nơi nào? Vì sao lại bị người truy sát?". Ô Mộc Thang nở ra nụ cười sáng lạn hỏi.

Nhưng mà hắn vừa nói xong, Sở Như Mộng đột nhiên cơ thể lảo đảo, sau một giây liền ngã gục xuống.

"Tiểu thư!!!".

Đám nữ tử yêu tộc phía sau vội vàng chạy lên đỡ lấy hắn, âm thanh vô cùng lo lắng vang lên.

Ô Mộc Thang cũng ngẩn ra, hắn không nghĩ tới lại xảy ra tình trạng này.

"Đại nhân thứ tội, tiểu thư chúng ta thể cốt mềm yếu, lại chiến đấu liên tục vài ngày dẫn tới kiệt sức, hi vọng đại nhân có thể để thuộc hạ của ngài lùi lại một chút, chúng ta muốn xây dựng chỗ nghỉ tạm thời cho tiểu thư". Một nữ tử đi lên cúi đầu nói.

"Nếu không các ngươi liền tới Bách Dạ Thành? Ta là Bách Dạ Thành thành chủ Ô Mộc Thang, nơi đó hoàn cảnh so với nơi này tốt rất nhiều". Ô Mộc Thang trầm ngâm nói.

Dù cho có vừa thấy đã yêu, nhưng là một chút cơ bản tố chất vẫn phải có, hắn chưa hiểu gì về Sở Như Mộng nên cũng không có vội vã làm chuyện gì khác người.

"Cái này… chỉ sợ không hay lắm, mặc dù rất đa tạ đại nhân trợ giúp, nhưng ta sợ sẽ mang tới phiền phức cho ngài. Tiểu thư trước kia từng dặn dò, không muốn làm phiền bất kỳ người nào". Nữ tử kia đáp.

"Không cần khách sáo như vậy, nơi này dù sao cũng thuộc địa phận của Bách Dạ Thành, ta lại là thành chủ, các ngươi gặp nạn tại đây, ta có trách nhiệm trợ giúp, chờ đến khi tiểu thư nhà các ngươi khoẻ lại, đi cũng không muộn". Ô Mộc Thang âm thanh từ tốn vang lên.

"Cái này… như vậy liền đa tạ Thang thành chủ". Nữ tử kia cúi đầu nói.

Ô Mộc Thang hài lòng gật đầu, tuy mặt ngoài hắn biểu hiện rất bình thản, nhưng nội tâm lại vô cùng kích động. Chỉ cần đám người họ tới Bách Dạ Thành, như vậy hắn liền có thời gian để ngươi đi điều tra thân phận của Sở Như Mộng. Đến lúc đó, chỉ cần không phải công chúa của tứ đại đế quốc, hắn liền có thể vận dụng sức mạnh cùng địa vị tới đem Sở Như Mộng cột lại.

Nữ nhân xinh đẹp như vậy, hắn làm sao có thể buông tha cho được?!

Mà lúc này, Sở Như Mộng tuy bất tỉnh, nhưng mọi thứ bên ngoài hắn đều biết rất rõ, những lời nói của Ô Mộc Thang làm sao hắn không hiểu âm mưu phía sau?!

Nội tâm khẽ cười lạnh, quả nhiên, nam nhân thiên hạ đều một cái đức tính này.

Đương nhiên hắn cũng không quên bổ sung một câu bên trong, đó chính là trừ hắn ra.

Cứ thế, Sở Như Mộng đám người được Ô Mộc Thang hộ tống trở về Bách Dạ Thành.