Chương 221: Đại lão, quả nhiên không thể trêu vào

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 221: Đại lão, quả nhiên không thể trêu vào

Chương 221: Đại lão, quả nhiên không thể trêu vào

Ô Mộc Thang không chờ Sở Như Mộng đáp lại liền đi, đây cũng là thứ mà Sở Như Mộng muốn, muốn làm một cái Bạch Liên Hoa, không đúng, hẳn là Bạch Liên kỹ nữ, nhất định không thể chủ động, cũng không thể từ chối thẳng thằng.

Hắn biểu hiện ra tính cách, chính là một cái thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, tâm linh thuần khiết lại vô cùng lương thiện. Cho nên Ô Mộc Thang quay người rời đi chính là không muốn Sở Như Mộng từ chối hắn.

Dù sao hắn chính là tự cho rằng bản thân đã sớm làm Sở Như Mộng động lòng, thiếu chỉ là một cái thân phận.

Sở Như Mộng nói ra "hoàng đế" cái kia, chính là muốn kích thích Ô Mộc Thang tạo phản, không chỉ để cho hoàng thất thay đổi mục tiêu, còn có thể đem mọi cuộc chiến lúc trước đẩy lên người Ô Mộc Thang.

Có thể dễ dàng tấn công nhiều tòa thành trì, nắm rõ tình báo cùng nhân lực lại lẩn trốn nhanh như vậy, tất nhiên sẽ để người khác nghi ngờ. Mà Ô Mộc Thang không nghi ngờ gì sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên, chỉ cần có thể khiến hắn đứng ra tạo phản, như vậy mọi chuyện liền hoàn hảo.

Quan trọng nhất là, đến khi Ô Mộc Thang tạo phản, như vậy Thánh địa liền cho rằng đây là nội chiến, như vậy sẽ rời đi. Kẻ địch mạnh nhất xem như loại bỏ.

Lại thêm Sở Như Mộng cố ý nói như vậy, Ô Mộc Thang vốn dĩ đối với Ô Mộc Dạ không có cảm tình gì, cũng vô cùng ghen ghét, cho nên chuyện này xem như đã đạt tới mục đích của hắn.

Hiện tại hắn hoàn toàn có thể rời đi Bách Dạ Thành, nhưng hắn sẽ không làm như vậy, muốn để cho trận chiến này kết thúc nhanh chóng, không "cổ vũ" một chút, nếu không vở kịch này sẽ diễn ra khá lâu, hắn không có cái thời gian này, Bích Thủy Đàm cũng chờ không được.

Nuôi hận thù ròng rã năm năm, ai lại không muốn báo?!

Vài ngày sau đó, không biết Ô Mộc Thang là sớm chuẩn bị trước hay chỉ là tạm thời trưng binh mà đột nhiên lại có hơn 20 vạn quân. Hơn nữa đội ngũ tổng thể thực lực so với Ô Dạ đế quốc cũng không kém chút nào. Khác biệt chỉ có nhân số nhiều và ít.

Điều này làm cho Sở Như Mộng khá bất ngờ, hắn còn cho rằng Ô Mộc Thang sẽ tiến hành ám sát hay thực hiện một cuộc chiến quy mổ nhỏ rồi đứng lên tự lập đế quốc.

Nhưng không nghĩ tới lại có một đạo quân khổng lồ như vậy, mà điều làm hắn giật mình chính là, tại ngày hôm nay, khi hắn "giả vờ giả vịt" đi tới để từ biệt mới biết được việc này.

"Lạc tiểu thư, ngươi thấy đội quân ta thế nào?". Ô Mộc Thang nhìn hắn cười hỏi.

"Ngươi... ngươi đây là...". Sở Như Mộng giật mình che miệng nói không ra lời.

"Ta xây dựng đạo quân này đã có 10 năm, ta âm thầm chiêu mộ cùng huấn luyện, bỏ ra 10 năm để có được đạo quân này, thực lực đều đạt tới Ngự Linh cảnh. Ta mục đích chính là muốn lật đổ hoàng quyền".

"Ta đã chịu đủ loại giày vò này. Đừng nhìn bản thân ta là một thành chủ, là một cái vương gia. Nhưng từ nhỏ ta liền bị đối xử bất công, chỉ vì ta không xuất sắc bằng ca ca ta. Tất cả nỗ lực, cố gắng trong mắt họ đều trở thành vô nghĩa".

"Cho nên, ta muốn lấy lại thứ thuộc về mình. Vốn dĩ ta định chờ thêm vài năm, nhưng vì ngươi, ta quyết định thay đổi kế hoạch, ta... muốn trở thành hoàng đế, cửu ngũ chí tôn. Đến lúc đó, ta sẽ hướng Lạc gia cầu thân". Ô Mộc Thang nhìn chằm chằm hắn nói.

Sở Như Mộng kinh ngạc về đạo quân này, nhưng lại có chút buồn cười về lời hắn nói. Nhưng bề ngoài cũng không biểu hiện ra cái gì, chỉ là khẽ cau mày.

"Ngươi... không vui?". Ô Mộc Thang nhìn thấy gương mặt Sở Như Mộng hơi chút khó coi, hắn liền giật mình hỏi.

"Không, ta chẳng qua là cảm thấy tự trách. Nếu như không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không tiến hành tạo phan như vậy dân chúng cũng sẽ không rơi vào chiến loạn".

"Ta biết ngươi thật lòng ưa thích ta, nhưng mà... ta đối với ngươi hiện tại rất mâu thuẫn. Ngươi từng cứu ta, ta rất cảm kích, nhưng ngươi lại làm như vậy... cho nên ta có chút... chán ghét. Thật xin lỗi, ta nghĩ ta nên rời đi, ân cứu mạng, ta sẽ cho ngươi hồi báo". Sở Như Mộng gương mặt lạnh nhạt lên tiếng, nói xong liền quay người rời đi.

Ô Mộc Thang nhìn Sở Như Mộng ngẩn ra, không biết hắn làm sao tỉnh lại, đột nhiên liền lao tới kéo lấy tay Sở Như Mộng.

Sở Như Mộng nội tâm cười lạnh, nhưng bề ngoài lộ ra vẻ giật mình kéo tay lại. Ánh mắt bất mãn nhìn Ô Mộc Thang nói.

"Thang thành chủ, mời ngươi tự trọng".

"Ta... Lạc tiểu thư, thật xin lỗi, là ta đường đột. Ta chẳng qua chỉ muốn giải thích một chút, sự việc không như ngươi nghĩ như vậy". Ô Mộc Thang gấp gáp nói.

Hắn nghĩ tới một số việc, có lẽ có thể lừa gạt Sở Như Mộng.

"Ta nghĩ cũng không có gì phải giải thích, đây là việc của ngươi, không phải ta. Ta cũng không quản được rộng như vậy, ta chẳng qua là cảm thấy tự trách. Cho nên, Thanh thành chủ, ngươi không cần giải thích cho ta cái gì". Sở Như Mộng trầm giọng nói.

Âm thanh mang đầy vẻ lạnh nhạt cùng bất mãn.

"Không phải, Lạc tiểu thư ngươi hiểu lầm, ta cũng không phải loại người lạm sát vô tội. Không biết ngươi từng nghe qua hai tháng nay Ô Dạ đế quốc liên tục bị đánh lén chú? Đây là do ta làm".

"Là ngươi???". Sở Như Mộng thật sự muốn cười, nhưng mà vẫn cố làm ra vẻ kinh ngạc.

"Không sai, chính là ta. Ngươi cũng biết, ta tiến hành đánh lén chưa từng giết thường dân, thậm chí vì bảo hộ dân chúng, ta cố ý ép học rời khỏi Xích Hồ Thành, mà họ tất cả đều đi tới Bách Dạ Thành. Nếu ngươi không tin có thể đi điều tra". Ô Mộc Thang thản nhiên nói.

Hắn tin tưởng ngươic điều khiển đạo quân kia là ai Ô Dạ đế quốc sẽ không biết, hơn nữa những thứ hắn nói đều là thật, thật sự hắn hiện tại đang nuôi dưỡng dân chạy nạn, nhưng chủ yếu là để tranh thủ dân tâm.

Ô Dạ đế quốc loạn, hắn làm sao có thể từ bỏ cơ hội này?!

"Nếu là như vậy, ta cũng sẽ không lại nói cái gì, nhưng mà Thang thành chủ, ta thật sự phải rời đi, thương thế của ta đã khỏi hẳn, thuộc hạ cũng đã liên hệ Lạc gia, ta sẽ không làm phiền ngươi thêm". Sở Như Mộng gương mặt hoà hoãn một chút, sau đó nặn ra nụ cười tuyệt mĩ vốn có.

Không hổ là nữ nhân ta thích, tâm địa vẫn như thế thiện lương lại thánh khiết.

Ô Mộc Thang thầm nghĩ, chẳng qua nghe được Sở Như Mộng muốn rời đi, hắn lại ngẩn ra, sau đó liền vội nói.

"Lạc tiểu thư, chẳng lẽ ta có chỗ nào đối xử với ngươi không tốt?".

"Không có, ngươi rất tốt, thời gian qua có ngươi làm bạn ta rất vui vẻ, nhưng lệnh cha khó cãi, ta cần trở về, ta không muốn họ vì ta mà lo lắng". Sở Như Mộng cười nói.

"Như vậy cũng tốt, có Lạc gia bảo vệ ta cũng yên tâm". Ô Mộc Thang suy nghĩ một chút nhẹ gật đầu nói.

Sở Như Mộng kém chút phì cười, ta khi nào chấp nhận làm nữ nhân của ngươi mà ngươi lại có tự tin nói ra câu đó?!

Bất quá, rời đi là không thể rời đi, chỉ là để cho Ô Mộc Thang nhìn mà thôi, vở kịch kế tiếp nhưng là ở tại hoàng cung đây. Hắn có chút hi vọng Ô Mộc Thang tiến hành chiến tranh nhanh một chút, đến lúc đó trò hay mới thật sự mở màn.

Mặc dù Ô Mộc Thang là có dã tâm làm hoàng đế, nhưng Sở Như Mộng biết, hắn thiếu một mồi lửa để triệt để cùng hoàng thất trở mặt.

Mà ngọn lửa kia nguyên nhân dẫn tới chính là hắn.

Hi vọng người phối hợp với hắn sẽ không làm hắn thất vọng....

Sở Như Mộng mang theo đám người rời đi, Ô Mộc Thang còn tự mình dẫn theo hơn vạn quân đưa tiễn.

Mà kế hoạch, lúc này mới thật sự bắt đầu.

Sở Như Mộng lần này nhưng là trực tiếp đi tới hoàng thất, mặc dù thân phận của hắn trước đó rất mẫn cảm, nhưng là trong âm thầm hắn để cho Hắc Y ám sát qua toàn bộ những người tại Xích Hồ Thành từng thấy mặt hắn.

Cho nên hiện tại, Xích Hồ Thành không có ai biết hắn là ai, bao gồm cả hoàng thất.

Dù sao trước kia hắn mặc dù rất nổi danh, nhưng lại cực ít xuất hiện, tiếp xúc quyền quý lại ít, những đại gia tộc khác đã sớm bị hoàng thất giết sạch, cho nên sẽ không bị lộ.

Lại thêm thân phận Lạc gia tiểu công chúa, cho nên sẽ không có người nghi ngờ hắn.

Mà hắn vì muốn để cho Ô Mộc Thang nổi lên sát tâm, hắn cùng Tố Băng Băng nói qua, muốn vận dụng thân phận này gả vào hoàng thất, sau đó tản ra tin đồn đến tai Ô Mộc Thang, để hắn triệt để đi lên con đường tạo phản không có đường về.

"Ha ha ha, tiểu Mộng Mộng, ngươi thật sự là đủ thâm, lại nghĩ ra cái mưu kế như này". Trên bàn rượu, Hạ Thần vỗ tay cười to nói.

"Không nhìn một chút ta là ai? Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như ta có ai có thể chống đỡ nổi mị lực của ta cơ chứ?". Sở Như Mộng tự luyến vẩy tóc nói.

"Vâng vâng vâng, ngươi đẹp nhất, đáng tiếc là cái đại điểu manh muội". Lăng Thiên Sở trào phúng nói.

"Ta đây còn không phải vì ngươi? Ta nhưng yêu thích ngươi đã lâu, ta vì ngươi bỏ ra nhiều như vậy ngươi lại nỡ chế giễu ta?". Sở Như Mộng đột nhiên nức nở lên tiếng.

Tê!

Đám người nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.

Cái này mị lực, cái này gương mặt cùng khí chất, giọng nói mang theo nũnh nịu lại ủy khuất, đám người chỉ cảm thấy từ đầu đến chân tê rần.

"Ca, ta sai, ta cũng không lại nói nữa, buông tha ta đi". Lăng Thiên Sở ngây ra một chút, chờ lấy lại tinh thần liền lập tức nhận thua cầu xin tha thứ.

Không có cách, con hàng này quá mẹ nó đáng sợ, mị lực quá lớn, hắn sợ Sở Như Mộng nói như vậy thêm vài câu hắn sẽ triệt để luân hãm.

Đại lão đại lão, quả nhiên không thể trêu vào!