Chương 226: Đảo khách thành chủ

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 226: Đảo khách thành chủ

Chương 226: Đảo khách thành chủ

"Băng Chủ, chuyện này là thật?". Ô Mộc Dạ sắc mặt khó coi nhìn Tố Băng Băng hỏi.

"Ngươi có ý gì?". Tố Băng Băng nhíu mày đáp.

"Lạc tiểu thư ở lại qua đêm tại Bách Dạ Thành phủ thành chủ, cái này còn chưa nói rõ được điều gì? Băng Chủ là đang giả ngu sao?". Ô Mộc Dạ đè nén phẫn nộ lên tiếng.

"Ha ha ha, ngươi nghi ngờ muội muội ta? Nực cười, nàng thế nào ta còn không biết? Chính ngươi tự mình đi điều tra liền rõ ràng, nghe tiểu nhân lời nói liền đối với muội muội ta dội nước bẩn? Ngươi cũng xứng? Hiện tại ta chỉ muốn biết, hắn đối với muội muội ta hạ dược, ngươi định xử lý thế nào?". Tố Băng Băng lạnh lùng nói.

"Bản tướng không có, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người". Ô Nhị Lang quát lên.

"Tại đây có hàng trăm con mắt đang nhìn, muội muội ta hô cứu mạng, ta chạy đến liền thấy được ngươi đang lôi kéo nàng, ngươi còn dám chối?".

"Ta nói, ta không có!".

"Tốt, rất tốt, Ô Mộc Dạ, ta cho ngươi thời gian một ngày, không cho ta một lời giải thích rõ ràng, ta lập tức để Lạc gia thương hội đại quân vây thành. Dù cho phải bỏ mạng tại đây ta cũng muốn kéo theo toàn bộ Xích Hồ thành chôn cùng. Ta lấy danh dự ra thề!". Tố Băng Băng lạnh giọng nói.

Ngay lúc này, Sở Như Mộng bỗng nhiên tỉnh lại, nhưng cơ thể lại vô lực, âm thanh yếu ớt vang lên.

"Tỷ… thật nóng… cơ thể ta thật nóng…".

"Ta tại, đừng lo lắng". Tố Băng Băng âm thanh vang lên, bàn tay dây lên, một tầng nhàn nhạt sương băng bao lấy cơ thể Sở Như Mộng, sau đó Tố Băng Băng liền đem Sở Như Mộng rời đi.

Ô Mộc Dạ sắc mặt khó coi, Ô Nhị Lang là cháu hắn, là người hắn tín nhiệm nhất, cho nên ông ta không nghi ngờ lời nói của hắn, nhưng mà Tố Băng Băng địa vị còn đó, dù cho mắt mặt nhưng ông ta cũng không dám đối với nàng làm cái gì.

"Nói cho ta biết, vừa rồi Băng Chủ lời nói có phải thật hay không?". Ô Mộc Dạ trầm giọng hỏi.

Đám người nhìn nhau, sau đó đồng loạt im lặng cúi đầu.

Ô Mộc Dạ nhíu mày nhìn về phía Ô Nhị Lang.

"Bệ hạ, thần thật sự không có, thần vừa rồi đi dạo, liền thấy được Lạc tiểu thư có biểu hiện không thoải mái, cho nên liền muốn đến giúp đỡ, nhưng không nghĩ tới Lạc tiểu thư đột nhiên kêu cứu mạng". Ô Nhị Lang vội nói.

Không đem trách nhiệm này đẩy ra ngoài, hắn thật sợ Ô Mộc Dạ nếu biết hắn đối với Sở Như Mộng giở trò, hắn liền chết không toàn thây.

Ai cũng biết Ô Mộc Dạ người này nghi kỵ rất nặng, lại thêm rất trọng mặt mũi, nếu như thật để ông ta biết sự thật, e rằng hắn liền xong đời.

"Thật là như vậy?". Ô Mộc Dạ hỏi lại.

"Thần lấy tính mạng thề, thần thật không có hạ dược Lạc tiểu thư". Ô Nhị Lang chăm chú nói.

"Tốt, ta tin tưởng ngươi, nhưng mà Băng Chủ cũng không tin, cho nên ngươi hẳn là nên điều tra rõ ràng vì cái gì Lạc Như Mộng lại biến thành như vậy". Ô Mộc Dạ nói.

"Vâng, thần lập tức đi điều tra"....

Dưỡng Tâm Điện, Sở Như Mộng lúc này đã tỉnh lại, Tố Băng Băng đứng bên cạnh thấy vậy liền quan tâm hỏi.

"Cơ thể ngươi thế nào? Không có sao chứ?".

"Có thể có chuyện gì được? Ta chỉ diễn mà thôi". Sở Như Mộng nhếch miệng nói.

"Vậy ngươi nghe được những gì Ô Mộc Dạ nói không?".

"Nghe được".

"Ngươi tính giải quyết thế nào?".

"Ha ha, yên tâm đi, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta, ngươi chỉ cần làm thế này..."....

Ngày hôm sau, Ô Mộc Dạ nhìn trong tay báo cáo tin tức, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.

Trong tin có nói, Sở Như Mộng thật sự ở lại phủ thành chủ vài ngày, cũng có nói tới việc Ô Mộc Thang cứu mạng Sở Như Mộng.

Chẳng qua đây là Ô Nhị Lang đã giảm bớt một chút tin tức, nếu không việc Sở Như Mộng trở mặt với Ô Mộc Thang chắc chắn sẽ phải báo lên.

Phải biết Ô Mộc Thang luôn là cái gai trong mắt Ô Mộc Dạ, trong phủ của hắn có mật thám cũng là điều dễ hiểu, biết tới những tin tức này không khó.

Nhưng ai bảo Ô Nhị Lang là đại tướng quân đâu, che giấu tin tức đối với hắn mà nói quá đơn giản.

Ô Mộc Dạ gương mặt càng lúc càng âm trầm, sau đó ầm một tiếng, ông ta tức giận đập tay lên bàn, chiếc bàn trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

"Cớ nào lại như thế! Lạc gia thương hội thật khinh người quá đáng". Ô Mộc Dạ tức giận gầm thẻ quát lên.

"Bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể".

"Người tới, dẫn quân bao vây Dưỡng Tâm Điện, một con ruồi cũng không cho ra". Ô Mộc Dạ quát lên.

"Vâng".

Vài phút sau, một đám cấm hơn vạn người đem Dưỡng Tâm Điện bao vây chặt chẽ, mà bên trong Tố Băng Băng cũng biết chuyện này, xung quanh nàng đứng mấy chục tên hộ vệ, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn ra bên ngoài.

"Bệ hạ, ngươi đây là có ý gì?". Nhìn thấy Ô Mộc Dạ dẫn người từ bên ngoài đi vào, Tố Băng Băng lạnh giọng nói.

"Có ý gì? Câu này hẳn là trẫm hỏi ngươi mới đúng, Lạc gia thương hội cùng Ô Mộc Thang cấu kết tạo phản, Băng Chủ ngươi hẳn là cho ta một câu trả lời hợp lý chứ?". Ô Mộc Dạ trầm giọng nói.

"Cấu kết tạo phản? Ha ha ha, nực cười, chưa nói tới ta không phải người của Ô Dạ đế quốc, không có chuyện tạo phản ở đây, càng đừng nói tới việc cùng Ô Mộc Thang cấu kết, bằng hắn cũng xứng?". Tố Băng Băng cười lạnh nói.

"Vậy phiền phức Băng Chủ giải thích một chút Lạc gia thương hội cung cấo cho Ô Mộc Thang một năm vật tư cùng quân đội vũ trang là chuyện gì xảy ra? Lạc Như Mộng tiểu thư tại Bách Dạ Thành ở lại mấy ngày, cùng Ô Mộc Thang vô cùng thân mật là có chuyện gì?".

"Ha ha ha, ta thật không nghĩ tới Ô Dạ đế quốc ngành tình báo lại vô dụng tới mức này, ngươi xem một chút đây là cái gì". Tố Băng Băng cười lạnh, từ không gian giới chỉ lấy ra một tấm giấy ném cho Ô Mộc Dạ.

Ô Mộc Dạ nghi ngờ đón lấy, nhìn qua một chút, gương mặt nhất thời đại biến.

Mà đứng bên cạnh Ô Nhị Lang gương mặt cũng trở lên khó coi. Mặc dù nội dung bên trong cùng hắn không có liên quan, nhưng lại nói rõ một điều, tình báo của Ô Dạ đế quốc bị nghiêm trọng cắt xén.

"Thế nào, nhìn kỹ chưa? Vẫn là nói ngươi cho rằng nội dung trong này là giả?". Tố Băng Băng lạnh lùng hỏi.

Chưa chờ Ô Mộc Dạ đáp lời, bên trong Sở Như Mộng bỗng nhiên đi ra.

Hắn gương mặt là có chút trắng bệch, ánh mắt nhìn bề phía Tố Băng Băng có chút yêu ớt, gương mặt nở ra nụ cười có chút miễn cưỡng.

"Tiểu Mộng ngươi đi ra làm gì? Cơ thể còn chưa khoẻ đây". Tố Băng Băng vội đi lên đỡ lấy hắn.

"Ta không sao, Băng tỷ, bệ hạ đến đây là vì...".

"Ha ha, hắn đến là muốn hỏi tội chúng ta". Tố Băng Băng cười lạnh đáp.

"Hỏi tội? Vì cái gì?". Sở Như Mộng hiện ra gương mặt sửng sốt, sau đó khó hiểu hỏi.

"Còn thế nào? Hắn cho rằng ngươi cùng Ô Mộc Thang có tư tình, lại thêm việc Lạc gia thương hội cung cấp vật tư cho hắn, nên hoàng đế bệ hạ mới đem quân tới muốn bắt chúng ta hỏi tội chứ sao?".

Sở Như Mộng nghe vậy há to miệng, ánh mắt nhìn về phía Ô Mộc Dạ đầy vẻ khó tin.

Ô Mộc Dạ bị Sở Như Mộng nhìn có chút hoảng hốt, thế là ánh mắt nhìn qua Ô Nhị Lang hỏi.

"Ngươi điều tra chuyện hôm qua thế nào?".

"Bẩm bệ hạ, thần đã điều tra kỹ càng, đây là báo cáo chi tiết cùng kết quả thí nghiệm, thần cho người phục dụng tất cả đồ ăn ngày hôm qua của Lạc tiểu thư, nhưng tất cả đều bình thường". Ô Nhị Lang lập tức cung kính đáp.

"Bình thường? Đưa ta xem". Tố Băng Băng cười gằn, sau đó đoạt lấy bản báo cáo, ánh mắt nhìn qua một chút, sau đó gương mặt khẽ biến, nhìn về phía Ô Nhị Lang đầy sát khí quát lên.

"Ngươi muốn chết!".

Vừa dứt lời, Tố Băng Băng lập tức muốn động thủ, nhưng mà bị Sở Như Mộng cật lực kéo lại.

"Băng tỷ, đừng như vậy, ta nghĩ Nhị Lang tướng quân cũng không biết chuyện này, hẳn là do vô ý mới tạo ra, không trách được hắn". Sở Như Mộng âm thanh mang theo vẻ mệt mỏi nói.

"Lạc tiểu thư, ngươi đang nói cái gì?". Ô Nhị Lang ngẩn ra khó hiểu hỏi.

"Ngươi tốt, rất tốt, ngươi mời ta tới dự tiệc, ta mang theo tiểu Mộng tới, trước khi tới ta đều dặn dò kỹ càng, thể chất của nàng rất yếu ớt, không thể tiếp xúc với thực phẩm tính hàn, ăn vào sẽ khiến bản thân mất hết khí lực cùng tạm thời tính hôn mê, ngươi lại tốt, đem Thủy Linh Ngư huyết dịch làm thành súp, ngươi có mục đích gì?". Tố Băng Băng quát lên.

Ô Nhị Lang nhất thời ngẩn ra. Sau đó hắn liền nhớ tới, sau đó hắn vô lực cúi đầu.

Hắn quên đi chuyện này.

"Ngươi nói a, ngươi có mục đích gì?". Tố Băng Băng quát lên.

Ô Nhị Lang cúi đầu không đáp, cũng không thể nói bản thân quên chứ? Khi đó hắn chỉ biết Sở Như Mộng sẽ tới, hắn rất vui vẻ, cho nên liền quên mất điều này.

"Băng Chủ thứ tội, là ta làm việc không chu đáo khiến Lạc tiểu thư chịu khổ, nhưng mà ta mục đích ban đầu là có lòng tốt, hơn nữa khi đó nhận được tình báo nói rằng Lạc tiểu thư cùng Ô Mộc Thang có quan hệ, nên vì xuất phát từ an toàn, cho nên đêm qua mới đi theo, thật sự không phải muốn đối với Lạc tiểu thư có tư tâm". Ô Nhị Lang nói.

"Ha ha ha, uổng cho muội muội ta có tâm bảo vệ ngươi, ngươi vậy mà đem trách nhiệm đổ lên đầu nàng?".

"Băng tỷ, đừng...".

"Bây giờ là lúc nào rồi ngươi còn lo lắng cho người khác?". Tố Băng Băng trừng mắt nhìn Sở Như Mộng nói, sau đó quay qua nhìn Ô Mộc Dạ lên tiếng.

"Ta kính ngươi là một đế vương, nhượng ngươi ba phần, vì hạnh phúc của nàng ta đem nàng gả cho ngươi".

"Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác nghi kỵ muội muội ta. Không sai, muội muội ta được Ô Mộc Thang cứu mạng, mà Lạc gia thương hội cũng vì báo đáp hắn nên mới cho hắn số vật tư kia. Nhưng ngươi còn không biết".

"Hắn đối với muội muội ta cũng có ý đồ, nhưng vì vấn đề thân phận, hắn muốn khởi binh tạo phản, tiểu Mộng nàng biết được, cho nên khuyên giải hắn, hắn không nghe nên nàng trực tiếp rời đi. Điều này ngươi biết không? Nàng vì không muốn thương sinh đồ thán, tự mình rời đi, cũng tự mình yêu cầu muốn lấy ngươi để Ô Mộc Thang chết tâm, mà ngươi đây? Ngươi vì nàng làm qua cái gì?".

Nghe vậy, Ô Mộc Thang gương mặt biến sắc, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Sở Như Mộng. Mà lúc này Tố Băng Băng lại nói tiếp...