Chương 234: Động thủ
"Ban đầu ta vốn không nghĩ trở về, bởi vì trong lòng ta, Lạc gia chỉ là một cái gia tộc nhỏ tại một cái sơ cấp thành trì, nó không như nơi này phồn vinh xinh đẹp, cũng không có quyền lực thao thiên, nhưng nó ấm áp, cho nên ban đầu ta vốn không muốn trở về, chẳng qua cha nói với ta, nói rằng đây là nhà ta, vì thế hôm nay ta mới xuất hiện tại đây".
"Cho nên, ngươi đối với ta bất mãn cũng được, ghen tị hay coi thường cũng thế, ta không quan tâm, nhưng, tốt nhất đừng làm phiền ta, ta không muốn giết người Lạc gia, cũng không muốn khiến cha ta khó xử".
"Tránh ra đi". Lạc Cảnh Thiên chậm rãi nói.
Hắn lời nói xuất phát từ tận đáy lòng, không có bất kỳ giả dối nào.
Chẳng qua, lời nói này vào tai đám người kia lại có chút chói tai, giống như Lạc Cảnh Thiên xem họ chẳng ra cái gì như thế.
"Ha ha ha, thật cho mình là một cái nhân vật? Chỉ là một tên phế vật, ta đứng cho ngươi giết ngươi cũng giết không được, còn dám mạnh miệng? Tin hay không ta đem ngươi phế đi, ta nghĩ dù ta giết ngươi, gia chủ cũng sẽ không đối với ta thế nào, ngươi chẳng qua chỉ là một cái phế vật mà thôi, ngay cả làm kiến hôi cũng không có tư cách".
"Một cái súc sinh bị vứt bỏ, được gia chủ nhận nuôi còn không biết thân biết phận, nực cười".
Một tên thanh niên khác cười lạnh nói.
"Cần gì chứ?". Tiêu Nhược Thủy nghe vậy khẽ lắc đầu nói.
Nàng dám khẳng định, tên này xui xẻo rồi.
"Muốn ta giết hắn sao? Miệng hắn thật là thối". Lạc Thiên Y nhíu mày hỏi.
"Không cần, chỉ là một con khỉ tới khôi hài mà thôi, giết hắn bẩn tay ngươi". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
Tên thanh niên kia nghe vậy giận tím mặt, hắn rút kiếm bên hông ra quát lên.
"Ngươi muốn chết!".
"Dừng tay".
Ngay tại lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên, đám người nhìn qua liền thấy được một nữ tử đang lao tới.
Lạc Cảnh Thiên có chút kinh ngạc, người này là em họ hắn, Lạc Tiểu Hy.
Nha đầu này làm sao lại tới đây?!
"Tiểu Hy, ngươi tới đây làm gì?". Tên dẫn đầu nhíu mày lên tiếng.
"Thiên Ân ca, các ngươi định làm gì? Làm sao lại ra tay với Thiên ca?". Lạc Tiểu Hy truy hỏi.
"Ta làm cái gì cũng không tới lượt ngươi lên tiếng, ngươi hẳn là tự hiểu lấy thân phận của mình". Lạc Thiên Ân nhíu mày nói.
"Ca, Lạc thúc rõ ràng căn cặn, nếu Thiên ca tới phải dẫn hắn tới gặp Lạc thúc, các ngươi làm khó dễ Thiên ca, không cảm thấy rất quá đáng sao? Nếu Lạc thúc biết sẽ có kết quả thế nào các ngươi không biết sao?". Lạc Tiểu Hy cảnh cáo nói.
"Lạc Tiểu Hy, chú ý cách ăn nói của ngươi, ngươi chẳng qua chỉ được gia chủ cưng chiều, người khác cho ngươi ba phần mặt mũi, nếu ngươi thật muốn ngăn cản chúng ta, ta cũng sẽ không nể tình gì cả, ngươi hẳn phải hiểu rõ chứ?". Lạc Thiên Ân nhếch miệng nói.
Lạc Cảnh Thiên khẽ cau mày, mặc dù trước kia hắn cùng Lạc Tiểu Hy không có tình cảm gì, quan hệ cũng có chút gay gắt, nhưng mà nói cho cùng, nàng là em họ hắn, nhìn thấy người thân bị bắt nạt, hắn làm sao có thể nhịn.
"Tiểu Hy, không cần cùng đám người này tranh cãi, ngươi trở về đi". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Thiên ca ngươi... ngươi chẳng lẽ vẫn chán ghét ta? Thực ra ta...".
"Được rồi, ngươi không cần nói, ta biết ngươi có ý tốt, mặc dù trước kia ta cùng ngươi có chút mẫu thuẫn, nhựng ngươi vẫn là em họ ta, ta cũng không phải bất cập nhân tình như vậy. Lại nói, mâu thuẫn trước kia không phải do bậc trưởng bối chế tạo sao? Ta sớm đã biết, cũng không phải vì chán ghét ngươi mới nói như vậy". Lạc Cảnh Thiên nhẹ cười lắc đầu nói.
"Ha ha, đừng vội tâm sự, hiện tại nàng về không được, nếu nàng mật báo, chẳng phải ta sẽ gặp phiền phức hay sao? Tiểu Hy, ngươi vẫn là ngoan ngoãn ở lại đây đi". Lạc Thiên Ân cười lạnh nói.
"Ngươi...!". Lạc Tiểu Hy tức giận nói không ra lời.
"Tránh ra, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ngươi hẳn không muốn trở về mà thiếu đi cánh tay cánh chân chứ?". Lạc Cảnh Thiên giọng nói biến lạnh, ánh mắt nhìn đám người Lạc Thiên Ân lạnh như băng.
Đôi lại là Sở Như Mộng chắc chắn hiểu rõ, Lạc Cảnh Thiên nói nhiều như vậy là đã rất nể tình, nhưng đã không biết sống chết, như vậy phải đón nhận hậu quả.
"Ha ha ha, ta là đang nghe chuyện cười sao? Muốn phế ta? Dựa vào ngươi? Vẫn là dựa vào ba nữ nhân phía sau ngươi?".
"Mặc dù ta thừa nhận có một cái ta nhìn không ra, hẳn là Thánh cảnh, nhưng mà tại Tây Mạc Ma Tộc, Thánh cảnh là không được phép xuất thủ, trừ khi gặp nguy hiểm, nếu không dám đối với người khác, nhất là những hậu bối của Thập Tông, như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng". Lạc Thiên Ân nhếch miệng nói.
"Ngươi chính là dựa vào điều này liền cho rằng ta thật không làm gì được ngươi? Chỉ có năm cái bán thánh, ba cái Tử Linh cảnh đỉnh phong cũng dám tìm ta kiếm chuyện? Xem ra các ngươi năng lực tình báo thật đúng là yêu kém đây". Lạc Cảnh Thiên có chút buồn cười lên tiếng.
"Khoác lác ai cũng biết, thật cho rằng nói như vậy ta sẽ ai ngại sao?". Lạc Thiên Ân cười lạnh nói.
Hắn cảm thấy Lạc Cảnh Thiên là đang hù doạ hắn.
"Ta không có hứng thù cùng các ngươi chơi, vị tiền bối kia, ngươi đi ra đi, ẩn nấp như vậy rất vô nghĩa, ta cũng không muốn cùng bọn trẻ con này tính toán". Lạc Cảnh Thiên giọng nói đầy vẻ khinh thường lên tiếng.
Mặc dù không biết đám người Lạc Thiên Ân tới tìm hắn là xuất phát từ ghen ghét hay không, bởi vì nhìn bề ngoài giống như Lạc Thiên Ân khắp nơi cùng hắn gây chuyện, nhưng hắn lại không nhìn thấy được ác ý trong mắt Lạc Thiên Ân, điều này làm hắn vô cùng khó hiểu.
Cho nên hắn cũng không muốn đoán, trực tiếp tìm người ẩn nấp phía sau hỏi không phải liền xong việc?!
Đám người Lạc Thiên Ân ngẩn ra, nhưng chưa chờ họ phản ứng, một bóng người xuất hiện trước mặt họ.
"Tham kiến ngũ lão". Nhìn thấy người xuất hiện, đám người Lạc Thiên Ân cùng Lạc Tiểu Hy vội cúi đầu nói.
"Ừm". Lão giả được gọi là ngũ lão kia nhẹ gật đầu, sau đó quay qua nhìn mấy người Lạc Cảnh Thiên, âm thanh hoà ái vang lên.
"Không hổ là con nuôi của gia chủ, khí phách cùng bao dung không kém gia chủ chút nào, ta tên Lạc Vũ Hầu, Lạc gia trưởng lão đứng hàng đệ ngũ, cho nên tục xưng là ngu lão". Lạc Vũ Hầu nói.
"Ra là ngũ lão, không biết ngũ lão cùng cha ta quan hệ là...".
"Đồng tộc, họ hàng gần, cha ta cùng cha của gia chủ là huynh đệ ruột". Lạc Vũ Hầu đáp.
"Ra là vậy, là vãn bối thất lễ". Lạc Cảnh Thiên nghe vậy, tay để trước ngực nhẹ cúi đầu.
Lạc Vũ Hầu nhẹ gật đầu, thật là một cái hài tử lễ phép, xem ra gia chủ ánh mắt nhìn người thật tốt.
"Ngũ lão, mặc dù hắn là con nuôi của gia chủ, nhưng ngài làm như vậy cũng quá tùy ý chứ? Lạc gia trưởng bối đều ngầm đồng ý muốn kiểm tra thực lực của hắn, ngài làm như vậy không phải phá hư quy củ sao?". Lạc Thiên Ân nhíu mày nói.
"Ngươi thế nào biết được?". Lạc Vũ Hầu giật mình hỏi.
Chuyện này vốn dĩ chỉ có những người cấp bậc như ông ta mới biết, tên hậu bối như Lạc Thiên Ân làm sao biết được?!
Nhưng người khác cũng kinh ngạc nhìn hắn, họ còn cho rằng Lạc Thiên Ân cố ý gây chuyện, hoá ra phía sau lại có sự đồng ý của cao tầng Lạc gia.
"Là cha ta nói cho ta biết". Lạc Thiên Ân đáp.
"Ra là vậy, ta còn tưởng rằng ngươi cố ý gây chuyện đây". Lạc Vũ Hầu cười nói.
"Ngũ lão, ngài cũng quá coi thường ra chứ? Ta cũng không có hẹp hòi như vậy, gia chủ bất kể là thực lực hay năng lực cũng làm chúng ta tin phục, ánh mắt hiển nhiên sẽ không kém, chỉ cần đối với Lạc gia có lợi, ta sẽ không quản hắn có phải huyết mạch Lạc gia hay không". Lạc Thiên Ân bĩu môi nói.
Lạc Cảnh Thiên nhìn hắn khẽ mỉm cười, xem ra Lạc gia cũng không phải như hắn nghĩ.
Cũng đúng, xuất thân gia tộc lớn, từ nhỏ được bồi dưỡng rất tốt, giáo dưỡng so với ai khác cũng tốt hơn, cũng không phải người nào cũng tự ngạo coi trời bằng vung.
"Ha ha, như vậy rất tốt, nhưng có một điều ngươi còn không rõ, tiểu tử này không cần kiểm tra, hắn thực lực so với các ngươi đều mạnh hơn, cũng đừng tự chuốc phiền phức". Lạc Vũ Hầu cười nói.
"Ngũ lão, ngài lớn tuổi nên mắt kém sao? Hắn rõ ràng là cái phế vật đó a". Tên thanh niên ban đầu nói năng điêu ngoa kia lên tiếng.
"Lạc Khải Minh, ngậm miệng cho ta". Lạc Vũ Hầu biến sắc quát lớn.
"Ngươi chán sống rồi?". Tiêu Nhược Thủy ánh mắt quái dị nhìn Lạc Khải Minh hỏi.
"Nữ nhân thối, ngươi cũng chỉ là cái phế vật, phế vật phối phế vật, các ngươi còn thật là rất xứng". Lạc Khải Minh trào phúng nói.
"Ngũ lão, ngươi chuẩn bị hậu sự cho hắn đi". Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên cười lạnh lên tiếng.
"Chờ một chút, hắn không hiểu chuyện, ngươi bỏ qua hắn lần này đi". Lạc Vũ Hầu biến sắc vội nói.
"Hắn mắng ta phế vật hai lần, ta không quan tâm cũng không muốn chấp nhặt, nhưng hắn muôn ngàn lần không nên mắng nữ nhân của ta". Lạc Cảnh Thiên nở nụ cười, nhưng mà từ nụ cười kia, Lạc Vũ Hầu cảm nhận được một gia nguy hiểm cực lớn.
"Ngươi...".
Tách!
Lạc Vũ Hầu còn muốn nói gì đó, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên bàn tay giơ lên nhẹ búng một cái, trong nháy một cái trên mặt đất nhô lên hàng trăm gai nhọn đâm xuyên qua người Lạc Khải Minh, mặc dù không đâm vào chỗ trí mạng, nhưng trọng thương là khẳng định.
Cả đám người đều ngơ ngác nhìn cảnh này.