Chương 243: Phế hắn hai tay

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 243: Phế hắn hai tay

Chương 243: Phế hắn hai tay

"Tiểu Hy!". Lạc Cảnh Thiên âm thanh trầm thấp vang lên.

Lạc Tiểu Hy giật nảy mình, lúc này mới sực nhớ tới nơi đây không thích hợp, nàng xấu hổ buông ra Giang An, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên áy náy cúi đầu.

"Lạc Tiểu Hy, ngươi thật đúng là cả gan làm loạn a. Giang An hắn xuất thân bần hàn, bất qua chỉ là có một chút thiên phú, ngươi chưa được sự chấp thuận của Lạc gia lại dám trước mặt người khác cùng Giang An ôm ấp, xem ra các ngươi sau này cũng không cần thiết gặp nhau nữa". Vương Hổ đứng dậy, phủi bụi trên người, khoé miệng nhếch lên nụ cười lớn tiếng nói.

"Ngươi... không có chuyện gì? Lạm sao có thể?!". Triệu Nhan nhìn thấy Vương Hổ đứng dậy, nàng kinh ngạc bật thốt.

"Ha ha, hắn chỉ là một cái mới bước vào cảnh giới bán thánh, ta nhưng đã sắp bước vào trung kỳ, hắn muốn đả thương ta, không phải là đang nằm mơ sao?". Vương Hổ cười ha hả nói.

"Hừ, vậy thì thế nào? Ngươi vẫn thua mà thôi". Lạc Tiểu Hy hừ lạnh nói.

"Thua? Không sao, thua liền thua a. Không quan trọng, mặt mũi thứ này có thể kiếm lại, nhưng mà... hắn nhưng cũng không có cơ hội cùng ngươi tiếp tục, như vậy liền đủ rồi". Vương Hổ mỉm cười đáp.

Nghe vậy, Lạc Tiểu Hy biến sắc, Giang An gương mặt trầm xuống.

Mặc dù Lạc gia không cần cái gì môn đăng hộ đối, nhưng tối thiểu nhất Lạc Tiểu Hy phải thông báo cho gia tộc, để gia tộc điều tra thân thế Giang An, sau khi xong, nếu không có vấn đề, như vậy mới có thể trước mặt cùng người khác thân mật.

Bởi vì nếu không báo cho trưởng bối, như vậy sẽ rất dễ xảy ra những tình trạng như trưởng bối sắp xếp cho nàng cùng người khác ra mắt nhưng lúc đó mới biết nàng đã có bạn trai.

Chuyện này trong quá khứ xuất hiện khá nhiều lần, tiêu biểu nhất có lần kém chút khiến cho hai gia tộc xảy ra chiến tranh, cho nên mới có cái quy định này. Mà năm đó còn rất bảo thủ, được như hiện tại đã rất tốt rồi.

Dù sao đây là vấn đề mặt mũi của gia tộc.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Chỉ cần Lạc gia chưa có sắp xếp cho Lạc Tiểu Hy ra mắt liền không sao. Nhưng vấn đề ở chỗ, Vương Hổ hắn cách đây nửa tháng có hướng về Lạc gia cầu thân, mà khi đó Lạc Tiểu Hy mặc dù không có đáp ứng, nhưng cũng không đưa ra câu trả lời cụ thể, cho nên Lạc gia liền gác lại một chút.

Cũng trách Lạc Tiểu Hy, nàng khi đó vô cùng chán ghét Vương Hổ, lại không biết đầu óc có vào nước hay không lại nói "muốn quan sát Vương Hổ thêm một chút", điều này dẫn đến cao tầng Lạc gia hiểu lầm, cho rằng nàng xấu hổ nên có hướng về phía Vương gia nói rằng "Tiểu Hy còn nhỏ nên muốn chờ thêm một năm nửa năm rồi hãy bàn tính hôn sự".

Cho nên dẫn tới việc như ngày hôm nay, có lẽ Vương Hổ hắn biết được điều này nên mới sắp đặt cái âm mưu này.

Nếu Lạc Cảnh Thiên biết chuyện này, như vậy hắn thật muốn cho Lạc Tiểu Hy một trận, nha đầu này tính tình biến đổi, nhưng đầu óc vẫn không có tăng lên chút nào a.

Thật quá ngu xuẩn.

Lạc Tiểu Hy lúc này vô cùng căm tức nhìn chòng chọc Vương Hổ. Nàng ngày đó chính là muốn để hố Vương Hổ một lần. Vương Hổ có rất nhiều tình nhân, nhưng chưa từng ở nơi đông người công khai qua, mặc dù ai cũng biết nhưng cũng chưa có ai thấy.

Lạc Tiểu Hy chính là muốn để cho cao tầng Lạc gia hiểu lầm, sau đó lại "vô tình" bắt gặp Vương Hổ cùng nữ nhân khác thân mật, sau đó nàng sẽ nói cho Lạc Vũ Quân, khiến cho Vương gia tổn thất một bút bồi thường lớn để trả thù Vương Hổ, ai biết được lại bị Vương Hổ đâm một đao, hơn nữa còn rất chí mạng.

"Bỉ ổi". Lạc Tiểu Hy nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Hổ nói.

"Ha ha, quá khen. Ngươi nói xem nếu như Lạc gia biết chuyện này sẽ làm thế nào bồi thường Vương gia ta? Ngươi cả đời này cũng sẽ cùng hắn không còn liên quan, hơn nữa, ngươi cũng chuẩn bị làm dâu Vương gia để bồi thường danh dự đi". Vương Hổ cười lớn nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy hơi nhíu mày, hắn hỏi một tên đệ tử gần đó, sau đó mới hiểu được đầu đuôi nguyên do.

Ánh mắt hắn nhìn Vương Hổ khẽ híp lại.

Tên này có chút tiểu thông minh, hơn nữa còn dùng dương mưu để ép Lạc Tiểu Hy làm ra lựa chọn đó a. Nàng muốn bảo vệ Giang An, như vậy sẽ phải gả vào Vương gia, mà nàng từ bỏ Giang An, Giang An cũng sẽ bị đuổi khỏi Bách Long Sơn, sau đó còn bị người Vương gia sát hại.

Hắn biết, nếu không có chỗ dựa, Vương Hổ sẽ không dám hố Lạc Tiểu Hy như vậy, nói cho cùng Lạc Tiểu Hy sau lưng chính là Lạc gia. Mà dám cùng Lạc gia đối cứng, chỉ có thể là người của 9 Tông còn lại.

Sẽ là ai đây?!

Bất quá, không quan trọng. Chuyện này nhìn như khó khăn, nhưng giải quyết lại rất dễ dàng.

Vương gia cũng chỉ là một cái nhất lưu gia tộc, so với đỉnh cấp gia tộc như Lạc gia là không dám lỗ mãng. Chỉ cần bức người phía sau Vương Hổ đi ra, sau đó đánh bại hắn liền xong việc.

Nghĩ vậy, Lạc Cảnh Thiên liền đi tới bên cạnh Lạc Tiểu Hy, mấy người Tiêu Nhược Thủy cũng đi theo sau hắn.

Nhìn thấy mấy người Lạc Cảnh Thiên, đám người bắt đầu xôn xao, mà Vương Hổ ánh mắt lại nhìn về phía mấy nữ nhân phía sau hắn, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam.

"Ca, thật xin lỗi, quên mất ngươi". Lạc Tiểu Hy nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đi lên, lúc này mới bừng tỉnh, sau đó xấu hổ nói.

"Nha đầu, có bạn trai liền ném ta một bên liền chạy, rất giỏi a". Lạc Cảnh Thiên bật cười, đưa tay xoa xoa đầu nàng nói.

"Ca...". Lạc Tiểu Hy nũng nịu.

"Tốt rồi, có ta ở đây, không cần lo lắng". Lạc Cảnh Thiên cười nói, sau đó nhìn qua Giang An, ánh mắt khẽ híp lại.

Giang An phẳng phất thấy được trên người Lạc Cảnh Thiên có một cái hồng hoang cự thú đang nhìn chằm chằm hắn, loại khí thế áp bách kia hắn lần đầu tiên cảm nhận được, trên trán rin ra một tầng mồ hôi.

Vẻn vẹn một cái ánh mắt lại kinh khủng như vậy? Người này đến cùng là ai? Lạc Tiểu Hy nàng vì sao lại gọi hắn là ca? Không phải Lạc Tiểu Hy là con một sao???

Giang An trong đầu loé lên vô số câu hỏi vì sao, mặc dù áp lực từ Lạc Cảnh Thiên mang tới cho hắn rất đáng sợ, nhưng hắn vẫn cắn răng đối mặt với Lạc Cảnh Thiên.

"Ngươi là ai?". Vương Hổ nhướng mày nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Lạc Cảnh Thiên trên thân áp lực hắn không cảm nhận được, cho nên cũng không biết hắn sắp tới sẽ có hậu quả gì...

"Ngươi tên Giang An đúng không?". Lạc Cảnh Thiên không quản Vương Hổ, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn Giang An mỉm cười hỏi.

"Ta... là ta. Ngài là...". Giang An nuốt một ngụm nước bọt, có chút run rẩy nhìn Lạc Cảnh Thiên đáp.

Ánh mắt kia quá mẹ nó đáng sợ, hắn phẳng phất thấy được ánh mắt kia có thể nhìn thấu nội tâm hắn như thế, một chút bí mật cũng không có.

"Ta đang hỏi ngươi đây? Điếc hay sao?". Vương Hổ thấy Lạc Cảnh Thiên không đoái hoài tới hắn, hắn liền giận dữ quát lên.

"Thực lực không tệ, tâm tư cũng không ít". Lạc Cảnh Thiên như nhìn thấu mọi ý đồ của Giang An, hắn lạnh nhạt nói.

"Ta... ta...". Giang An nội tâm kinh hãi nói không ra lời.

Hắn... hắn làm sao biết được? Hắn rốt cuộc là ai chứ?!

"Ta mẹ nó, ngươi muốn chết đúng không?!". Vương Hổ thấy mình bị không để ý tới lần nữa, hắn tức giận một chưởng đánh về phía Lạc Cảnh Thiên.

"Coi chừng!".

"Mau tránh".

"Con mẹ nó Vương Hổ hắn điên rồi sao?".

Đám người bên dưới hoảng hốt kêu lên.

Chủ yếu là mấy người Lạc Cảnh Thiên trên thân không có linh lực ba động, cho nên họ cho rằng Lạc Cảnh Thiên chỉ là một người bình thường. Một chưởng này của Vương Hổ không phải muốn lấy mạng người khác sao???

Giang An cùng Lạc Tiểu Hy cũng thấy được, Lạc Tiểu Hy giật mình muốn ngăn cản, mà Giang An lại vô thức đánh ra một chưởng đáp trả, nhưng giống như không còn kịp rồi...

Chẳng qua một giây sau, cả hai chưởng lực của Giang An lẫn Vương Hổ đều biến mất vô tung vô ảnh.

"Xảy ra cái gì?".

"Làm sao không có xuất hiện va chạm???".

Đám người xung quanh giật mình không thôi, rõ ràng họ thấy được một chưởng kia sắp đánh vào Lạc Cảnh Thiên trên thân, nhưng lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

"Ngươi... mặc dù tâm tư rất nhiều, nhưng nội tâm cũng không tệ lắm". Lạc Cảnh Thiên nhìn Giang An nhếch miệng nói.

Hắn biết Giang An xuất thủ là vì cứu hắn chứ không phải đánh trả Vương Hổ.

Hắn lại nhìn Lạc Tiểu Hy, nha đầu này lúc này còn đang dùng thân muốn cản lại chiêu thức của Vương Hổ để cứu hắn đây, hắn đưa tay ra cưng chiều xoa đầu nàng một cái, sau đó ánh mắt lạnh xuống nhìn Vương Hổ, lạnh nhạt phun ra bốn chữ.

"Phế hắn hai tay".

Lời vừa dứt, đám ngưòi chỉ thấy một thân ảnh loé lên, một giây sau họ liền thấy Vương Hổ hai cánh tay gấp khúc lại, nhìn qua đều biết, hắn hai cánh tay này bị người bẻ gãy.

Sau đó...

Aaaaaaaaaa....

Một âm thanh đau đớn vang lên, Vương Hổ nửa quỳ tren mặt đất, nhìn hai cánh tay vặn vẹo, cổ tay xương cốt còn bị sinh sinh ép lòi ra ngoài, hắn kêu lên thảm thiết.