Chương 245: Tiểu Nguyệt một câu nói

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 245: Tiểu Nguyệt một câu nói

Chương 245: Tiểu Nguyệt một câu nói

"Ta không rảnh cùng ngươi đôi co, bất kể là ngươi có mục đích gì, vẫn là thu lại đi". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

"Khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi cho rằng ngươi là ai? Lại dám nói lời như vậy?".

Lúc này, một âm thanh nam tính vang lên, Lạc Cảnh Thiên liếc qua một chút. Hắn thấy được vài tên yêu tộc đang đi tới, ánh mắt hắn hơi híp lại, trên thân đám yêu tộc này bộc phát ra khí thế rất mạnh, hẳn đều là Thánh cảnh trở lên. Tổng cộng ba nam một nữ.

"Chuyện của ta không cần các ngươi xen vào". Lam Khả Vi nhíu mày nói.

"Ha ha, đến vừa đúng lúc". Gần đó, Mộ Thanh Tuyết nhìn mấy người đi tới, nàng liền nhếch miệng mỉm cười lẩm bẩm nói.

"Khả Vi a, chúng ta chỉ là đến xem phong thái của Lạc gia đại thiếu gia xem như thế nào, cùng chuyện của ngươi không có liên quan". Một nữ tử yêu tộc lên tiếng.

"Tuyết Băng Tâm, ngươi đừng ở đây giả vờ giả vịt, thật sự cho rằng ta không biết mục đích của các ngươi sao?". Lam Khả Vi lạnh lùng nói.

Tuyết Băng Tâm, Hồ tộc đại tiểu thư, cũng chính là Hồ tộc thế hệ trẻ người đứng đầu.

"Tiểu Vi, đừng tức giận, chúng ta không có ác ý". Bên cạnh một tên yêu tộc thanh niên khác lên tiếng.

"Dạ Vũ, mời gọi ta Lam Khả Vi, ta cùng ngươi không phải rất quen". Lam Khả Vi trầm giọng quát.

"Khả Vi, chúng ta tới thật sự chỉ muốn gặp Lạc gia đại thiếu gia mà thôi".

"Đúng vậy, chúng ta không hề có bất kỳ ý gì khác, không tin ngươi hỏi Mộ Thanh Tuyết, chính là báo cho chúng ta biết, cho nên chúng ta mới xuất hiện tại đây, một lát nữa còn có những người khác tới".

Lam Khả Vi ánh mắt nhìn về phía Mộ Thanh Tuyết dò hỏi, Mộ Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, chuyện này quả thật là nàng làm, tại trong cái vòng này, ai cũng hiểu rõ đối phương, cho nên không cần thiết nói dối.

Lạc Cảnh Thiên thấp giọng cùng Lạc Tiểu Hy hỏi mấy người này.

Những người này theo thứ tự chính là Tuyết Băng Tâm, Hồ tộc. Dạ Vũ, Sư tộc. Cung Bắc Hải, Ưng tộc, cùng Lôi Cương, Kim Cương tộc.

Thập Tông thì đã có năm tông xuất hiện. Lam Khả Vi không tính vào Thập Tông, nếu như bắt buộc phải tính, nàng có thể xem như là đại tỷ của Ưng tộc cùng Sư tộc. Bất quá đám người trên cũng không có để nàng tham gia vào cạnh tranh, mà là cho nàng mở đèn xanh.

Không có cách, nàng thiên phú thật sự quá mạnh mẽ, cũng là Sư Ưng tộc kết hợp ra đời sau mạnh mẽ nhất trong suốt ngàn năm qua. Cho nên không coi trọng cũng không được.

Mà rất nhanh, phía xa có vài bóng người lao tới. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn qua, trong lòng âm thầm cảm thán, Thập Tông quả nhiên cường đại, thế hệ trẻ đều là Thánh cảnh trở lên. Chẳng qua, hắn rất nhanh liền thấy được một người quen thuộc, còn ai khác ngoài Mạc Uyển đây?!

Không nghĩ tới Mạc gia người đứng đầu thế hệ trẻ lại là nàng. Bất quá so với những người khác, nàng có vẻ yếu hơn đôi chút, khí thế trên thân có chút không ổn định, hẳn là mới bước vào Thánh cảnh không lâu.

"Oa, Thiên ca, ngươi thế nào tới không nói cho ta biết? Nếu không phải cha ta nói cho ta biết, ta còn không nghĩ tới ngươi đến Tây Mạc Ma Tộc nhanh như vậy". Mạc Uyển vừa hạ xuống liền chạy tới, nhìn Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Nha đầu, ta đi đâu chẳng lẽ còn phải báo cho ngươi biết? Thế nào? Không đi tìm Sở Như Mộng chơi, chạy tới đây làm gì?". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Thôi đi, hắn bây giờ còn đang chơi trò Nữ Đế của hắn đây, ta mới không rảnh rỗi cùng hắn nháo". Mạc Uyển bĩu môi nói.

"Ngươi… chính là Lạc gia đại thiếu gia?". Một âm thanh vang lên, Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, người này là cùng Mạc Uyển cùng đi tới, là một cái Ngưu Tộc. Thân hình cao tới hơn 2m, cho người khác áp lực rất lớn.

"Là ta, ngươi là…".

"Ta là Ngưu Đại Lực, Ngưu tộc. Hắn là Thiên Ảnh, Lang tộc, còn tên này là Phong Nhiên, Hổ tộc". Ngưu Đại Lực cười nói.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua hai người còn lại, dáng dấp cùng nhân loại không khác nhiều, chẳng qua có lỗ tai cùng một số chi tiết đặc thù của yêu tộc như con mắt là khác biệt. Hắn có cảm giác mình lạc vào nhị thứ nguyên, làm sao giống như mấy cái bộ phim Anime ở kiếp trước như thế. Có chút huyền ảo.

Thập Tông trẻ tuổi đứng đầu đều xuất hiện. Lạc Cảnh Thiên rất kỳ quái, thanh danh hắn có nổi bật như vậy không? Làm sao lại khiến cho Thập Tông thế hệ trẻ người đứng đầu đều chú ý tới? Ngay cả Lam Khả Vi được cho là Tây Mạc Ma Tộc tương lai thủ lĩnh cũng xuất hiện.

Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn quanh, sau đó lạnh nhạt nói.

"Gặp đều đã gặp, ta hiện tại cũng không có hứng thú cùng các ngươi nói cái gì, ngày sau tại Long Đầu gặp".

"Ngươi là sợ hãi sao?". Mộ Thanh Tuyết đột nhiên lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên cau mày nhìn qua, hắn đối với nữ tử Xà tộc này từ đầu đến giờ không có chút thiện cảm nào, mặc dù nàng rất đẹp, nhưng hắn lại cảm thấy có chút đáng ghét. Bất quá hắn cũng không có nói thêm cái gì, chỉ nhìn qua Lam Khả Vi nói.

"Ta không biết ngươi vì cái gì làm như vậy, bất quá, muốn nhắm vào ta cứ việc tới, ngươi nếu còn dám ra tay với người thân của ta, tự gánh lấy hậu quả".

Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền quay đầu rời đi.

Mộ Thanh Tuyết nhất thời gấp gáp, nàng còn muốn xem một chút thực lực của hắn, làm sao lại có thể để hắn rời đi sớm như vậy được? Nàng lao tới muốn ngăn hắn lại, nhưng mà Lạc Thiên Y một chưởng đánh ra đem nàng đẩy lùi lại. Mộ Thanh Tuyết ánh mắt nhìn về phía mấy người khác như đang nói: cơ hội tốt như vậy, các ngươi còn chờ cái gì?!

Mấy người kia hiểu ý, sau đó lập tức lao tới cản Lạc Cảnh Thiên lại.

"Huynh đệ, làm sao đi gấp gáp như vậy? Chúng ta còn chưa có giới thiệu đây". Dạ Vũ đứng trước mặt Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Ngươi là đang sợ hãi sao? Đừng như vậy, chúng ta không có ác ý, Thập Tông đều là người nhà, không cần đề phòng như thế". Lôi Cương cười lên tiếng.

Những người khác thì nở nụ cười nhìn hắn chờ hắn lên tiếng. Trong mắt họ, Lạc Cảnh Thiên nghe đồn rằng rất mạnh, có thể mạt sát bán thánh, nhưng họ không tin, dù sao trên người hắn một điểm linh lực ba động cũng không có.

Dù sao nghe đồn cùng sự thật là khác biệt, họ hiện tại cảm thấy rất có thể là Lạc Thiên Y mới là người chế tạo ra vụ thảm sát 10 vạn quân kia mà không phải Lạc Cảnh Thiên.

Đặc biệt là Lôi Cương, hắn nhìn Lạc Cảnh Thiên đầy vẻ khinh thường.

Dù sao, Kim Cương tộc tính tình chính là nóng nảy, trừ khi hắn tận mắt nhìn thấy, nếu không hắn mới không tin Lạc Cảnh Thiên có thể mạnh tới như trong lời đồn.

Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người, lạnh nhạt phun ra hai từ.

"Tránh ra".

Đám người xung quanh lúc này đã sớm chạy, chỉ dám đứng xa xa nhìn. Thập Tông tề tụ, xem ra Lạc gia đại thiếu gia sẽ gặp không ít phiền phức đây.

Đây là ý nghĩ lúc này của họ.

"Lạc thiếu, nể mặt một chút, chúng ta chỉ muốn cùng ngươi tâm sự mà thôi". Tuyết Băng Tâm đi tới cười nói.

Không thể không nói, nàng nụ cười rất đẹp, ít nhất ngoài Sở Như Mộng ra hắn chưa thấy qua người nào có nụ cười mang tính chữa trị như vậy.

"Tiểu cô nương, chúng ta muốn cùng Lạc thiếu trò truyện, nếu không ngươi rời đi một chút?". Mộ Thanh Tuyết nhìn tiểu Nguyệt bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, nàng liền đi tới cúi đầu nói.

Tiểu Nguyệt nàng năm nay mới có 17 tuổi, so với những người khác quả thật chỉ là một cái tiểu cô nương mà thôi. Hơn nữa không biết vô tình hay cố ý, khi nói Mộ Thanh Tuyết còn nhìn Lạc Cảnh Thiên giống như đang... uy hiếp hắn như thế.

Dám đi, nàng liền xong đời.

Đây chính là ý tứ trong ánh mắt của Mộ Thanh Tuyết mà hắn đọc được. Nhất thời, Lạc Cảnh Thiên gương mặt lạnh xuống.

"Cho ngươi ba giây, rời xa nàng ít nhất hai mét, nếu không tự gánh hậu quả". Lạc Cảnh Thiên ánh mắt lạnh như băng lên tiếng.

Sát khí vô thức toả ra bao phủ đám người, nhất thời cả đám đều ngây người. Loại sát khí kinh khủng khiếp đảm tởm lợm này họ lần đầu tiên cảm thấy được.

Từng cái lông tơ kẽ tóc của họ đều dựng lên, giống như đang bị một con hồng hoang cự thú nhìn chằm chằm. Mộ Thanh Tuyết ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nàng thực tế chỉ muốn thăm dò ranh giới của Lạc Cảnh Thiên là tới đâu, nhưng không ngờ lại chạm vào vảy ngược của hắn.

Hắn làm sao sẽ đối với một cái người hầu để ý như vậy?!

"Ca, không cần". Tiểu Nguyệt cũng cảm nhận được Lạc Cảnh Thiên phẫn nộ, nàng đưa tay kéo lấy tay hắn nhẹ giọng nói.

Do mỗi thời mỗi khắc nàng phải tiếp nhận truyền thừa từ Nguyệt Thần, cho nên thời gian qua Lạc Cảnh Thiên luôn mang nàng theo để bảo vệ, tiểu Nguyệt cũng trở lên ít nói, nhưng không có nghĩa nàng thay đổi.

Nàng nội tâm hướng thiện vẫn luôn ở đấy, chỉ là rất ít biểu đạt ra ngoài. Có lẽ do Lạc Cảnh Thiên phẫn nộ, nàng mới cắt ngang truyền thừa lên tiếng an ủi hắn.

"Ta không tức giận, tiểu Nguyệt ngươi đừng lo lắng". Lạc Cảnh Thiên hít sâu một hơi, sau đó ngồi xổm xuống xoa đầu nàng nói.

Đám người nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh. Không phải do Lạc Cảnh Thiên thực lực kinh khủng, dù sao hắn còn chưa có ra tay.

Họ sợ hãi là do họ không nghĩ tới nha đầu gọi tiểu Nguyệt này lại có địa vị lớn như vậy trong lòng Lạc Cảnh Thiên, nàng nói một câu hắn liền trở lại bình thường? Quan trọng nhất là, họ đối với tiểu Nguyệt lại tràn đầy ý muốn bảo hộ, lời nàng nói giống như đem tâm linh của họ ra tẩy lễ như thế.

Nha đầu này... có chút kinh khủng a.