Chương 250: Tốt, ta đã biết
"A đúng, hiện tại đã qua 30 giây, cho nên rất nhanh ngươi liền có thể thoát khỏi Trọng Lực Thuật. Suy nghĩ kỹ một chút nên gọi người kia ra hay không đi, hiện tại ta đã hồi phục lại, có thể tiếp tục kéo dài Trọng Lực Thuật vây khốn ngươi thêm vài phút cũng không có vấn đề".
Vừa dứt lời, phía bên kia vòng xoáy biến mất, đám hội trưởng lão cùng Lạc Thiên Y duy trì khoảng cách hơn 10m, nhưng nhìn thần sắc của họ, toàn bộ đám người đều hiện lên vẻ kinh dị.
Chỉ thấy những tên trưởng lão hội kia trên ngực chảy nhiều máu, hơn nữa tất cả đều giống như bị thương cùng một chỗ. Mà Lạc Thiên Y lại không hề có bất kỳ thương thế nào.
Lạc Thiên Y phủi tay đi về bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, đám trưởng lão hội đứng tại chỗ, không ai nhúc nhích, giống như là đã chết, nhưng mà trên thân họ vẫn bừng bừng sinh cơ, hiển nhiên là không giống như đã chết.
Đại trưởng lão giật mình lao tới, kiểm tra thương thế của họ, ông ta thở phào nhẹ nhõm một chút, bất qua ánh mắt nhìn về phía mấy người Lạc Cảnh Thiên cũng thay đổi rất nhiều, nhất là ánh mắt nhìn về phía Lạc Thiên Y đầy là cảnh giác.
Tất cả trưởng lão hội đều bị thương, tuy nhiên chỉ bị thương ngoài da, nhưng ông ta lại cực kỳ kinh hãi. Bởi vì vết thương đều là ngay tại giữa ngực, độ sâu của vết thương cách Linh Tâm cực kỳ gần, gần tới mức gần như không có chỗ trống giữa vết hương và Linh Tâm. Điều đang sợ là, tất cả đều là như thế.
Cái này... làm thế nào làm được?!
Cả đám hội trưởng lão lúc này vô cùng xấu hổ. Mặc dù có rất nhiều nguyên nhân, nhưng thua chính là thua, cũng không phải trong tiểu thuyết, không phải ai cũng mặt dày tới mức thua liền giết đối phương.
Người ta chỉ điểm đến là dừng, nếu họ còn không biết xấu hổ tới mức đi lên kiếm chuyện, họ cũng không có mặt mũi nào nhìn đời.
Sự thật nguyên nhân chủ yếu chính là Lạc Cảnh Thiên đem họ khống chế lại, mặc dù ảnh hưởng không lớn, lại làm họ lộ ra vô số sơ hở chí mạng. Mà Lạc Thiên Y lại cực kỳ giỏi về việc lợi dụng sơ hở lấy mạng đối phương. Cho nên đạt được kết quả này cũng không có gì là khó.
"Vậy... vậy mà thua? Hội trưởng lão đánh không lại một cái nữ tử?".
"Ngươi có ý gì? Nữ nhân thì thế nào?".
"Không không không, ta không phải có ý đó, chỉ là nhìn cô gái kia cũng chưa quá 20 tuổi chứ? Làm sao lại... kinh khủng như vậy?".
Đám người xung quanh trợn mắt há mồm. Không ai nghĩ tới kết quả lại thế này, từ khi nào Bách Long Sơn xuất hiện nữ tử đáng sợ như vậy?!
Đại trưởng lão gương mặt âm trầm bước tới trước mặt Lạc Cảnh Thiên. Sau đó trầm giọng hỏi.
"Ngươi không sợ ta sẽ động thủ?".
"Sợ a, nhưng ta biết, ngươi là đại trưởng lão, ngươi sẽ không xuất thủ, trừ khi ta có hành động nguy hại tới Bách Long Sơn, nhưng rất rõ ràng, ta không có. Ngược lại còn rất nhẹ tay, nên ngươi cũng sẽ không có lý do động thủ với ta".
"Hơn hết là, ngươi không dám cược. Ta có thể e ngại Lạc gia vì ta mà bị ảnh hưởng, nhưng ngươi điều tra qua hẳn là biết, ta là người không thích bị uy hiếp, mà ngươi thì cược không nổi, cũng gánh không được trách nhiệm này". Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.
Đại trưởng lão nghe thế tức giận nghiến răng nghiến lợi. Ông ta không nghĩ tới lại bị Lạc Cảnh Thiên ép gắt gao như vậy, cho nên, trừ khi ông ta từ bỏ tính mạng đem Lạc Cảnh Thiên giết, sau đó chịu đựng sự trả thù cường đại của Lạc gia, thì ông ta chỉ có thể thoả hiệp.
Không thoả hiệp lại có thể thế nào? Bỏ mặc hắn? Không thể. Hắn xuống tay với Thập Tông người kế nhiệm thì phải làm sao?!
"Tốt, ta đáp ứng ngươi. Nếu lần sau còn dám dùng chiêu này uy hiếp ta, ta sẽ cho ngươi biết hoa hồng vì sao lại đỏ". Đại trưởng lão âm trầm đáp.
"Hoa hồng đỏ là vì nó có màu đỏ, không phải vậy chẳng lẽ là ngươi biến ra?".
Đương nhiên, lời này hắn không có nói ra, chỉ im lặng nhìn ông ta. Hắn biết ông ta chỉ là muốn vãn hồi một chút mặt mũi mà thôi.
"Không cần, ta đã tới".
Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện.
Đám người nhìn qua, liền thành một dáng người cao lớn đang đứng trên không trung nhìn họ. Ông ta có một bộ râu rất rậm rạp, mái tóc cũng rất dầy, gương mặt hiện lên vẻ cương nghị uy nghiêm, trên thân tản phát ra khí tức cường giả tuyệt thế.
"Tham kiến Long chủ". Đám người đồng loạt cúi đầu chào hỏi.
"Không cần đa lễ, vị tiểu huynh đệ này, là ngươi muốn gặp ta?". Vị Long chủ kia nhìn Lạc Cảnh Thiên trầm giọng hỏi.
"Ngài là…". Lạc Cảnh Thiên nghi ngờ hỏi. Mặc dù đoán được, nhưng hắn còn chưa gặp mặt ông ta lần nào, cho lên vẫn dò hỏi.
"Ta? Lam Tiêu. Sư tộc tộc trưởng, Bách Long Sơn Long chủ. Người mà ngươi quấy rối cuộc tranh đoán chiến ngày hôm nay để gặp". Lam Tiêu lên tiếng.
"Ra là Lam tộc trưởng, là vãn bối thất lễ". Lạc Cảnh Thiên khẽ cúi đầu nói.
Người này đánh giá hắn kính trọng, làm Long chủ hơn 50 năm, không chỉ có thể đem Tây Mạc Ma Tộc phát triển lớn mạnh, hơn nữa sô với đời trước mạnh hơn không chỉ gấp đôi. Dưới sự điều khiển của ông ta, Tây Mạc Ma Tộc đạt được tổng cộng ba cái cao cấp di tích từ tay Thánh địa, bảy cái di tích cao cấp tìm thấy trong hoang dã, còn có một số di tích trung cấp cùng sơ cấp. Tài nguyên nâng lên không chỉ gấp đôi.
Bất kể ông ta làm người… không, làm yêu thế nào, chỉ riêng công tích này cũng đủ để kính trọng rồi.
"Rất có lễ phép, xem ra ngươi cũng không có ngông cuồng như tưởng tượng". Lam Tiêu cười cười lên tiếng.
"Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì? Với thực lực của ngươi, hẳn là không cần đi cửa sau mới tiến vào được tranh đoạt chiến, hoàn toàn có thể đứng ra khiêu chiến một trong 10 người đứng đầu mới đúng".
"Đã Long chủ hỏi, như vậy ta liền nói thẳng. Xin hỏi cuộc chiến hai năm sau với Thánh địa, phẳng chăng bên nào thắng liền có thể ra ba điều với đối phương?". Lạc Cảnh Thiên đi thẳng vào chính đề.
Mà lúc này, từ phía xa, Lạc Vũ Quân nghe hắn nói như vậy, bị dọa trái tim nhảy lên bần bật.
"Tiểu tử thối, ngươi tuyệt đối đừng khai ra ta, nếu không ta chắc chắn sẽ bị lão già này bắt chẹt. Ta mẹ nó nghèo a". Lạc Vũ Quân âm thầm cầu nguyện.
"... Người nào nói cho ngươi biết? Điều này giữ bí mật rất kỹ, là lão Lạc nói cho ngươi biết?". Long chủ nhíu mày hỏi.
"Người nào nói cũng không quan trọng, ta chỉ muốn biết điều này có thật hay không?". Lạc Cảnh Thiên lớn giọng nói.
"Hỗn xược, ngươi lại dám nói chuyện kiểu đó với Long chủ?". Đại trưởng lão tức tím mặt, muốn đi qua giáo huấn Lạc Cảnh Thiên liền bị Long chủ cản lại.
"Không cần, ngươi lui ra".
"Nhưng…".
"Ta nói lui ra".
"Vâng".
"Đúng vậy, đúng là có chuyện này, ngươi muốn biết là cái này?". Long chủ nhíu mày nhìn Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
"Vậy xin hỏi Long chủ, cuộc chiến với Thánh địa là do người trẻ tuổi chúng ta đứng ra chiến đấu, lại đạt được thứ gì?". Lạc Cảnh Thiên lần nữa hỏi.
"... Ngươi muốn nói cái gì?". Long chủ không hiểu nhìn hắn, ông ta biết hắn còn có điều chưa nói hết.
"Ta muốn nói là, với thực lực của ta, ta hoàn toàn có thể tham gia cuộc chiến này. Nhưng phần thưởng ta không cần, thứ ta cần chính là một cái ước nguyện của Thánh địa". Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.
"Không được! Cái này không thể được". Đại trưởng lão lúc này lập tức gắt lên. Ông ta không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lòng tham lại lớn như vậy. Hơn nữa, nếu như thắng, ba điều kiện này hoàn toàn có thể làm thịt Thánh địa một phen, tuyệt đối có thể khiến thực lực Tây Mạc Ma Tộc bạo tăng gấp mấy lần, làm sao có thể để rơi vào tay một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa được.
"Ta nhất quyêta không đồng ý. Long chủ, không phải ta không nói lý, nhưng chưa nói tới hắn đủ tư cách tham gia hay không, hắn cũng không có tư cách nắm giữ thứ vô giá như vậy. Đây là tài sản chung của Tây Mạc Ma Tộc, không phải tài sản của riêng cá nhân người nào". Đại trưởng lão trầm giọng nói.
"Ngươi bình tĩnh một chút, ta còn chưa nói có đáp ứng hay không đây". Long chủ cười nói.
"Ngươi là điên rồi đi?". Lam Khả Vi đi tới gần Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói.
"Ta điên hay không không quan trọng. Nhưng ngươi vẫn là tự lo cho mình đi, ta sợ sẽ phải kéo ngươi vào mớ rắc rối này đấy". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.
"Hả?". Lam Khả Vi ngẩn ra, không hiểu hắn đang nói cái gì.
"Long chủ, ta biết yêu cầu của ta rất quá đáng, nhưng… ta là bắt buộc phải có được nó". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
"Hoang đường. Ngươi cho rằng ngươi là ai?".
"Một tên cha mẹ là ai cũng không biết, dựa vào Lạc gia gia chủ mới có ngày hôm nay cũng có tư cách bàn điều kiện với Long chủ?".
"Ta thật muốn thay Lạc gia gia chủ giáo huấn ngươi một trận. Thật sự là làm mất mặt Thập Tông".
Đám trưởng lão hội đồng thời nhảy ra chỉ trích.
Lạc Thiên Y đánh bại họ họ nhận, nhưng Lạc Cảnh Thiên, hắn còn chưa có tư cách đó.
"Ngươi quên một điều. Cuộc chiến này là giữa bát đại yêu tộc cùng Thánh địa. Mà không phải Tây Mạc Ma Tộc cùng Thánh địa. Ngươi là nhân loại, không tham gia được trận chiến này". Long chủ lắc đầu nói.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy nhíu mày. Sau đó mím môi nói.
"Ta có thể mang mặt nạ, bôi lên người một số nước thuốc có mùi yêu tộc".
"Không được, sẽ bị Thánh địa phát hiện". Long chủ nói.
"… Thật sự không có cách nào khác?". Lạc Cảnh Thiên nhíu chặt lông mày lại, nhìn Long chủ hỏi.
"Không phải không có, nhưng… ta vì cái gì phải nói cho ngươi biết?". Long chủ cười cười, nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"… Tốt, ta đã biết". Lạc Cảnh Thiên trầm mặc một lúc sau đó cười nói.
Chẳng qua, nụ cười đó khiến người khác không rét mà run.