Chương 251: Chính là đơn giản lại bá đạo như vậy!
"Ngươi định làm gì?". Long chủ nhíu mày, ông ta không hiểu ý của Lạc Cảnh Thiên muốn nói cái gì. Cứ như vậy chấp nhận? Ông ta cũng biết được mục đích của Lạc Cảnh Thiên vì sao lại muốn một điều kiện của Thánh địa. Chuyện của hắn tại cao tầng Tây Mạc Ma Tộc không phải bí mật gì, trong Lạc gia cũng không thiếu người biết, đệ tử Bách Long Sơn chỉ là không chú ý tới mà thôi.
Lạc Cảnh Thiên lại có thể chấp nhận thoải mái như vậy, điều này làm ông ta khá là ngạc nhiên.
"Không làm gì cả, ngài không phải nói dựa theo luật làm việc sao? Theo luật, ta hẳn là có tư cách khiêu chiến top 10 người mạnh nhất để chiếm vị trí. Như vậy… các ngươi tiếp tục tổ chức tranh đoạt chiến a. Ta chờ đến lượt". Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói, sau đó liền ngồi xuống, thảnh thơi uống trà.
Long chủ nhíu nhíu mày, vẫn không tìm ra được ý đồ của hắn, thế là liền để cho đại trưởng lão tiếp tục tổ chức tranh đoạt chiến.
"Ngươi tính làm gì vậy?". Lam Khả Vi thấp giọng hỏi Lạc Cảnh Thiên.
"Rất nhanh ngươi sẽ biết". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
"Thần thần bí bí". Lam Khả Vi lẩm bẩm nói, cũng không tiếp tục để ý hắn, mà là trở về chỗ của mình quan sát tranh đoạt chiến.
Những người khác cũng rất nhanh liền đem Lạc Cảnh Thiên quên đi, dù sao cuộc tranh đoạt chiến này quá hấp dẫn, ai nấy đều là nhân vật phong vân của Bách Long Sơn, cuộc chiến đầy hấp dẫn như vậy làm sao họ sẽ để ý Lạc Cảnh Thiên vừa rồi gây rối thế nào.
Thoáng cái liền đã tới chiều, top 10 người mạnh nhất đã tuyển ra, đương nhiên Thập Tông là đứng trong top 10 người, vị trí này là không chạy khỏi đám đệ tử Thập Tông. Mà Lạc Cảnh Thiên hiển nhiên không được tính trong số đó, vị trí số 10 là thuộc về một tên Ưng tộc.
"Cuối cùng cũng đến lúc ta ra sân a". Lạc Cảnh Thiên nhìn lên, đứng dậy vươn vai một cái lẩm bẩm nói.
"Hiện tại ta tuyển bố…". Đại trưởng lão lúc này lớn tiếng nói, nhưng còn chưa nói xong liền bị Lạc Cảnh Thiên đánh gãy.
"Chờ đã, ta muốn khiêu chiến top 10 người mạnh nhất tranh đoạt chiến". Lạc Cảnh Thiên lớn giọng nói.
"Mới chỉ tuyển ra top 10, còn chưa thi đấu vị trí chính thức ngươi liền muốn khiêu chiến?". Đại trưởng lão nhướng mày hỏi.
Long chủ ở phía trên sắc mắc cũng trở lên trầm tư, ông ta đoán ra được mục đích của hắn, chẳng qua nghĩ tới thực lực của đám đệ tử Thập Tông, ông ta liền không để ý tới.
"Không sai, ta là sợ họ chiến đấu thời gian dài, dùng lý do thể xác cùng tinh thần mệt mỏi làm lý do cho việc thua cuộc của mình". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
"Hừ, cuồng vọng". Dạ Vũ cười lạnh nói.
"Một lát nữa ngươi tốt nhất đừng nhận thua". Lạc Cảnh Thiên nhìn hắn mỉm cười đáp.
"Tốt, ngươi muốn khiêu chiến ai?". Đại trưởng lão ngăn lại hai người tranh cãi, ông ta nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"Liền bắt đầu từ tên kia a, hắn là ngươi duy nhất ta không biết, liền tuyển hắn".
Đại trưởng lão nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên chỉ về phía tên Ưng tộc kia, khẽ gật đầu nói.
"Tốt, mời hai vị tuyển thủ lên võ đài".
Lạc Cảnh Thiên chậm rãi bước lên, mà tên Ưng tộc kia thì nhún nhảy một cái bay lên tới, hắn nhìn Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
"Ngươi nhằm vào nhầm người".
"Không, ta là nhắm vào tất cả các ngươi". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
"Hừ. Hi vọng thực lực ngươi đủ mạnh như miệng của ngươi".
"Bắt đầu". Đại trưởng lão bên dưới lớn giọng nói.
Tên Ưng tộc kia nghe vậy liền rút kiếm lao tới, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch. Hắn không muốn tốn thời gian cùng đám yêu tộc này giằng co, cho nên nhìn thấy sơ hở của hắn, Lạc Cảnh Thiên liền áp sát tới, một chưởng tinh chuẩn đánh trúng ngực hắn.
Nhưng mà… một chưởng này không có bất kỳ tính sát thương nào, hắn cũng không phải dựa vào một chiêu này đánh bại tên kia. Mà là bức cho linh hồn tên kia rời khỏi thân thể.
Không sai, chính là một chiêu ma pháp Hồn Lìa Khỏi Xác. Đem linh hồn tên Ưng tộc kia đánh ra ngoài, dẫn tới tất cả biện pháp phòng ngự của hắn biến thành vô ích. Mà Lạc Cảnh Thiên cũng nhân lúc này, dùng một chiêu Thiên Cổ Lôi Âm Như Lai Ấn, kết hợp với một chiêu ma pháp Phật Nộ Kim Liên.
Trực tiếp đem tên kia đánh thành tàn phế.
Không phải trực tiếp tàn phế, mà là phải dùng thời gian khá dài để dưỡng thương. Toàn thân xương cốt của tên Ưng tộc kia, có lẽ ngoại trừ phần đầu cùng cổ, còn cả xương sống… những nơi còn lại đều bị một chưởng này đánh gãy toàn bộ.
Nhìn tên Ưng tộc kia như diều đứt dây rơi trên mặt đất, thất khiếu chảy máu. Đám người quan chiến xung quanh lặng ngắt như tờ. Mà Long chủ cùng đại trưởng lão sắc mặt hiện lên cực kỳ khó coi.
"Yếu như vậy sao? Xem ra ta khiêu chiến lầm người. Như vậy ta kế tiếp liền tuyển ngươi, Thiên Ảnh. Lang tộc thiếu chủ". Lạc Cảnh Thiên cười cười nhìn về phía 8 tên yêu tộc đang ngồi. Đương nhiên ngoại trừ Mạc gia. Hắn cũng không muốn nhắm vào Mạc Uyển, nếu thật dám, cha hắn còn không đánh gãy chân hắn?!
"Ngươi ra tay không biết nặng nhẹ như vậy sao? Ngươi biết với thương thế này hắn phải dưỡng thương trên nửa năm hay không?". Đại trưởng lão kiểm tra thương thế của tên Ưng tộc kia, sắc mặt âm trầm nhìn Lạc Cảnh Thiên gằn giọng nói.
"Xem ra hắn tu luyện không qua chuyên chú a. Chờ hắn dưỡng thương khỏi ngươi lại kêu hắn cố gắng tu luyện a". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.
Trên võ đài, chỉ cần không chết người, không hủy Linh Tâm. Tất cả đều có thể chấp nhận, bao quát cụt tay cụt chân. Dù sao những thương thế này đều có thể chữa lành, Lạc Cảnh Thiên là hoàn toàn dựa vào quy tắc tới làm. Ai có thể làm khó dễ được hắn?!
Long chủ ngồi trên cao, ông ta có chút đau đầu. Tuy vậy, ông ta vẫn không muốn để Lạc Cảnh Thiên thỏa mãn. Ông ta tin vào thực lực của những người còn lại. Dù sao tên Ưng tộc kia cũng chỉ mới bước vào Thánh cảnh hơn 3 tháng. Yếu một chút cũng không có gì lạ.
"Hừ! Thiên Ảnh, ngươi tiếp nhận khiêu chiến hay không?". Đại trưởng lão cho người đưa tên Ưng tộc kia xuống trị thương, sau đó hừ lạnh lên tiếng.
"Ta tiếp nhận!". Thiên Ảnh lớn giọng đáp, sau đó leo lên võ đài.
"Bắt đầu được chưa?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi.
"Hừ! Bắt đầu đi". Đại trưởng lão tức đến nghiến răng, sau đó trầm giọng quát.
Thiên Ảnh có thực lực Thánh cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Có lẽ trong Thập Tông, ngoài Mạc Uyển ra thì những người khác thực lực đều nằm tại ranh giới này. Không kém nhau là bao nhiêu.
Lạc Cảnh Thiên đứng tại chỗ chờ Thiên Ảnh tiến công, nhưng có lẽ là do vừa rồi hắn biểu hiện có chút cường thế nên Thiên Ảnh không có lập tức tiến công, mà là lần lượt từ phía xa thăm dò.
"Nhàm chán như vậy sao? Đã ngươi không muốn đánh, liền lăn xuống a". Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói, dứt lời, một bóng người giống như như hắn đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Thiên Ảnh, một chưởng đánh ra. Mà Lạc Cảnh Thiên "chân thân" lúc này cũng áp sát tới.
Thiên Ảnh vốn đề phòng Lạc Cảnh Thiên lao tới, cho nên không có chú ý phía sau, bị phân thân của Lạc Cảnh Thiên một chưởng đem linh hồn đánh ra ngoài, mà Lạc Cảnh Thiên chân thân cũng tới gần, lại lập lại một chiêu vừa rồi với tên Ưng tộc kia.
Oanh!
Thiên Ảnh cơ thể như diều đứt dây, có lẽ Lang tộc thiên về tốc độ, cho nên trước khi dính chiêu khoảng nửa giây, hắn làm ra chút phản ứng, thương thế so với tên kia nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn tránh không khỏi tình trạng phải dưỡng thương nửa năm.
Tĩnh!
Toàn bộ không gian quanh võ đài yên tĩnh như chết.
Họ toàn bộ bị Lạc Cảnh Thiên chấn động nói không ra lời.
"Ngươi!". Đại trưởng lão thấy Thiên Ảnh trọng thương, ông ta tức giận đến gương mặt đỏ bừng.
"Xem ra Thập Tông cũng chỉ có thực lực này, yếu như vậy cũng có thể đại diện tham gia chiến đấu cùng Thánh địa sao?". Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng lên tiếng.
"Tiểu huynh đệ, làm việc phải có chừng có mực. Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng". Long chủ cũng nhịn không nổi lên tiếng.
"Hậu quả nghiêm trọng? Ta còn thật đúng là không hiểu rõ, quy tắc không phải như vậy a. Nếu như không cho phép xuất toàn lực, như vậy tổ chức tranh đoạt chiến để làm gì? Trực tiếp đem phần thưởng ban cho người khác liền xong việc, rắc rối tổ chức thứ này để làm gì?".
"Xuất thủ toàn lực lại rất khó thu tay, bị thương là điều khó tránh khỏi, ngài nói có đúng không? Long chủ đại nhân?". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nhìn Long chủ nói.
Mục đích của hắn vô cùng đơn giản, đã không lấy được thứ mình muốn liền đem nó phá hủy. Các ngươi không phải nói không cho phép ta tham gia sao? Như vậy ta liền đem những tên "có tư cách" tham gia này đánh phế bỏ nửa năm. Để xem chúng còn có thể tu luyện kịp thời đột phá trước trận chiến hai năm sau hay không.
Còn có một trận tranh đoạt chiến năm sau diễn ra đây, chúng ta từ từ chơi a!
Chính là đơn giản lại bá đạo như vậy!
Không phục ngươi tới cắn ta a!