Chương 246: Nổi giận
Đám người nhìn tiểu Nguyệt tràn đầy kiêng kị, dù cho trên người nàng không có bất kỳ một tia uy hiếp nào, nhưng chỉ dựa vào một lời nói lại có thể khiến họ đánh mất địch ý, như vậy cũng đủ đáng sợ rồi.
"Đi thôi". Lạc Cảnh Thiên hít sâu một hơi, sau đó nhìn mấy người Lạc Thiên Y nói.
"Chờ một chút". Mộ Thanh Tuyết mím môi, nàng lấy lại dũng khí thốt lên, chẳng qua, một giây sau, nàng bị hàng trăm mũi kiếm chỉ vào người, cách nàng chỉ chưa tới một cm, thậm chí có một thanh kiếm chỉ thẳng vào mắt nàng, chỉ cần nàng động một chút liền sẽ bị kiếm đâm xuyên.
"Ngươi coi lời uy hiếp của ta là đánh rắm sao?". Lạc Cảnh Thiên đè nén phẫn nộ, dùng một con mắt đỏ như máu kia nhìn Mộ Thanh Tuyết.
Khủng hoảng!
Nhìn vào mắt Lạc Cảnh Thiên, Mộ Thanh Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân tê cứng, giống như nàng dám nói không một câu, nàng sẽ chết bất đắc kỷ tử như thế. Loại cảm giác đối diện với tử vong này lần đầu tiên trong đời Mộ Thanh Tuyết cảm nhận được.
Hơn nữa, trong ánh mắt kia, nàng chỉ nhìn thấy là chết chóc, băng lãnh, không nhân tính. Không có từ bi, cũng không có nhân từ, có chỉ là máu cùng tử vong. Làm sao nhân loại lại có ánh mắt như vậy? Hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì lại có một con mắt như thế?.
Ngột ngạt.
Đám người chưa từng nghĩ tới, chỉ một ánh mắt lại khiến cho họ không dám hành động nửa bước.
"Đi thôi". Mấy người Lạc Cảnh Thiên rời đi.
Tiêu Nhược Thủy không có đi cùng, mà dừng lại một chút nhìn đám người Mộ Thanh Tuyết nói.
"Ta không biết các ngươi có mục đích gì, nhưng nhớ lấy, tốt nhất đừng chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn. Nếu không… hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, không có người nào bảo vệ được các ngươi, trốn ở đâu cũng vô dụng".
"Hiểu chứ?".
"Ngươi cho rằng ngươi là…". Ngưu Đại Lực tính cách nóng nảy, vốn bị Lạc Cảnh Thiên một ánh mắt kiềm chế, muốn dùng Tiêu Nhược Thủy chút giận, nhưng một giây sau hắn liền ngậm miệng, bởi vì hắn phẳng phất như nhìn thấy phía sau lưng Tiêu Nhược Thủy như đứng một người khổng lồ cầm kiếm đang nhìn chằm chằm hắn.
Tiêu Nhược Thủy tu luyện linh hồn lực so với Lạc Cảnh Thiên cũng không kém bao nhiêu, ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn Thánh cảnh, càng đừng nói tới khôi lỗi thuật của nàng đã đạt tới mức cực cao, áp lực do nàng phát ra so với Lạc Cảnh Thiên cũng không kém.
Liếc nhìn đám người một cái, Tiêu Nhược Thủy liền đuổi theo mấy người Lạc Cảnh Thiên.
"So với trong tưởng tượng, hắn kinh khủng hơn nhiều". Tuyết Băng Tâm gương mặt ngưng trọng nói.
"Loại sát khí kia, không giết mấy trăm vạn người là không cách nào đạt tới. Hắn rốt cuộc đã làm cái gì? Làm sao trong tình báo chỉ nói hắn chôn sống hơn 10 vạn người mà thôi?". Dạ Vũ cũng khó hiểu lên tiếng.
"Ta càng hiếu kỳ hơn là mấy người bên cạnh hắn, các ngươi thấy nữ tử bộ dáng mới có 16-17 tuổi kia sao? Thực lực nàng rất mạnh, so với chúng ta đều nhỉnh hơn đôi chút, mà nữ tử kêu Tiêu Nhược Thủy kia… ta nhìn không thấu. Áp lực từ nàng phát ra rất mạnh". Lôi Cương nói.
Đừng nhìn hắn là Kim Cương tộc, toàn thân cơ bắp. Nhưng ánh mắt hắn rất sắc bén, đánh giá rất đúng trọng tâm.
"Tốt rồi, thay vì ở đây, các ngươi vẫn là trở về lo cuộc thi sắp tới đi. Đừng để Thập Tông vì một người mới tới mà mất mặt". Lam Khả Vi lạnh lùng nói.
Nàng không thích mấy người này, quá nhiều tâm tư, luôn thích tranh đoạt.
Nếu để họ biết suy nghĩ của nàng, chắc chắn sẽ đem nàng mắng sụp đôt. Lam Khả Vi sinh ra đã được toàn bộ Thập Tông coi trọng, không thiếu thốn tài nguyên tu luyện, cũng chẳng cần tranh đoạt đầu rơi máu chảy. Nàng làm sao biết những khó khăn họ gặp phải chứ?!
Ngay cả cuộc chiến sắp tới, cũng là để tranh đoạt một loại thần quả, có tác dụng khiến người nhanh chóng đột phá bước vào Thánh cảnh trung kỳ. Mà Lam Khả Vi thì được dành riêng một cái, chẳng phải lo lắng cái gì.
Nói nàng ngây thơ là xem trọng nàng, nàng vốn không có bị xã hội này đánh đập, làm sao biết cái khó của người khác?!
Mộ Thanh Tuyết chính là ví dụ điển hình, nhiều năm qua Xà tộc luôn bị Hồ tộc cùng Hổ tộc ép một đầu, nàng muốn bản thân thực lực tăng mạnh, cho nên mới dùng những thủ đoạn kia để đoạt lấy tài nguyên. Hôm nay nàng muốn thăm dò thực lực của hắn, cho nên hết lần này tới lần khác khiêu khích.
Mục tiêu thì đã đạt được, nhưng cụ thể còn phải nhìn chiến cuộc. Muốn tranh đoạt thần quả, nàng nhất định phải đứng trong top ba, cho nên mới liều lĩnh đi thăm dò Lạc Cảnh Thiên như thế. Dù sao thời gian cũng không nhiều.
Thập Tông thế hệ trẻ tuổi đều rời đi, sau đó lời đồn lan truyền khắp Bách Long Sơn, đương nhiên, đây là nói sau.
Lúc này Lạc Cảnh Thiên đang cùng Lạc Tiểu Hy trò chuyện. Rắc rối nàng gây ra không nhỏ, lại thêm dính vào Lam Khả Vi, cho nên hắn cần báo cho Lạc Vũ Quân biết.
Lạc Tiểu Hy chính cũng biết nàng gây ra chuyện, cho nên cũng không dám nói gì.
Có lẽ người căng thẳng nhất lúc này là Giang An, bản thân hắn xuất thân bần hàn, không có thế lực, dựa vào một thân kiên cường cùng liều mạng mới đi tới ngày hôm nay, quả thật không dễ dàng, lại thêm Lạc Cảnh Thiên giống như nhìn thấu mưu đồ của hắn, cho nên hắn càng lo lắng.
Lạc Cảnh Thiên đem Lạc Tiểu Hy đuổi ra ngoài, lúc này chỉ còn lại một mình Giang An cùng hắn.
Nhìn thấy ánh mắt Lạc Cảnh Thiên nhìn mình, Giang An nơm nớp lo sợ.
"Ta cũng không phải ăn thịt người, bình tĩnh một chút". Lạc Cảnh Thiên nhìn bộ dáng sợ hãi của Giang An, hắn liền mỉm cười nói.
"Ta... ta không...".
"Ta nói, bình tĩnh một chút. Dùng dũng khí ngươi đối mặt Lạc Tiểu Hy nhìn ta". Lạc Cảnh Thiên cau mày nói.
"Ta... Lạc thiếu tìm ta... là có chuyện gì?".
"Ngươi không phải đã đoán được sao? Cần gì phải hỏi? Nói đi, mục đích ngươi tiếp cận Tiểu Hy là gì? Đừng nói cho ta ngươi yêu nàng. Ta nhìn ra được, ngươi đối với nàng là có hảo cảm, nhưng nhiều hơn là ôm mục đích khác". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
Giang An:...
"Không nói cũng không sao, ta cũng sẽ không lại quản chuyện này, bất quá ngươi cũng hiểu, hậu quả sẽ như thế nào. Tiểu Hy sẽ không có chuyện, nhưng bản thân ngươi... vậy thì không nói trước được". Lạc Cảnh Thiên cầm ly trà vừa uống vừa nói.
Nghe vậy, Giang An há to miệng, không biết nói cái gì mới tốt. Lạc Cảnh Thiên lẳng lặng chờ đợi, nếu sau một phút Giang An còn không lên tiếng, hắn cũng sẽ không lại quản chuyện này.
Tiểu Hy nàng có lẽ sẽ thương tâm, nhưng một cái nam nhân cứ lo trước lo sau, cái gì cũng không dám nói. Như vậy liền không xứng với Tiểu Hy.
Giang An hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
"Ta... thực tế, ban đầu ta cũng không có thích Tiểu Hy, ta lợi dụng quan hệ với Triệu Nhan tiếp cận nàng. Mục đích quả thật là muốn lợi dụng thân phận của nàng để vào Lạc gia, chiếm được càng nhiều tài nguyên".
Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn hắn, gương mặt không chút thay đổi.
Hắn biết, với thân phận cùng địa vị của Giang An, muốn nắm giữ càng nhiều tài nguyên, không dùng chút thủ đoạn thì chỉ sợ cả đời cũng không thay đổi được gì. Nhiều lắm cũng chỉ là một tên Thánh cảnh mà thôi, hơn nữa còn phải dùng tới vài chục năm mới đạt tới.
"Nói tiếp".
"... Sau đó, càng tiếp xúc, ta càng phát hiện ta yêu nàng. Tiểu Hy tính cách có chút đại tiểu thư, nhưng đều do nàng ngụy trang, thực tế nàng rất cô đơn, toàn nộ Bách Long Sơn cũng chỉ có Triệu Nhan là bạn của nàng".
"Hơn nữa, nàng cũng rất ngây thơ, rất nhiều chuyện cũng không biết. Cũng rất đơn thuần".
"Cho nên?!". Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.
"Cho nên... ngày hôm nay, khi Tiểu Hy ôm ta trên võ đài, ta liền hoảng hốt. Nàng tình nguyện đối mặt với rất nhiều phiền toái cũng muốn giúp ra. Đừng nhìn ta sẽ bị phiền phức hoặc chết, thực tế nàng mới là người thiệt nhiều nhất".
"Nàng là đánh cuộc nửa đời sau vào trên người của ta, nhưng... ta mục đích lại không thuần. Ta không xứng với nàng". Giang An cúi đầu nói.
"Đây chính là thứ người xoắn xuýt? Ngươi mẹ nó đùa ta?". Lạc Cảnh Thiên nghe xong, gương mặt hiện vẻ tức giận.
Khi đó hắn thấy được Giang An áy náy cùng khổ sở, nhưng hắn không nghĩ tới lại là điều này. Cái này mẹ nó cũng là lý do kỳ hoa gì? Liền cái này?!
Đùa ta chơi đâu???
"Ta... ta nói là sự thật". Tưởng Lạc Cảnh Thiên không tin, hắn vội nói.
"Ta cùng ngươi là đang nói cái này? Ta cho rằng ngươi xoắn xuýt là cái gì, nhưng chỉ vì điều ny liền lâm vào lưỡng lự? Ngươi cũng biết nàng bỏ ra bao nhiêu, ngươi đầu óc là vào nước hay sao? Nếu như không có ta ở đó, ngươi có phải hay không là sẽ đem nàng đẩy ra để bảo vệ bản thân?". Lạc Cảnh Thiên nổi giận quát.
"Ta...". Giang An há to miệng nói không ra lời.
"Ngươi thật cho rằng nha đầu đó ngây thơ sao? Biết vì cái gì nàng ôm ngươi ở đó? Là xúc động? Ngươi là ngu xuẩn đi? Là do ta, bởi bì nàng biết ta có thể khiến ngươi tiến vào Lạc gia, cho nên mới làm hành động ngu xuẩn đó. Nàng biết ta sẽ bảo vệ nàng, cho nên mới không có cố kỵ".
"Ngươi mẹ nó mắt mù vẫn là tâm mù?". Lạc Cảnh Thiên nhịn không được đập xuống bàn.
Hắn chưa từng nghĩ lại có người ngu xuẩn tới mức này.
Lạc gia tiểu công chúa là ngây thơ ngốc nghếch? Ngươi cho rằng Lạc gia là nơi nào? Ở ngoài có lẽ tất cả sẽ bảo vệ nàng, nhưng tại gia tộc, tại Lạc gia. Nàng nếu ngu xuẩn tới mức đó, sớm đã bị người ăn đến xương cốt cũng không còn.
Thật cho rằng thân phận Lạc gia tiểu công chúa liền trưng cho đẹp sao?!